Kì An Tu ngất trong nghĩa trang, di động không thể nghe được, mà không có bất luận kẻ nào biết hắn đi đâu. Ở nhà, Diêu Nhật Hiên không liên lạc được với hắn không thể không nảy sinh suy nghĩ tiêu cực.
Heo, anh ấy không cần mình nữa sao?
Ý niệm này một khi đã nhem nhóm trong đầu, liền như dây leo ma quái không ngừng nảy mầm, hấp thu hết thảy ánh sáng mặt trời lẫn những gì tốt đẹp nhất, nó quấn chặt lấy trái tim, kéo vào vực sâu không đáy.
Diêu Nhật Hiên vô cùng khổ sở, cả ngày không thiết ăn uống, ngay cả cục cưng cũng cảm nhận được cảm xúc u buồn này, ở trong bụng bất an xao động.
“Ọe…… ọe……”
Diêu Nhật Hiên gục bên bồn cầu nôn khan, cả ngày không ăn gì nên chỉ nôn ra toàn dịch vị.
Thật vất vả cảm giác ghê tởm mới lắng xuống, cậu ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Đôi mắt đỏ hoe, vẫn còn ươn ướt, mái tóc lộn xộn như gà bới, quần áo thì nhăn nhúm xốc xếch, thật sự là một chút tinh thần cũng không có.
Người đang mang thai vốn dĩ rất yếu đuối, nhất là càng tự nhìn mình thì càng không vừa mắt.
Đã biết bản thân vốn ngốc nghếch, không bằng không cấp, lại không có tài năng xuất chúng, bây giờ còn trở nên khó coi như thế, An Tu vĩ đại như vậy, anh tuấn như vậy, vì cái gì lại yêu mình?
Trước kia trong cảm nhận của hắn, mình ít ra cũng là một con người trong sạch. Nhưng mà hiện tại thì sao? Bị một kẻ vô danh cường bạo, sinh ra một đứa con không rõ nguồn gốc, trong bụng thì lại đang mang một đứa trẻ bất nam bất nữ……
Diêu Nhật Hiên càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng tự ti, càng nghĩ càng cảm thấy ── heo không cần mình! Cũng không cần cục cưng, lại càng không cần An An ! Ô……
Diêu Nhật Hiên trốn ở trong phòng âm thầm thương tâm, bên ngoài Kì Dân Hạo tức giận đến dậm chân.
Kì An Tu rốt cuộc đi đâu? Thư kí nói nó không đi làm, lại không gọi điện thoại về nhà, mạc danh kỳ diệu biến mất không thấy tăm hơi.
“Cũng không nhìn xem hiện tại là tình huống thế nào? Sao có thể không có trách nhiệm như thế? Thằng đàn ông vô trách nhiệm! Trông nó có giống người làm cha không?” Kì Dân Hạo nghiến răng nghiến lợi tức giận trong phòng khách.
Ông hôm nay đến vườn trẻ đón Tiểu Bình An, ngay cả cô giáo nhà trẻ đều lén hỏi thăm, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì, vì cái gì thằng bé cả ngày đều rầu rĩ không vui? Kì Dân Hạo nghe thế cũng đau lòng.
Đứa nhỏ này tuy không phải là máu mủ của mình, ở chung cũng không bao lâu, nhưng không biết tại sao, đã có tình cảm sâu đậm với nó như thế. Bình thường thấy Tiểu An An luôn vui vẻ còn không cảm thấy, hôm nay thấy nó thủy chung cúi gằm cái đầu nhỏ không nói năng gì, Kì Dân Hạo mới biết được mình thật sự đã rất yêu thương đứa nhỏ này đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã hơn mười giờ tối, Kì An Na đã gọi cho tất cả bạn bè người quen của anh trai cô, nhưng hoàn toàn không có chút tin tức.
Vì sợ khiến cho hai cha con Diêu gia nảy sinh ý niệm không tốt, hai cha con Kì gia lén lút ở trong phòng khách thương nghị. Nhưng cảnh này trong mắt Diêu Nhật Hiên, lại trở thành hiểu lầm nặng hơn.
Có phải An Tu đã nói cho bọn họ chuyện của mình, cho nên họ mới lánh mặt cha con mình? Dựng phu càng thêm miên man suy nghĩ.
Thật sự là không liên lạc được với Kì An Tu, An Na đanh phải đưa ra biện pháp cuối cùng,“Lão ba, nếu không tìm cảnh sát giúp đỡ đi, điều tra xem anh hai rốt cuộc đi đâu.”
Kì Dân Hạo tỉnh táo lại nghĩ nghĩ,“Không cần! Dù cho có là cảnh sát thì trong thời gian ngắn cũng không có khả năng tìm được người. Hình như ba nhớ con có một đứa bạn học cũng có thế lực, mà lại quen biết với An Tu, hay là nhờ nó hỗ trợ?”.
Kì An Na nhớ ra, “Hứa Đàn!”
Điện thoại vừa thông, cuối cùng cũng biết được một chút tin tức.
“Buổi chiều An Tu có tới. ủy thác tôi làm chút chuyện xong thì bỏ đi, bất quá, dường như tâm tình anh ta phi thường không tốt, tôi hỏi anh ta muốn đi đâu anh ta cũng không chịu nói. An Na, gần đây cô ra sao rồi?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại có điểm quỷ dị khàn khàn, lại có vẻ rất cao hứng, dường như vừa tóm được phao cứu sinh cố gắng tán gẫu kéo dài câu chuyện với Kì An Na.
Kì An Na không rảnh dài dòng với gã, “Rốt cuộc anh tôi ủy thác cho anh làm chuyện gì?”
“Này…… An Na cô cũng biết, chúng ta đều có nguyên tắc phải bảo vệ thông tin của khách hàng ……”.
“Không cần hỏi nữa!” Kì Dân Hạo nói, “Ba biết nó đi đâu rồi!” Ông quyết đoán đi ra ngoài.
Kì An Na không thèm để ý đến đầu bên kia điện thoại có người nào đó đang có ý đồ kéo dài câu chuyện, ngắt điện thoại, đuổi theo,“Lão ba, ba đi đâu vậy?”.
“Đi tìm mẹ con.”
Không phải mẹ đang ở trên trển sao? Sao mà tìm? Kì An Na hoảng sợ, bất quá rất nhanh hiểu ra,“Con chở ba đi! Xe thể thao đi mau hơn!”
Kì Dân Hạo sợ dọa đến cha con Diêu gia, cố gắng bày ra tư thái thân thiết ôn hòa, buôn một câu với bọn họ “Có chút việc muốn làm”, liền vội vàng cùng con gái đi ra ngoài.
Ngôi biệt thự trống trải chỉ còn lại hai cha con Diêu gia ở trên lầu dưới lầu mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Diêu Bình An không thấy ai, mới chạy từ trên lầu xuống, kéo tay Diêu Nhật Hiên, vẻ mặt ngơ ngác,“Ba ba, có phải chú không cần chúng ta nữa không?”
Một câu hỏi này lập tức khiến cho nước mắt của Diêu Nhật Hiên không thể kìm giữ được nữa trào ra, ngay cả con cũng nói như thế, khẳng định là heo không cần bọn họ nữa rồi! Ngay cả ông và cô cũng bỏ đi!
Diêu Nhật Hiên rất thê lương, có lẽ, đã đến lúc chúng ta nên rời đi rồi.
“An An…… Là ba không tốt, làm sai khiến chú tức giận…… Ô ô…… Chúng ta đi thôi!”.
“Ba ba, ba làm sai cái gì ? Có cùng xin lỗi chú chưa?”
Diêu Nhật Hiên khóc không ngừng,“Ba ……ba đã làm sai một chuyện rất lớn…… giải thích đã muốn vô dụng ……”
Đôi mắt to của Diêu Bình An lập tức đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, vừa khóc cùng ba ba bé, vừa vươn đôi tay nhỏ xíu lau lau nước mắt cho ba,“Chú xấu xa! Làm cho ba thương tâm, con không thèm để ý đến ổng! Ba không khóc! An An yêu ba, cả đời yêu ba! Oa oa ……”.
Diêu Nhật Hiên ôm lấy thân thể nhỏ bé của đứa con, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp,“Chúng ta đi!”.
Diêu Bình An tuy rằng thương tâm, nhưng vẫn rất lý trí, “Ba, chúng ta còn chưa thay quần áo, lấy hành lý!”.
A? Đúng nga! Diêu Nhật Hiên cúi đầu nhìn, mình và con đều còn mặc áo ngủ, mang dép lê, bộ dạng này sao có thể ra ngoài?
“Chúng ta về phòng thay quần áo.”.
“Nhưng mà……” Tiểu Bình An do dự một chút,“Không nói một tiếng với ông sao?”
Diêu Nhật Hiên ảm đạm cúi đầu,“Chú không cần chúng ta, ông cũng đã biết, chúng ta cũng nên đi rồi. Thừa dịp bọn họ không ở đây, chúng ta đi sớm một chút đi!”
Diêu Bình An buồn bực phụng phịu, sau khi đi rồi sẽ không còn được gặp lại ông, không được gặp ông, còn có…… quả táo nữa!
Vào phòng thay đổi quần áo, thu dọn đồ đạc, thì thấy trong tủ quần áo tất cả đều là đồ đạc của người Kì gia mua cho, nếu mang theo, không khỏi thấy cảnh thương tâm.
Diêu Nhật Hiên cuối cùng không lấy gì cả,“An An, đem đồ cũ của chúng ta và ít tiền là được!”
“Con lấy rồi!” Diêu Bình An vỗ vỗ cái ba lô hình khỉ con, “Ba à, chúng ta đi đâu đây?”
Ra cửa, thành phố vào ban đêm không phải hoàn toàn tối đen, có rất nhiều ánh đèn đủ màu sắc từ khắp nơi chiếu đến, nhưng bóng đêm vẫn khiến cho người ta nảy sinh sợ hãi.
Diêu Nhật Hiên mờ mịt nhìn chung quanh, thành phố lớn như vậy nhưng đâu mới là nơi cho mình dung thân đây.
“Ba cũng không biết đi đâu nữa, chúng ta trước rời đi nơi này rồi nói sau!”.
Quay lại nhìn ngôi nhà đã từng cho bọn họ niềm hạnh phúc lẫn sung sướng ngắn ngủi, dù không muốn buông tay thì vẫn phải buông thôi. Hai thân ảnh một lớn một nhỏ nắm chặt tay nhau, mang theo hai trái tim tổn thương bước vào màn đêm thăm thẳm.