Giáo chủ hỏi: “Thiếu gia và Hồng thiếu gia quen biết từ thuở nhỏ, Hồng thiếu gia từ nhỏ đã trông như vậy rồi sao?”
Tạ thiếu gia không biết vì sao giáo chủ đặt ra nghi vấn này, cẩn thận nhớ lại một phen, “Cũng không phải, thuở thiếu thời hai mắt hắn nhỏ hẹp, cái cằm bạnh ra, không giống bây giờ lắm.”
Giáo chủ ngạc nhiên: “Thiếu gia chưa bao giờ hoài nghi ư?”
Tạ thiếu gia nói, “Ta chỉ nghĩ hắn dậy thì thành công thôi.”
Giáo chủ hỏi tiếp, “Vậy sự thay đổi này bắt đầu từ bao giờ?”
“Chắc khoảng hai năm gần đây thôi.”
Giáo chủ nắm quyền đập lên lòng bàn tay, “Thế thì đúng rồi.”
Tạ thiếu gia khó hiểu, “Đúng cái gì cơ?”
“Hồng thiếu gia đã phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Chẳng lẽ là do một tay giáo chủ làm?”
Giáo chủ tự tin ưỡn người, “Đương nhiên không phải, trình độ đó còn thua ta xa lắm, từ độ cong của mũi ta nhìn ra được người này thủ pháp không tinh, nếu là một tay ta làm nhất định sẽ không để lại khuyết điểm nhỏ nhặt ấy.”
Tạ thiếu gia lập tức bày tỏ sự đồng ý, “Giáo chủ khéo tay như vậy đương nhiên không có ai địch lại được.”
Giáo chủ gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Như vậy xem ra, người này có thể chính là kẻ tung tin đồn nhảm về Chênh Vênh giáo của ta, thật không ngờ rằng ở thành Sở Dương còn có một đối thủ cạnh tranh trong ngành phẫu thuật thẩm mỹ.”
Tạ thiếu gia kỳ quái, “Nhưng trước khi ta gặp giáo chủ vẫn chưa từng nghe nhắc tới.”
Trong lòng giáo chủ càng tò mò hơn, đúng lúc này đột nhiên nảy ra một kế, cười híp mắt nhìn Tạ thiếu gia, “Thiếu gia này, lời hứa mở y quán cho ta có thể sớm thực hiện không?”
Tạ thiếu gia có hơi lâng lâng, không chút do dự đáp: “Đương nhiên có thể!”