Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 49

Nửa nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái, Diêu Nhật Hiên siết chặt góc chăn, không biết nên nói thế nào,“An Tu, An An nó…… nó kỳ thật…… kỳ thật là con của em.”

Kì An Tu thiếu chút nữa cười phá lên, “Anh đương nhiên biết An An là con em! Nhìn diện mạo của nó, nói nó là con người khác cũng không ai tin a!”

Diêu Nhật Hiên lắc lắc đầu,“Nó…… nó kỳ thật không phải là em và Chỉ Quân sinh.”

Sắc mặt Kì An Tu hơi đổi, “Vậy là em và ai sinh ?”

Diêu Nhật Hiên giương mắt nhìn hắn, ánh mắt sợ hãi mà yếu ớt, trong lòng Kì An Tu căng thẳng, liên tưởng đến một loại khả năng, nhất thời sắc mặt đại biến, nhưng không dám truy hỏi.

Diêu Nhật Hiên lại cúi đầu, giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn vang lên rõ ràng trong gian phòng tĩnh lặng,“An An nó…… nó là do em sinh.”

Ầm! Trong đầu Kì An Tu nhất thời một mảnh hỗn loạn.

An An là Tiểu Hiên sinh, tức là nó…… nó hẳn là còn có một người cha? Nói cách khác, trước kia Tiểu Hiên còn có một người đàn ông?

Tim Kì An Tu lập tức bị dìm trong hũ dấm chua, chua đến khó chịu nói không nên lời, còn có lửa giận phẫn nộ lẫn đau lòng mãnh liệt mà dâng cao, “Súc sinh kia là ai? Vì cái gì cho tới bây giờ không quan tâm đến hai người?”

Sắc mặt Diêu Nhật Hiên rất khó coi, cúi gằm mặt, nước mắt lã chã rơi, run rẩy sợ hãi nói,“Em…… em không biết……”.

“Sao em lại không biết được?” Sau khi Kì An Tu thốt ra, trong đầu bỗng nhiên toát ra một loại khả năng.

Trong chuyện tình cảm Diêu Nhật Hiên phi thường ngây ngô, hoàn toàn nhìn không ra có bao nhiêu kinh nghiệm, lại không biết cha của đứa nhỏ, như vậy, chỉ có một khả năng xấu nhất, tim hắn kịch liệt run rẩy,“Em bị…… xâm phạm?”

Diêu Nhật Hiên không ngẩng đầu, đã có nước mắt làm ẩm ướt ngực áo hắn.

Kì An Tu đau lòng tột đỉnh, gắt gao ôm lấy cậu,“Không sao nữa! Không sao nữa! Anh không hỏi gì hết, em cũng đừng nói nữa! Tất cả đều quên hết đi!”

Diêu Nhật Hiên ở trong lòng hắn bật khóc nức nở, “Em…… em muốn nói với anh……”

“Được…… vậy em nói hết ra đi, có chuyện gì anh cũng sẽ cùng em chia sẻ!” Kì An Tu vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, nếu cho hắn biết cái kẻ vương bát đản kia là ai, nhất định hắn sẽ đem tên đó thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn!

Diêu Nhật Hiên cảm nhận cái ôm ấm áp, an tâm rất nhiều, ở trong ngực hắn lau đi nước mắt, mới nhẹ nhàng kể chuyện cũ.

Năm đó, cậu mới mười tám tuổi, vừa mới nhận được giấy báo đậu đại học.

Toàn bộ cô nhi viện đều cao hứng vì cậu, có một người tên là Trần Võ cũng ở trong cô nhi viện vẫn coi cậu như em trai mà chăm sóc, sau khi tốt nghiệp được một khách sạn thuê làm đầu bếp, làm việc cách nơi cậu học không xa, mẹ tu sĩ cho hai người lộ phí, để bọn họ cùng nhau lên đường.

Vốn Diêu Nhật HIên định đến trường báo danh, sau đó ở trong kí túc xá chuẩn bị chờ đến khi khai giàng. Nhưng sau khi cùng Trần Võ đến nơi thì mới phát hiện trường học còn chưa nhận sinh viên đến đăng kí, rơi vào đường cùng, đành phải đi theo Trần Võ đến khách sạn mà anh ta làm ở tạm. Cũng không ngờ, ở nơi này lại gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời cậu.

Diêu Nhật Hiên ép mình phải nhớ lại cái ngày kinh hoàng đó“Hôm đó là đêm cuối cùng em ở đấy. Em giống như trước đợi đến mười giờ tối mới đi tắm ôn tuyền.”

Kì An Tu nghe thế, đột nhiên toàn thân run lên,“Ôn tuyền?”.

Diêu Nhật Hiên gật đầu, nói tiếp, “Khách sạn đó có ôn tuyền, bình thường mở cửa tiếp khách đến chín giờ, mười giờ không còn ai cả. Nơi Trần Võ ở chỉ có buồng tắm công cộng mà thôi, em không thể đến đấy tắm rửa, đành phải đợi mỗi đêm đến giờ đó mới lén đến ôn tuyền tắm. Vốn vẫn rất ổn, cho tới ngày đó đều không đụng phải ai, ai ngờ buổi tối hôm đó, em vừa xuống nước, còn có người đến.”

Cậu không nhận ra sắc mặt của Kì An Tu đã trắng bệch, run giọng hỏi,“Vậy là …… người đó đến chỗ em à?”

Diêu Nhật Hiên lắc đầu,“Người đó không phải đến một mình, còn có một cái cô gái.”

Nói đến người này, cậu bỗng nhiên cảm giác được Kì An Tu toàn thân đều cứng ngắc, cánh tay chậm rãi buông lỏng ra, “Vậy…… sau đó?”

Diêu Nhật Hiên cố lấy dũng khí nói tiếp, “Hai người bọn họ ở rừng cây bên cạnh…… đầu tiên là hôn môi, rồi mới…… ách, chính là làm chuyện đó……”

Tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng nhớ lại cảnh nóng bỏng nhìn thấy trong đêm đó, vẫn là làm cho Diêu Nhật Hiên vốn đơn thuần nhịn không được mặt đỏ tim đập.

“Em…… em trốn trong nước, không dám ngẩng đầu nhìn. Nhưng…… cũng không bao lâu, hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, người nam mắng cô gái kia, em không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nghe thấy nói cái gì mà thuốc, rồi cứu gì gì đó, sau đó người kia tát cô gái đó một cái, cô ấy bật khóc chạy đi, chỉ còn lại người con trai đó.”

Diêu Nhật Hiên vẫn còn nhớ rõ, “Lúc ấy, người thanh niên đó hô hấp rất khó khăn, ôm ngực rhở dốc, em mới…… ách…… khi đó em không hiểu gì cả, còn tưởng rằng……tưởng rằng anh ta bị phát tác hen suyễn, liền đứng lên mặc quần áo đi qua hỏi, lại…… lại không ngờ rằng……” Bị người ta kéo vào trong rừng cây cường bạo.

Diêu Nhật Hiên hạ mi mắt, lông mi nhẹ nhàng rung động lộ rõ nội tâm bất an, bất quá vẫn là công chính nói một câu, “Người thanh niên đó…… có thể là bị người ta hạ thuốc.”

Cho tới bây giờ cậu vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng đêm đó, chỉ nhớ rõ người đó ôm lấy cậu như ôm lấy phao cứu sinh, gắt gao quấn lấy cậu, không cho cậu chạy đi.

Toàn bộ quá trình, chỉ có những nụ hôn tới tấp khiến cho người ta hít thở không thông cùng với sức ép khủng khiếp khiến cho cậu không thở nổi.

Rồi thân thể bị xé rách đau đớn, cùng với trừu sáp không ngừng mang đến cảm giác kỳ quái mà xa lạ đầy kích thích. Cái loại cảm giác khiến cho người ta kêu cũng kêu không ra, phản kháng cũng phản kháng không được, dường như rơi vào đầm lầy không đáy, không thể tự kềm chế.

Cậu cho rằng loại tra tấn này sẽ kéo dài đến vô tận, thì một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng phóng thẳng vào sâu trong thân thể cậu, trận khổ hình đã chấm dứt.

Người thanh niên đó sau khi tận tình phát tiết mới thả lỏng kiềm chế với cậu mà hôn mê.

Diêu Nhật Hiên kép lê thân thể bị tàn phá đau đớn miễn cưỡng đến ôn tuyền tẩy sơ rồi bỏ trốn mất dạng. Ngày hôm sau, quay về trường học. Chuyện này, từ đó về sau cậu chôn sâu dưới đáy lòng, không hề kể cho bất kì ai.

Mặt Kì An Tu trắng bệch không nói nổi nguyên câu,“Em…… sao không đi……”

“Tố cáo anh ta?” Diêu Nhật Hiên chua xót hỏi, “Nếu như em nói ra, A Võ có thể lấy đao đi liều mạng vì em! Anh ấy làm người đặc biệt trượng nghĩa, vì bảo vệ bọn trẻ trong cô nhi viện của chúng em, thường xuyên đánh nhau với người khác, em không thể liên lụy đến anh ấy. Nếu là thật sự khởi tố, nhất định phải kiểm tra thương tổn. Tuy rằng mọi người trong gia đình anh có thể chấp nhận em, nhưng người khác thì sao? Có thể coi em như quái vật không? Anh đã điều tra qua thân thế của em, có biết tại sao cha mẹ em lại rời xa đô thị mà mang em đến cái nơi nho nhỏ kia mà sống qua ngày không? Kỳ thật chính là hy vọng em có thể sống một cuộc sống bình an.”

Kì An Tu toàn thân lạnh lẽo, bắt đầu không tự chủ được run lên,“Vậy em……em một chút cũng không nhớ rõ kẻ đó?”

Diêu Nhật Hiên lắc đầu, “Đêm hôm đó trời tối đen như mực, không trăng không sao, mà em…… em luôn nhắm chặt mắt, căn bản không dám nhìn mặt anh ta.”

————————————–

A a a…hem nhịn được post thêm 1 chương nữa nè he he he, iu ta hem.
Bình Luận (0)
Comment