Chênh Vênh

Chương 32

Đó chính là vị đại thần khâm sai, vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng thông báo cho Tạ lão gia rằng, mấy ngày qua Hoàng thượng xuôi Nam, ba hôm tới sẽ đến Sở Dương, lúc đó có chăng sẽ ghé thăm tửu lâu Tạ gia, mong Tạ gia hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Chân trước khâm sai vừa đi thì Tạ lão gia đã buông mình mềm oặt trên mặt đất, Tạ phu nhân ngồi ở một bên khóc nức nở.

Môi mỏng Tạ thiếu gia nhếch lên, không nhìn ra đang có tâm trạng gì.

Giáo chủ thử giật giật ống áo của Tạ thiếu gia thì bị Tạ thiếu gia nắm chặt tay kéo nhanh vào nhà.

Giáo chủ chạy chậm theo sau, lòng bàn tay của Tạ thiếu gia toát ra một lớp mồ hôi mỏng, vô cùng ướt át, kín kẽ dán chặt vào làn da của giáo chủ, hơi ẩm như muốn thấm qua mạch máu của hắn.

Ngực giáo chủ khẽ run lên hỏi: “Tạ thiếu gia muốn mang ta đi đâu?”

Tạ thiếu gia nói: “Chạy trốn.”

Trong lòng giáo chủ tự nhủ rằng đó là cách tốt nhất, nước đến chân cũng không thể ngồi chờ chết được.

Tạ thiếu gia vào phòng giáo chủ, động tác nhanh nhẹn thu dọn quần áo của giáo chủ vào một cái bọc, nhét nó vào ngực hắn, rồi lôi tay hắn ra ngoài cửa lớn.

“Đêm nay ngươi về núi đi, trong thời gian sắp tới tuyệt đối đừng xuống núi, sau này nếu có ai hỏi thì ngươi cứ nói mình không lui tới với Tạ gia.”

Giáo chủ kinh ngạc: “Vậy còn thiếu gia?”

Tạ thiếu gia nói: “Ta không thể đi được, làm mất bát vàng chính là sơ suất của Tạ gia, Tạ gia phải gánh trách nhiệm, nếu ta rời đi, tất cả mọi người trong tửu lâu Tạ gia đều phải chết.”

Giáo chủ đỏ cả vành mắt, “Vậy ta cũng không đi, ta ở lại với mọi người.”

Tạ thiếu gia sốt ruột, cố ý lên giọng hét vào mặt hắn: “Ngươi nào phải người Tạ gia, ngươi ở lại làm gì?!”

“Ta đã nhận tín vật đính ước của ngươi, thì chính là vị hôn phu của ngươi, sao ta lại không phải là người Tạ gia.”

Giáo chủ lớn tiếng hô lên, vừa nghiêm túc vừa vội vã, hai mắt nhìn thẳng vào Tạ thiếu gia.

Tạ thiếu gia ngơ ngẩn, lồng ngực chậm rãi đau nhức, cổ họng dâng lên chua xót.

Y không biết mình nên nói gì cả, trong lòng y nghĩ, nếu có thể quay lại lần nữa, y nhất định sẽ “làm” giáo chủ ngay trong căn nhà tranh trên ngọn núi kia.

Tạ thiếu gia nở một nụ cười cay đắng với giáo chủ, sau đó đưa tay đẩy hắn ra khỏi cửa.

Cánh cửa màu đỏ thẫm trước mặt khép lại vang dội, giáo chủ tựa như người mất hồn, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, mãi cho đến khi hơi nước nơi khóe mắt bị hong khô mới dùng sức đập cửa hai cái.
Bình Luận (0)
Comment