Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 73

Sau khi Kì Nhạc Chi đưa ra mấy vạn khối vốn là toàn bộ tiền tiêu vặt, cuối cùng mua được nhân viên tạp vụ, lao vào gian phòng đặc biệt này, đập vào mắt chính là cảnh bi thảm khủng khiếp như vậy, máu toàn thân sôi sục, sau đó cậu không còn ý thức được gì nữa mà chỉ còn hành động theo bản năng.

Lâm Anh Kiệt chỉ thấy một thiếu niên mắt đỏ ngầu không muốn sống lao đến đánh hắn, một tay túm lấy hắn, rồi hàng loạt cú đấm như bão tố trút xuống, đánh cho hắn không cách nào chống đỡ.

Không phải hắn không muốn phản kháng, mà thiếu niên này vốn là luyện công phu, nếu luận về thực lực, có khả năng ngang ngửa nhau, nhưng thiếu niên kia cơ hồ liều mạng mà đánh, đánh cho Lâm Anh Kiệt choáng váng tối tăm mặt mũi, chỉ có thể cố gắng che chở những vị trí quan trọng, tránh cho bị thương nghiêm trọng.

Hắn muốn bảo dừng lại, nhưng thiếu niên kia như đã phát điên rồi, căn bản là không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ một lòng một dạ muốn đem hắn quét khỏi địa cầu này.

Lâm Anh Hào nằm trên mặt đất ban đầu còn muốn hỗ trợ, nhưng rất nhanh đã bị lối đánh điên cuồng của Kì Nhạc Chi khiến cho sợ hãi, chỉ còn cách nằm ngay đơ giả chết.

Thẳng đến khi Kì An Tu và Diêu Nhật Hiên lao vào, khống chế được thiếu niên điên cuồng này, Lâm Anh Kiệt mới ói ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng chất vấn,“Con mẹ nó chúng mày là ai hả? Biết lão tử là ai không?”

“Biết! Không phải là Lâm gia đại công tử Lâm Anh Kiệt sao?” Kì An Tu đem con giao cho Diêu Nhật Hiên quản lý, như một ngọn núi vững chãi bảo hộ đằng trước bọn họ, lạnh lùng nói,“Tôi là Kì An Tu, đánh cậu là con tôi! Nếu như cậu muốn làm to chuyện thì cứ việc nhắm vào Kì gia chúng tôi! Bất quá tôi nghĩ, Lâm gia nhà cậu chắc chẳng có bản lĩnh đấu lại tập đoàn Vinh Huy của tôi nếu không muốn sụp đổ đi!”.

Lâm Anh Kiệt đương nhiên biết Kì gia, hắn quả thật cũng không dám động đến Kì gia,“Nhưng thằng nhóc này liên quan gì đến các người?”

Kì An Tu túm cổ áo, lôi Lâm Anh Kiệt đứng lên, nghiến răng phẫn nộ, hai mắt dường như phát ra lửa, “Vậy đứa bé đó liên quan gì đến mày? Sao mày lại làm như vậy đối với nó?”

Lâm Anh Kiệt dữ tợn kêu to,“Chuyện này không liên quan đến ông!”

Kì An Tu hít sâu một hơi, cố gắng khống chế lửa giận bừng bừng,“Chỉ cần là con người thì đều không thể tha thứ cho những gì mà mày làm! Tao biết mày không có tính người, nhưng nếu như chuyện đại thiếu gia Lâm gia làm ra loại chuyện mất nhân tính này, mày còn muốn ngồi lên ghế chủ tịch Lâm gia sao?”

“Ông thích thì đi mà làm! Bổn thiếu gia chuyện xấu vốn đã nhiều, thêm một cái cũng chẳng sao!”.

Kì An Tu vốn trầm ổn nhưng đối mặt với hạng người xấu xa như vậy cũng nhịn không được, vừa giơ nắm đấm lên thì đột nhiên Hà gia cha mẹ hoang mang rối loạn xông vào,“Đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì vậy?!”

“Á ──” Khi nhìn thấy Hà Gia Duyệt toàn thân trần trụi nằm trên ngựa gỗ, hạ thân còn nhiễm đầy máu tươi, Hà mụ mụ thét lên sợ hãi một tiếng, chịu không nổi kích thích mà hôn mê.

Hà ba ba cũng cảm thấy thiên toàn địa chuyển, ngay đứng cũng không vững. Lúc này Kì Nhạc Chi mới khôi phục một chút lý trí, Diêu Nhật Hiên buông con ra,“Nhanh thả Gia Duyệt xuống đi!” Còn mình thì chạy qua đỡ Hà ba ba.

Hà ba ba cả người run rẩy, mặt trắng bệch như tờ giấy, trong nháy mắt dường như đã già đi mười tuổi, không thể nhúc nhích nổi.

Khi Kì Nhạc Chi quệt nước mắt đem Hà Gia Duyệt cả người hoàn toàn dại ra ôm đến trước mặt Hà ba ba thì nước mắt Hà ba ba mới từng giọt từng giọt rơi lên người con mình, đau đớn muốn chết.

“Không!” Hà ba ba phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, như phát rồ lao qua, siết cổ Lâm Anh Kiệt, gương mặt gầy gò bởi vì thống khổ không thể chịu nổi mà trở nên vặn vẹo,“Thằng khốn nạn! Tao giết mày! Tao giết mày!”

“Hà tiên sinh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Kì An Tu cố gắng kéo Hà ba ba ra,“Vì loại người như thế mà đền mạng có đáng không? Nghĩ đến vợ của anh! Nghĩ đến con anh đi! Bọn họ đều cần có anh chăm sóc! Anh giết nó, chẳng lẽ lại uổng phí sinh mệnh vì thứ như nó sao?”

Lý trí của Hà ba ba mới từ từ khôi phục lại, Hà ba ba run rẩy chỉ Lâm Gia Kiệt,“Con của tao còn chưa đến mười tám tuổi! Thằng khốn nạn, tao phải tố cáo mày! Tố cáo mày!”.

“Vậy ông cứ đi tố cáo đi? Xem tôi có sợ không?” Lâm Anh Kiệt không chút sợ hãi,“Mất mặt chỉ có mấy người thôi! Bất quá chỉ là một công ty nghiên cứu thuốc mới mở, còn tưởng rằng mình mạnh lắm sao?”

“Mày……” Hà ba ba tức giận đến choáng váng, cả người lảo đảo như muốn té ngã.

Kì An Tu vội vàng đỡ lấy Hà ba ba, khóe miệng Lâm Anh Kiệt lộ ra ý cười tàn nhẫn,“Loại nhà nghèo bần cùng như các người dưỡng ra được một đứa con như thế, may mắn mới được bổn thiếu gia để mắt đến mới chơi nó! Muốn làm to chuyện sao? Đơn giản muốn tiền chứ gì! Nói giá đi, cho ông chọn đó! Đủ mua mười cái công ty như nhà mấy người cũng được!”

“Mày khinh người quá đáng!” Diêu Nhật Hiên thật sự không thể nhịn được nữa vọt đi lên, một cước đá vào người hắn.

Không ngờ Lâm Anh Kiệt cư nhiên lại chẳng buồn né tránh, đứng yên chịu một cước của Diêu Nhật Hiên, còn ngả ngớn đùa giỡn,“Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu! Bị mỹ nhân như cưng đánh chết, coi như là chết có ý nghĩa, đến a! Lại đến a!”

Đối với loại người hỗn đản như vậy, Diêu Nhật Hiên cũng không có biện pháp, vẫn là Kì An Tu bình tĩnh hơn,“Tiểu Hiên, trở về! Chuyện này giao cho anh xử lý! Trước đưa Hà thái thái cùng Gia Duyệt đến bệnh viện quan trọng hơn!”.

Hà ba ba không ngừng rơi nước mắt, run run đưa tay cởi nút áo nhưng không cách nào cởi ra nổi, Kì An Tu hiểu ý, cởi áo khoác của mình ném cho con trai,“Mau choàng cho Gia Duyệt đi!”

Kì Nhạc Chi lau nước mắt nước mũi lem nhem, trước lấy áo khoác của cha choàng cho Hà Gia Duyệt, nhưng hạ thể của Hà Gia Duyệt vẫn còn lõa lồ. Cậu vội nhìn quanh quất, mới lấy cái chăn lông trên giường quấn chặt lấy cả người Hà Gia Duyệt.

Diêu Nhật Hiên đỡ lấy Hà ba ba, Kì An Tu ôm lấy Hà thái thái, không tiếng động rời khỏi căn phòng đó.

Lâm Anh Kiệt lúc này mới kêu lên,“A Hào, mày chết chưa? Mau gọi người đến a! Đưa lão tử vô bệnh viện!”(sao tự dưng mềnh lại thích bạn lày nhỉ)

Hà ba ba đi ở cuối cùng, nghe tiếng đột nhiên quay đầu, dùng một loại ánh mắt phi thường kỳ lạ ánh mắt nhìn Lâm Anh Kiệt, lại nhìn sang Lâm Anh Hào đang bò dậy, dường như muốn đem bộ dáng hai người bọn họ khắc vào trong lòng.

Lâm gia huynh đệ không sợ người khác làm ra vẻ hung hăng hay tàn khốc với mình, nhưng duy chỉ có loại ánh mắt này của Hà ba ba lại khiến cho bọn chúng rợn tóc gáy. Giống như là ăn quen thịt dê rồi đột nhiên có một ngày phát hiện, dê cũng mọc ra răng nanh bén nhọn lao vào xé xác bọn họ.

“Nhìn cái gì mà nhìn ?” Lâm Anh Hào không nhịn được nữa, quát lên.

Hà ba ba lại âm trầm nhìn gã một lần nữa, từ từ quay đầu lại, vẫn tiếp tục bộ dáng yếu ớt lảo đảo phải nhờ Diêu Nhật Hiên đỡ ra ngoài.

Điện thoại đương nhiên vẫn là gọi cho Ngưu Kiến Minh, trước kia Ngưu Kiến Minh làm bác sĩ trong một bệnh viện, cho đến bảy tám năm trước thì viện trưởng ở đó về hưu, Kì gia hỗ trợ mua cổ phần ở đó, sau đó lại đầu tư thêm trang thiết bị, toàn quyền ủy thác cho Ngưu Kiến Minh quản lý, biến thành bệnh viện tư nhân của họ, người Kì gia sử dụng cũng tiện hơn.

Ngưu Kiến Minh bởi vì chăm sóc cho Diêu Nhật Hiên và Kì Hạnh Chi, sau khi được Kì gia đồng ý, bắt đầu mở rộng quan hệ với các quốc gia có triển khai kế hoạch theo dõi nghiên cứu người song tính, cộng đồng khởi xướng thành lập hồ sơ bí mật trao đổi trên mạng, đối với tư liệu về người song tính nghiêm khắc giữ bí mật, chỉ dùng số hiệu để trao đổi với nhau, nhờ vậy mà tích lũy được kinh nghiệm phong phú.

Vừa thấy thương tích của Hà Gia Duyệt, Ngưu Kiến Minh cực kì phẫn nộ,“Đây là do tên súc sinh mất nhân tính nào làm ?”.

Kì An Tu vỗ vỗ vai Ngưu Kiến Minh,“Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, trước mau chữa trị cho đứa bé này, cả mẹ nó nữa!”.

Hà mụ mụ là vì bị kích thích quá lớn nên mới ngất đu, chỉ cần giao cho hộ sĩ chăm sóc, truyền dịch một chút thì đã có thể tỉnh lại.

Khó khăn là Hà Gia Duyệt, cậu đem chính mình cuộn vào trong tấm chăn, cự tuyệt bất luận kẻ nào đụng vào. Ai nói chuyện cũng không phản ứng, chỉ gắt gao cắn chặt răng, một chữ cũng không chịu nói.

“Tiểu Duyệt! Tiểu Duyệt cậu đừng như vậy mà!” Kì Nhạc Chi không ngừng rơi nước mắt, cố gắng tới gần, nhưng cứ mỗi lần cậu tới gần một chút, Hà Gia Duyệt liền lui xa hơn, phía dưới tấm chăn ẩn ẩn chảy ra một đường dài màu đỏ sẫm.

Kì Nhạc Chi nghẹn ngào khóc, hối hận vô cùng.

Chỉ tại mình! Có phải không? Nếu như mình kiên trì không cho cún con đi, vậy cậu ấy cùng lắm chỉ nổi giận với mình, sao đến nổi gặp phải thảm kịch như thế.

“Tiểu Duyệt, nói chuyện với ba ba được không? Để cho bác sĩ xem vết thương đi con?”

Đều nói nam nhi hữu lệ bất khinh đạn(*), nhưng nước mắt Hà ba ba không cách nào ngừng rơi được, đây là đứa con duy nhất của mình, là tất thảy hy vọng, là toàn bộ kiêu ngạo của mình! Ông trời sao nỡ tàn nhẫn, bất công, lại đi đối xử với con trai của tôi như vậy! Sao ông nỡ đối xử như vậy với một đứa trẻ vị thành niên chứ?

(*)Nam nhi không dễ dàng rơi lệ

Tim Hà ba ba như bị ai bóp nát.

Rất nhanh, bởi vì trọng thương, gương mặt nguyên bản tái nhợt không một tia huyết sắc của Hà Gia Duyệt bắt đầu ửng hồng một cách bất bình thường, đây là dấu hiệu phát sốt.

Ngưu Kiến Minh thử mọi cách mà không có kết quả, hạ quyết tâm,“Cưỡng chế gây mê!”

Sợ lại động đến Hà Gia Duyệt, hộ sĩ đành phải cầm bình phun thuốc mê, Hà Gia Duyệt dù có cố gắng chống đỡ như thế nào cũng không nổi nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Giải phẫu mất hơn hai giờ, khi Ngưu Kiến Minh bước ra, đôi mắt đã đỏ quạch, tháo xuống khẩu trang thở ra một hơi, đem nước mắt nuốt vào trong bụng, mới dùng thanh âm khàn khàn mở miệng nói chuyện,“Hậu đình bị thương nghiêm trọng, tổng cộng mười hai miệng vết thương, dài nhất 10cm, ngắn nhất 1cm, sâu nhất là 2cm!”.

Anh nói không được nữa, hung hăng một quyền nện ở trên tường,“Tên khốn kia hoàn toàn chẳng dùng chút đồ bôi trơn lẫn tiền hí gì đã trực tiếp đem đạo cụ đẩy vào! Đứa bé này sợ là đến một hai tháng cũng không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể tiêm thuốc dinh dưỡng, phải tuyệt đối nằm trên giường tĩnh dưỡng! Nó cơ hồ mất đi nửa cái mạng rồi!” Ngưu Kiến Minh che mặt nói không được nữa. Bản thân mình cũng có con, có thể hiểu được tấm lòng của người làm cha làm mẹ, ai có thể chịu được nỗi đau này?

Hà mụ mụ cùng Hà ba ba nghe xong thì ánh mắt đã trở nên vô hồn, bi thương không sao tả xiết.

Kì Nhạc Chi ngồi xổm trong góc tường ôm đầu không ngừng khóc, tâm như bị dao cắt nát ── cún con của ta, Tiểu Duyệt đáng thương của ta!

Diêu Nhật Hiên nằm trong lòng Kì An Tu cắn răng yên lặng rơi lệ, Kì An Tu gắt gao ôm lấy Diêu Nhật Hiên, ánh mắt trầm tĩnh đáng sợ. Bọn họ lúc này trong lòng đều nghĩ đến Vận Phúc, cho nên bọn họ càng bị xúc động lây, nếu Vận Phúc của họ bị đối xử như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ đau đớn đến chết!

Lại đợi một lúc lâu, Ngưu Kiến Minh mới kìm nén cảm xúc, nâng cao thanh âm nói,“Bất quá may mắn là, phía trước của đứa bé này không có việc gì, hẳn là chưa bị tên súc sinh kia phát hiện. Trừ bỏ cổ tay cùng cổ chân bị dây trói, cùng vài vết máu bầm trên người, còn lại thì không có vấn đề gì khác.”.

Cuối cùng anh mới đề nghị,“Tinh thần của đứa bé này bị đả kích quá lớn, các vị tốt nhất nên tìm một bác sĩ tâm lý cố vấn một chút. Bằng không, dù có cứu được thì nó cũng chỉ còn là một cái xác vô hồn.”.

“Bác sĩ…… ngài…… ngài đây là ý gì?” Hà ba ba nắm chặt tay Ngưu Kiến Minh, như đang nắm lấy dây cứu mạng.

Ngưu Kiến Minh cũng nắm lại tay Hà ba ba, rất là thành khẩn nói,“Đừng nói đến chuyện đứa nhỏ đột nhiên chịu đả kích lớn như thế, chính là người lớn cũng chịu không nổi. Tôi e rằng tinh thần của nó không ổn! Như vậy cũng rất có khả năng xuất hiện hai loại tình huống, một là cam chịu, trở nên u uất. Hai là mất đi ý chí sinh tồn, không ngừng chìm đắm vào trong cơn ác mộng đó, có khả năng sẽ phát triển trở thành bệnh trầm cảm, thậm chí……tự kỷ.”

“Duyệt Duyệt của mẹ!” Hà mụ mụ thất thanh kêu thảm thiết, cùng Hà ba ba hai người ôm đầu khóc rống, mọi người khác nhìn thấy tim như bị đao cắt.
Bình Luận (0)
Comment