Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Chương 89

Gian phòng ký túc xá dành cho giáo viên mà Mục Sam đang ở điều kiện rất tốt, một phòng ngủ và một phòng tắm riêng, đồ gia dụng cần thiết đều có đủ, đối với một thầy giáo độc thân như anh mà nói thì cũng đã rất tiện lợi rồi. Ở gian phòng cách vách là một thầy giáo dạy âm nhạc, thường xuyên lôi đàn violon ra chơi, chẳng khác nào được nghe hòa nhạc miễn phí.

Giữa trưa hôm nay khi Mục Sam kết thúc giờ dạy về phòng thì nhìn thấy rất nhiều hành lý để ngay ngoài cửa phòng của thầy dạy nhạc nọ, thầy dạy nhạc vui sướng nói,“Trường học cuối cùng cũng nhớ tới tới chiếu cố tôi , đổi cho tôi một căn phòng lớn, sau này có thể trang hoàng một gian phòng cách âm, đỡ phải chạy vào rừng cây vì sợ ảnh hưởng đến hàng xóm nữa!”.

Nói qua chúc mừng, Mục Sam định giúp đỡ thầy âm nhạc sắp xếp hành lý, thầy dạy nhạc  lại vênh váo xua tay không cần,“Hiệu trưởng nói đã an bài tốt lắm, anh xem, kia không phải là công ty chuyển nhà đến đó sao? Anh cứ đi làm việc của anh đi!”.

Mục Sam thật sự mừng cho đồng nghiệp, buổi chiều không có tiết dạy, giảng viên đại học vốn không có thời gian làm việc cố định như công chức, vì thế anh định vào phòng bắt tay vào vẽ tranh. Mục Sam tuy rằng dạy môn lịch sử, nhưng xuất phát từ một nguyên nhân đặc biệt mà cũng đã học vẽ được mười mấy năm, coi như cũng có chút tài năng.

Vừa mới vẽ phác thảo xong, lại nghe thấy cách vách có không ít tiếng bước chân, còn có tiếng kê lại đồ đạc. Là hàng xóm mới đến sao? Mục Sam nghĩ hẳn là nên đi ra ngoài chào hỏi người ta một tiếng, lại chỉ thấy một đám nhân viên công ty dọn nhà đang bận rộn.

Một lần nữa đánh sáp cho sàn nhà, dán giấy dán tường màu tím, sắp xếp đồ gia dụng màu trắng ngà, sự phối hợp này cũng rất được, nhưng sao nhìn thế nào cũng lộ ra hương vị nữ tính mềm mại đáng yêu.

Mục Sam buồn bực, chẳng lẽ hàng xóm mới là một nữ giáo viên sao?

Ánh mắt của anh quả không sai, thiết kế gian phòng này quả thực là từ tay phụ nữ, nhưng gian phòng này không phải dành cho cô mà là dành cho đứa cháu thứ hai đáng yêu của cô ở.

Khi chạng vạng, hàng xóm mới cuối cùng cũng đại giá quang lâm, Mục Sam không ngừng trợn tròn mắt, tại sao sinh viên này lại có thể vào trong ký túc xá giảng viên ở?

Chủ nhiệm giáo vụ ngồi một bên cười ha ha giải thích,“Tiểu Mục a! Sinh viên Kì Hạnh Chi gần đây nhà có chút việc, trong nhà không rảnh chăm sóc em ấy, mới đem em ấy an bài ở trường. Bên ký túc xá sinh viên do thời gian gấp quá nên chưa chuẩn bị phòng kịp, đành phải để em ấy ở tạm chỗ này. Cậu so với em ấy cùng lắm thì hơn vài tuổi, coi như là tăng cường quan hệ thầy trò, còn có thể chăm sóc cho em ấy!”

Kì Hạnh Chi nhớ những lời ông nội dặn dò trước khi đi, khom người chào Mục Sam,“Xin thầy chiếu cố!”.

Mục Sam vội vàng đáp lễ,“A! Không…… không cần khách sáo!”

Thế là cứ mơ mơ hồ hồ, thầy Mục Sam liền như thế nghênh đón hàng xóm mới.

Kì Hạnh Chi đánh giá nhà mới của mình một chút, coi như hài lòng.

Lúc trước đã từng nói qua, đây là một đứa trẻ không thích động não nhiều, chỉ cần có người chuẩn bị cho cậu [ăn, mặc ở, đi lại] thì cậu sống ở đâu cũng được.

Nằm xuống, chỉ mới chợp mắt một chút trời đã tối đen. Kì Hạnh Chi cảm thấy có chút không đúng lắm, nghĩ nghĩ một chút, thì ra là đói bụng. Theo thói quen định bấm điện thoại, đột nhiên nhớ tới, trước khi đến đây, cha từng nhắc đi nhắc lại, chuyện gì cũng không được gọi về nhà mà phải đi tìm thầy trước.

Lại nói tiếp, Diêu Nhật Hiên vẫn là rất hoài nghi chuyện này,“Với cái tính vô tư vô lo của Vận Phúc, chẳng phải thầy Mục chưa đầy ba ngày sẽ bị nó phiền chết sao?!”Đây chẳng phải đem toàn bộ khuyết điểm phơi ra sao?

Kì An Tu đã sớm lo lắng đến việc này rồi,“Nếu bây giờ chúng ta giúp Vận Phúc che dấu thì đến khi kết hôn vẫn sẽ bị người ta biết. Chẳng thà ngay từ đầu để cho người ta biết Vận Phúc nhà chúng ta là người như thế nào, nếu cậu ta có thể chấp nhận, cũng có thể chăm sóc cho nó thì đến khi chúng kết hôn, chúng ta cũng có thể yên tâm.”

Diêu Nhật Hiên ngẫm lại thấy có lý,“Nhưng vạn nhất người ta không kiên nhẫn chăm sóc cho nó thì sao?”.

Kì An Tu gãi cằm hỏi lại,“Em thật sự cảm thấy chăm sóc cho Vận Phúc mệt chết đi sao?”.

Vậy cũng không đến nỗi, Diêu Nhật Hiên lắc lắc đầu, Vận Phúc đứa nhỏ này kỳ thật rất ngoan, trừ bỏ yêu thích những thứ xinh đẹp, thích mua quần áo mới ra thì rất dễ nuôi. Dù có mắng chửi nó nó cũng chẳng cãi lại, mà mắng xong nó cũng chẳng mang thù. Lại nói tiếp, nó vẫn dạng khiến cho người ta nguyện ý đem về nuôi.

Kì An Tu ôm lão bà ngồi trên đùi mình, vươn bàn tay to thay Diêu Nhật Hiên dịu dàng mát xa bụng, “Đúng thế, nếu như chúng ta đều cảm thấy Vận Phúc rất dễ nuôi, sống chung với nó cuộc sống sẽ bớt căng thẳng. Nếu như Mục Sam kia không phải là thằng ngốc thì nhất định sẽ nhận ra ưu điểm của Tiểu Vận Phúc nhà chúng ta.”

Diêu Nhật Hiên gật đầu, lại có chút khẩn trương,“Nhưng mà để cho Vận Phúc ở chung với thầy Mục thì không chừng……”.

Kì An Tu cười ha ha,“Vận Phúc nhà chúng ta tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng nó rất nghe lời. Anh từng nói với nó, tuyệt đối không được cùng ôm hôn trên giường. Bất quá nếu thật sự phát sinh chuyện kia thì cũng không có biện pháp. Anh thấy Mục Sam đó không phải là loại người không biết chịu trách nhiệm, cậu ta có thể vì mối tình đầu mà vạn dặm xa xôi quay về, nếu thực sự làm ra chuyện gì đối với Vận Phúc, nhất định sẽ chịu trách nhiệm .”.

Có heo cha tính toán chu toàn, Diêu Nhật Hiên cuối cùng có thể yên tâm, lập tức biến thành heo lười chui vào trong lòng Kì An Tu nằm thoải mái,“Ách…… hình như em hơi đói bụng.”.

Heo cha cười *** đãng, bàn tay đang xoa trên bụng heo lười không thành thật trượt xuống dưới, cắn cắn lỗ tai,“Vậy để lão công cho em ăn no nha!”.

“Nói bậy cái gì?” Diêu Nhật Hiên đỏ mặt căm tức liếc hắn,“Em đói bụng thật đấy! Bị anh xoa xoa một hồi, thức ăn trong bụng lập tức đều tiêu hóa hết! Nhanh lên, đi xuống nhà bếp tìm thức ăn cho em!”.

Tuân mệnh! Heo cha vội vội vàng vàng chạy đi kiếm thức ăn cho lão bà với đứa nhỏ. Nói đi nói lại, ba người quả thật ăn rất nhiều!

Chỉ mong sau này sinh được một cô nhóc có mái tóc thật dài vừa thông minh vừa đáng yêu như một tiểu thiên sứ. Heo cha hạnh phúc mơ mơ màng màng tưởng tượng, lại quên mất thiên sứ không chỉ có cánh trắng mà còn có thể có cánh đen nữa……

Diêu Nhật Hiên mang thai hai cục cưng có đồ ăn, Kì Hạnh Chi bị đói bụng, cũng có đồ ăn.

Mục Sam lấy ra một túi hoành thánh, bỏ thêm chân giò hun khói với một quả trứng đem đi nấu, chưa kịp hưởng thành quả thì toàn bộ đã bị càn quét không còn một miếng.

Tiểu gia khỏa ăn sạch bách đồ ăn xong, giương đôi mắt đầy nước do bị đồ gia vị kích thích, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu lên,“Cay~~ Cái bụng khó chịu~~”.

Vậy phải làm sao bây giờ? Mục Sam đành phải đi ra ngoài mua vài viên thuốc tiêu hóa cho cậu.

Uống thuốc chưa được bao lâu, Kì Hạnh Chi lại chớp chớp mắt,“Dường như chưa ăn no!”

Thuốc uống quá nhiều, phản tác dụng !

Nhìn thời gian, căn tin trường học sớm đã đóng cửa. Mục Sam không biết làm sao cả,“Em có biết ở đâu bán thức ăn khuya không?”.

Lắc đầu. Lúc Kì Hạnh Chi còn ở lại trường đều là người lớn an bài ngày ba bữa mang đến tận phòng cậu, thuần túy là đóa hoa nhỏ sống trong nhà kính, hoàn toàn khuyết thiếu kỹ năng sinh tồn.

Mục Sam vò đầu, đứa nhỏ này sao cái gì cũng không biết vậy? Nhưng nhìn ánh mắt đói khát tội nghiệp của cậu ta, ngươi có thể nhẫn tâm cự tuyệt?

Rốt cuộc dẫn theo cậu nhóc ra ngoài, gõ cửa hỏi thầy giáo ở dưới lầu, hỏi thăm chỗ nào có bán đồ ăn khuya, mang cậu ta cùng đi.

Mấy cửa hàng quanh trường đại học phần lớn đều là bán cho sinh viên, hơn nữa bây giờ đã tối, đương nhiên không có đồ tốt, bất quả chợ đêm vẫn là phi thường náo nhiệt.

Thịt nướng, canh, cháo, điểm tâm,… đầy đủ mọi thứ. Khói trắng nóng hôi hổi bốn phía, mùi thơm ở trong đêm tối hết sức mê người.

Mục Sam còn sợ cậu ngại bẩn, nhưng Kì Hạnh Chi nuốt nuốt nước miếng, hận không thể mỗi món đều ăn thử một phần.

Mục Sam không dám để cho Kì Hạnh Chi tự tiện chọn đồ ăn, gọi hai chén cháo,“Buổi tối ăn cái này tốt hơn cho tiêu hóa.”.

Tuy ánh mắt Kì Hạnh Chi vẫn luyến tiếc cửa hàng thịt nướng, nhưng vẫn là rất ngoan ngoãn ngồi ăn hết chén cháo trước mặt, tuyệt không phản đối nay kén chọn.

Đứa nhỏ này thật đúng là dễ nuôi, Mục Sam nhìn cậu ăn cháo trong chén, mắt thì cứ nhìn người nướng thịt, bộ dáng đúng là rất buồn cười,“Thật muốn ăn cái kia?”.

Kì Hạnh Chi gật đầu, Mục Sam đi qua bên đó một lúc, sau đó mang theo một con gá nướng trở lại,“Tôi bảo họ không cho gia vị cay vào, ăn đi!”.

Kì Hạnh Chi vui vẻ cầm chân gà lên cắn cắn, làm cho khắp miệng dính đầy mỡ.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng không ngừng cắn thịt gà dưới ngọn đèn mờ ảo, Mục Sam thoáng giật mình, rất muốn biết, món gà nướng đó có thật là ngon đến thế không.

Cuối cùng hầu hạ Kì Hạnh Chi ăn uống no đủ xong, Kì Hạnh Chi ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có, liền cảm thấy mỹ mãn theo Mục Sam về trường học . Thầy thì nên chăm sóc trò, không phải sao?

Mục Sam cũng không nghĩ đến, chính là nghĩ đến miếng tương dính trên cái miệng nhỏ nhắn, nhịn không được ở khóe miệng nhếch lên ý cười mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
Bình Luận (0)
Comment