Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lư Nham nấu cho mình bát mì cà chua thịt băm, bỏ rất nhiều sa tế, lúc ăn xong, mặt hắn đã bị cay nóng cho đổ mồ hôi.

Vương Việt vẫn luôn ngồi xổm bất động đối diện bàn uống nước, nhìn qua nhìn lại giữa mì và hắn, mãi cho tới lúc hắn ăn xong rồi mới hỏi một câu: “Cay à?”

“Ừ, cay lắm.” Lư Nham cầm bát vào bếp, rửa xong bát thì tiện thể rửa luôn mặt.

“Chưa ăn bao giờ, giống tỏi à?” Vương Việt lại hỏi.

“Chưa ăn cay bao giờ? Đầu bếp WC chỗ cậu là người Quảng Đông à?” Lư Nham lau mặt, trở về phòng ngủ tiếp tục ngủ.

“Mấy thứ đó tôi đều chưa ăn bao giờ,” Vương Việt rũ mắt xuống, cau mày nghiêm túc nghĩ ngợi, “Tôi không nhớ rõ tôi ăn gì nữa, dù sao thì cũng chưa ăn mấy thứ đó bao giờ.”

“Thứ đó?” Lư Nham nhìn cậu, ”Là mấy món ăn cậu nói? Bình thường cậu ăn bánh quy nén à?”

“Nén?” Vương Việt ngẩng đầu lên hơi kích động, “Nén!”

“Làm sao thế.” Lư Nham đã không còn ôm hy vọng tìm kiếm manh mối dựa vào kí ức của Vương Việt, nhưng vẫn hỏi một câu.

“Không phải nén là… là… từ khác.” Vương Việt bắt đầu cúi đầu đi lại trong phòng.

“Nén… Co lại… Co đầu rụt cổ…” Lư Nham nằm xuống giường nói chậm rãi, “Súc cốt… Thần công… Súc đản…”

“Không phải không phải không phải không phải!” Vương Việt hơi sốt ruột, “Anh sao lại cứ như thế!”

“Cô đặc.” Lư Nham thở dài.

“Cô đặc!” Vương Việt chỉ vào hắn hô một tiếng rất to, “Đúng, chính là cô đặc.”

“Cậu lúc nào cũng ăn thực phẩm cô đặc?” Lư Nham nhíu mày.

“Ừ,” Vương Việt gật đầu, ngồi xổm xuống như thở phào nhẹ nhõm, “Ừ!”

Lư Nham im lặng một lúc, trở mình quay mặt vào tường: “Tôi ngủ đây, cậu mà rảnh thì cứ nghĩ xem cậu chết thế nào trước, chết ở đâu, xác cậu chôn ở đâu, chôn hay là hỏa táng.”

“À.” Vương Việt đáp, yêu cầu của Lư Nham nghe không có gì khó khăn, nhưng đối với cậu lại rất khó, trong trí nhớ vốn đã rối loạn của cậu không có những nội dung đó.

“Còn nữa, cậu có chắc cậu tên là Vương Việt không?” Lư Nham bồi thêm một câu.

“Chắc! Bác sĩ Thôi từng giải thích cho tôi chữ “Việt” rồi, cái này thì tôi nhớ.” Vương Việt nói rất đinh ninh.

Bác sĩ Thôi, Thôi Dật.

Lư Nham không nói nữa, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ lần nữa.

Vương Việt cũng đã không phát ra tiếng gì nữa, chắc là đang suy nghĩ.

Xác ở đâu.

Thời gian dài như vậy, giờ mới là lần đầu tiên Vương Việt nghĩ tới từ này.

Xác

Xác của mình.

Cậu đứng trong phòng khách, nói đúng ra là bay, cậu có khi sẽ cố tình thả lỏng thân thể, tuy rằng cậu cũng không có thứ “thân thể” này, nhưng thả lỏng cũng chỉ là một khái niệm mà thôi.

Lúc cậu thả lỏng sẽ bay lên, chỉ vào lúc này, cậu mới cảm thấy mình trông có vẻ khá giống một con quỷ.

Bay chưa bao lâu trời đã tờ mờ sáng, cửa nhà đối diện mở ra, có người đi ra, tiếp đó nghe thấy giọng một bà cụ: “Ngày nào cũng không ngủ nữa là tỉnh! Tỉnh dậy rồi là mệt! Mua đồ ăn sáng! Mua thức ăn! Bánh quẩy rán dầu cống ngầm! Màn thầu bột giặt! Sao mà chưa ăn chết đi! Ăn chết đi!”

Vương Việt bị dọa sợ, trở về đứng dưới đất, nghe bà cụ đi hùng hùng hổ hổ xuống tầng rồi mới nhẹ nhàng thở ra.

Lư Nham nằm trên giường trở mình, cậu cẩn thận đến phòng ngủ nhìn, Lư Nham vẫn chưa tỉnh, do dự rồi cậu quyết định không gọi Lư Nham dậy.

Cậu muốn đến bờ sông, chỗ lần đầu tiên cậu nhìn thấy bộ dạng của mình.

Đó là chỗ đầu tiên cậu tỉnh lại sau khi chết, có lẽ sẽ có vài thứ làm cậu nhớ ra được gì đó.

Lúc Lư Nham tỉnh lại, trong nhà rất yên tĩnh, hắn nằm trên giường lắng nghe một lúc, chậm rãi ngồi dậy, gọi ra phòng khách một tiếng: “Vương Việt?”

Không có tiếng đáp lại, Lư Nham rời giường đi trong phòng khách hai vòng, không thấy Vương Việt.

Xuất quỷ nhập thần.

Lư Nham đứng bên cạnh cửa sổ, vén một góc rèm nhìn xuống.

Giờ vẫn còn sớm, trên đường rất đìu hiu, mấy quầy bán đồ ăn sáng, cụ ông cụ bà cõng kiếm và quạt phiêu dật đi ngang qua, còn có mấy đứa học sinh tiểu học chưa tỉnh ngủ cúi đầu ngồi trên yên sau xe đạp.

Lư Nham không bỏ sót bất cứ người hay quầy hàng nào trong tầm mắt, không nhìn thấy gì đáng ngờ.

Hôm nay Lư Nham không có việc gì, sáng thì đi gửi tiền thuê nhà sáu tháng cuối năm, nộp thẻ tiền điện rồi về nhà ngồi không.

Hết thảy đều không khác gì ngày thường, nhưng lúc hắn bật máy tính lên ngồi trên ghế lại cứ cảm thấy có gì đó không giống.

Mãi cho tới lúc hắn mở giao diện B trạm lên, hắn mới phản ứng được, trong nhà thiếu đi giọng nói của Vương Việt.

Năng lực làm quen của hắn rất mạnh, bất kể là ở hoàn cảnh nào, đều không có ảnh hưởng gì tới hắn, có lẽ là vì Vương Việt xuất hiện quá ly kỳ, một khi tiếp nhận sự thực kỳ quái rằng bên cạnh mình có một con quỷ như hình với bóng, Vương Việt đột nhiên biến mất sẽ làm cho hắn không quen trong chốc lát.

Tựa như mấy hôm trước Vương Việt ăn xong Starbucks rồi biến mất cùng với ông chú kia, chỉ là có lẽ cảm giác xuất quỷ nhập thần này mà tới thêm hai lần nữa chắc hắn cũng không có cảm giác gì.

Hắn gác chân lên bàn, dựa vào ghế, click bừa một video lên xem.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc nhưng lại không hề khớp với nội dung trên màn hình, Lư Nham cảm thấy, ngoài nghiên cứu nhiệm vụ thất bại một cách khó hiểu trước đó của mình, thì hắn chưa bao giờ dùng nhiều não như vậy.

Hắn không cần giải thích chuyện có một con quỷ như vậy nữa, giờ hắn chỉ nghĩ ngợi tới những biểu đạt hỗn loạn cùng với những trải nghiệm nghe mà thấy hơi bất bình thường, không đáng tin của Vương Việt.

Viện nghiên cứu không tồn tại, server game không tồn tại, số QQ không tồn tại…

Thôi Dật, Vương Việt, hai cái tên này là toàn bộ manh mối, còn không biết hai cái tên này có phải là sản phẩm từ ký ức hỗn loạn của bạn học Vương Việt không.

Có điều, suy nghĩ cả một buổi sáng cũng không ra thứ gì có ích, giữa trưa, hắn chuẩn bị ăn gì đó, mới vừa đứng lên đã nghe thấy dưới tầng có tiếng ồn ào.

Đến bên cửa sổ, vén rèm lên nhìn, mấy người đi xe máy vác theo gậy gộc đang đuổi đánh một người đàn ông cả người trần truồng, người đàn ông kia mới đầu còn che chỗ kín, bị đập vài cái thì không rảnh lo nữa, vừa hét thảm vừa suy nghĩ tìm chỗ trốn khắp đường.

Người này từ lúc nhảy nhót tung tăng cho tới lúc cuối cùng nằm sấp xuống đất bất động chỉ mất có vài phút, xe cảnh sát ò í e chạy tới, người đánh đều đã bỏ chạy.

Lư Nham thả rèm xuống, lấy từ trong tủ lạnh ra thỏi socola gặm, rồi vào phòng ngủ nằm xuống.

Có đôi khi, hắn sẽ đặc biệt thâm trầm suy nghĩ một số vấn đề, chẳng hạn như sinh mệnh yếu ớt như thế, giơ tay, vung tay là có thể làm một người đánh rắm ngoẻo luôn, hoặc là như có vài người giãy dụa thế nào cũng muốn sống sót, có vài người lại… muốn chết cũng không chết được, Vương Việt có lẽ thuộc vào loại này, nửa chết có lẽ còn càng làm người ta phát điên hơn cả không chết được.

Vương Việt đến tận tối vẫn không xuất hiện, Lư Nham ngậm thuốc lá ngồi xổm trên ghế bắn CS với người khác, cảm thấy có lẽ cậu đang đạp thanh dưới địa phủ rồi.

Điện thoại di động trên bàn đổ chuông, Lư Nham nhìn lướt qua, là Thẩm Nam.

Hắn nhanh chóng chết thoát game, nghe điện thoại.

“Ngày mai?” Thẩm Nam hỏi.

“Ừ.” Lư Nham xuống khỏi ghế, tắt máy tính.

“Mấy giờ?”

“Tám giờ?”

Thẩm Nam không nói gì nữa, dập máy.

Ngày mai là ngày sát thủ thất bại trao đổi kinh nghiệm theo lời Vương Việt nói, Lư Nham đứng trước gương, nhìn chính mình, cười.

Vương Việt đã lang thang bên bờ sông một ngày một đêm sắp được thêm một ngày nữa rồi, ngoài ôn lại khuôn mặt mình, dọa cho hai con quỷ bỏ chạy, cậu chẳng thu hoạch được gì.

Vương Việt cảm thấy buồn, bó gối ngồi trên bờ sông, buồn tới nỗi quả thực sắp trong suốt rồi.

Trước lúc gặp được Lư Nham, cậu chỉ cần buồn bã chuyện chính mình giữa tiếng ơ ơ ơ ơ của lái đò, không ngừng bị đổi mới lịch sử đầu thai thất bại, sau khi gặp được Lư Nham, cậu còn chưa vui được hai ngày, đã bị Lư Nham bắt suy nghĩ nhiều chuyện lung tung rối loạn có thế nào cũng không nghĩ thông được.

Chết rồi thì chết thôi.

Ai lại nhớ được nhiều chuyện như thế, chết thế nào, chết khi nào, chết xong là thiêu hay là chôn, bắt một con quỷ nhớ lại những chuyện này tàn nhẫn cỡ nào cơ chứ.

Mấu chốt là còn chẳng nghĩ ra được.

Sau khi con quỷ thứ ba đi qua A một tiếng bị dọa cho tan đi trong gió, Vương Việt đứng lên, quyết định từ bỏ.

Lúc đi về phía nhà Lư Nham, cậu hơi mù đường trong chốc lát, sông cách nhà Lư Nham hơn nửa thành phố, cậu đổi hướng trên cầu vượt mới sửa.

Lúc về tới con phố nhà Lư Nham, đường đã lên đèn, rất nhiều người đang cãi cọ ồn ào.

Lúc xuyên qua đám đông muốn đi vào hành lang, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện bên dưới cột đèn lối vào hành lang.

Vương Việt quay mặt thấy rõ đây là một cái bóng trắng cả bóng là máu đến mặt cũng không tìm ra dược, sợ tới mức sắp mọc ra lông để dựng, cậu hô lên một tiếng: “A ——“

Bóng trắng nhìn cậu một cái, đột nhiên cũng há hốc miệng, nhưng không phát ra được tiếng.

Tiếp đó, như một cái túi bị xé rách, tan ra thành từng mảnh bay đi.

Vương Việt không buồn nhìn kỹ nữa, lao nhanh như chớp lên tầng bốn, cắm đầu chui vào nhà Lư Nham.

“Quỷ!” Cậu hô lên với Lư Nham đang cúi đầu ngồi trên sofa lau súng, “Dưới tầng có một con quỷ thật đáng sợ!”

Thuốc lá trong miệng Lư Nham rơi xuống bàn uống nước, mãi một lúc sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Vương Việt: “Cậu mà là người, tôi đã giết cậu mười lần rồi đấy cậu tin không?”

“Tôi không cố ý,” Vương Việt lùi lại hai bước, “Tôi ít khi nhìn thấy quỷ đáng sợ như vậy lắm… cả người toàn là máu…”

Lư Nham cầm lấy thuốc lá bỏ lại vào miệng, nhét khẩu súng trở về dưới đệm sofa, “Sáng hôm qua ở đây có người bị đánh chết, chắc vẫn chưa đi, người ta có tâm nguyện gì cần cậu thực hiện không, cậu nói cho người ta biết câu sau câu cầu bà ngoại là bà ngoại gọi ta là em bé ngoan chưa.”

“Nó nhìn thấy tôi là nát ra.” Vương Việt nhỏ giọng nói.

“Người chắn giết người, quỷ chắn đập quỷ,” Lư Nham dựng ngón cái với cậu, “Quỷ kiến sầu đó nữ vương đại nhân.”

Vương Việt đôi khi không phản ứng ngay được lời Lư Nham nói có ý gì, có điều cậu cũng không để ý, nhìn chằm chằm vào Lư Nham một lúc: “Anh muốn ra ngoài à?”

“Ừ,” Lư Nham gật đầu, “Đi giao lưu kinh nghiệm thất bại.”

“Tôi cũng muốn đi!” Vương Việt lập tức nói.

“Đi đi, tôi ngăn được cậu chắc.” Lư Nham đứng lên mặc áo khoác, “Có điều, nói rõ trước.”

“Rõ.” Vương Việt trả lời rất nhanh.

Lư Nham thở dài, nhìn cậu: “Chốc nữa đừng có nói chuyện với tôi suốt, tôi không nói chuyện với cậu được, biết không?”

“Biết rồi.” Vương Việt gật đầu.

Lư Nham nhìn giờ, dẫn Vương Việt ra ngoài.

Đi ra hành lang, Hứa Dung đang đứng trước lối vào hành lang, chuẩn bị bày quán, nghe thấy có người đi xuống, cô nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lư Nham thì đuôi lông mày nhướng lên cao: “Anh Nham đi ra ngoài à? Mai làm ca đêm không?”

“Ừ, mai cô nghỉ đi.” Lư Nham đáp, cứ thế quay người đi.

“Lư Nham, anh bị mù đúng không!” Hứa Dung ở phía sau xùy một tiếng khinh miệt, “Giả làm Liễu Hạ Huệ làm gì!”

“Sao cô ấy lại đột nhiên nổi giận?” Vương Việt khó hiểu, không nhịn được hỏi.

Lư Nham không nói gì, cắm đầu đi một mạch tới ngã tư, dừng lại ven đường.

Hắn không nói gì, Vương Việt cũng chỉ đành ngậm miệng đi theo đứng một bên.

Vài phút sau, một con xe ô tô đen lái tới, dừng lại trước mặt Lư Nham, Lư Nham mở cửa bên ghế phụ ra ngồi vào.

Vương Việt cũng nhanh chóng chui vào trong xe, ngó trái ngó phải trong xe một lúc lại không nhịn được ồn ào một câu: “Lần đầu tiên tôi ngồi xe ô tô! Xe này đẹp thật, nhất định là rất…”

“Gầy rồi.” Thẩm Nam quay đầu xe, lái về phía đông thành phố.

“Vậy à.” Lư Nham cười, “Sầu.”

“Không được cũng đừng băn khoăn,” Thẩm Nam nói, “Đổi nghề sang điều tra theo dõi cũng được.”

“Không.” Giọng Lư Nham không cao, nhưng giọng điệu lại rất dứt khoát.

Thẩm Nam thở dài, không nói nữa.

Xe chạy tới một khu dân cư sang trọng được mệnh danh là “ngồi trong nhà ngắm sông nhỏ, ra khỏi nhà bay cùng chim” nằm ở phía đông thành phố.

Khu dân cư chia làm hai bên, một bên là khu biệt thự, một bên là chung cư cao cấp, Thẩm Nam dừng xe trước một tòa nhà, Lư Nham xuống xe.

Vương Việt đi theo hắn xuyên qua đại sảnh rộng mở, bảo vệ cúi chào Lư Nham: “Tiêu tiên sinh đã về.”

Tiêu? Vương Việt muốn hỏi Tiêu tiên sinh là ai, nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể ngậm miệng nhìn Lư Nham quét thẻ vào thang máy, cậu đi theo vào, lúc cửa thang máy mở ra, Vương Việt nhìn thấy một căn phòng khách rất rộng, hai màu đen trắng đan xen.

Quầy rượu, quầy bar, sofa to, thảm thật dày… lần đầu tiên cậu nhìn thấy một căn nhà trang hoàng đẹp đẽ đến vậy, đứng trước cửa thang máy cả buổi mới nói ra một câu: “Đây là đâu thế?”

“Nhà tôi,” Lư Nham cởi áo khoác ra ném xuống sofa, rẽ vào hành lang, “Cậu chờ tôi ở phòng khách.”

Lư Nham vào phòng thay quần áo, vừa cởi áo vừa nhìn từng hàng quần áo phía trước nghĩ ngợi xem nên mặc bộ nào, lúc cởi quần ra, phía sau vang lên giọng Vương Việt: “Vì sao?”

“Vì sao cái gì?” Lư Nham hoảng sợ, xoay người lại, hơi bực bội, “Không phải tôi bảo cậu chờ ngoài phòng khách à?”

“Là hỏi anh vì sao lại…” Vương Việt nhìn bụng Lư Nham, “Bảo tôi… chờ ở phòng khách… bụng anh đẹp thật…”

Lư Nham nhìn chằm chằm cậu một lúc, cầm lấy cái quần mặc vào, hắn bất đắc dĩ phát hiện mình thật sự bó tay với Vương Việt: “Đi ra ngoài đi được không?”

“Được,” Vương Việt nhanh chóng ra khỏi phòng thay quần áo, đứng ngoài cửa tiếp tục nói, “Nhà anh không phải ở phố Văn Viễn à? Đây cũng là nhà anh à? Nhà này vừa rộng hơn vừa đẹp hơn vừa thoải mái hơn, sao không ở đây?”

Lư Nham im lặng mặc xong quần áo giữa mười vạn, không, trăm vạn câu hỏi vì sao của Vương Việt, lúc thắt cà vạt, Vương Việt vẫn đang nói: “Tôi xem rồi, giường ở căn nhà này to thật, lại còn là ở hình tròn nữa, vậy lúc anh ngủ thì để gối ở đâu, ngủ ở trên trông hơi giống đồng hồ nhỉ…”

Lư Nham nhắm mắt lại, tay kéo mạnh cà vạt, tức khắc có cảm giác đầu lưỡi muốn đứt cương chạy ra, hắn nhanh chóng kéo lỏng cà vạt ra, chống tay lên tường thở ra một hơi thật dài.

Lúc Lư Nham đi từ phòng thay đồ ra, Vương Việt đang ở đầu kia ngắm nghía nhà vệ sinh, vừa quay đầu lại đã ngây ngẩn cả người.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lư Nham, Lư Nham đang mặc đồng phục KFC cầm cây lau nhà, lần thứ hai, Lư Nham mặc đồng phục McDonald’s cầm cây lau nhà, sau này vẫn luôn là quần thể thao rộng thùng thình cùng với áo may ô và một cái áo khoác rất tùy ý.

Mà Lư Nham đang đứng trước mắt cậu hiện giờ, cậu hơi không quen lắm, Lư Nham mặc một bộ quần áo chính thức, bộ vest sát người, áo sơ mi xám, cà vạt, giày da, cả người đều có cảm giác rất khác.

Rất đẹp trai.

Muốn ôm một lúc.

Còn muốn hôn một cái nữa!

Vốn từ của Vương Việt không phong phú lắm, Lư Nham đã xoay người ra phòng khách rồi, cậu vẫn chỉ nghĩ tới ít từ như vậy để biểu đạt tâm trạng của mình, còn chưa có cơ hội nói cho Lư Nham.

Bởi vì lúc cậu đuổi theo, Lư Nham đã ấn mở cửa thang máy đi vào, cậu chỉ đành ngậm miệng, cố gắng đứng dán bên người Lư Nham.

Xe Thẩm Nam vẫn đang đậu tại chỗ, Lư Nham lên xe, Thẩm Nam khởi động xe.

“Ngày mai tôi đến chỗ anh.” Lư Nham tựa lưng ra ghế nói một câu.

“Hả?” Thẩm Nam nhìn hắn, “Làm sao?”

Lư Nham không nói gì, một lúc sau mới cười: “Uống trà.”

“Được.” Thẩm Nam gật đầu.

Lư Nham không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, khóe mắt vẫn quét qua mặt Thẩm Nam.

Hắn không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng Thẩm Nam chắc chắn có vấn đề.

Kể cả là hai năm không gặp, lúc hắn nói muốn đến chỗ Thẩm Nam, Thẩm Nam cũng tuyệt đối sẽ không nói ra câu đáp lại là  “Làm sao” như vậy.

Xe lái ra khỏi khu nhà, dừng lại ven đường, không tắt máy, nhưng Thẩm Nam nằm nhoài lên vô lăng.

Tay Lư Nham trượt tới bên cẳng chân mình, đầu ngón tay chạm tới một con dao trên đùi.

“Chắc là tôi không nghỉ ngơi được tốt,” Thẩm Nam ngẩng đầu, nhéo nhéo chỗ giữa lông mày, “Vừa nãy đột nhiên hơi chóng mặt.”

Lư Nham mở hộc trước ghế phụ ra liếc mắt nhìn, bên trong có hai bình siro ho, hắn lấy ra một lọ: “Cần cái này không?”

“Không, không cần,” Thẩm Nam cười lắc đầu, “Không phải anh bảo tôi uống ít đi à.”

Lư Nham nhìn chằm chằm vào gã, trong lòng đột nhiên giật giật: “Ngày mai tôi đến chỗ anh.”

Thẩm Nam gật đầu: “Có điều tôi đã xem băng ghi hình nhiều lần lắm rồi, không nhìn ra vấn đề gì.”

Vẻ mặt và giọng điệu của Thẩm Nam đều rất bình thường, như thể trước đó Lư Nham chưa bao giờ nói ra câu như vậy, mà phản ứng của gã cũng nằm ở trạng thái Lư Nham quen thuộc.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn Vương Việt đang ngồi trên ghế sau tò mò ngắm nghía xe.

Chuyện này là thế nào?



Uiiii hôm trước vừa bảo VT bỏ viết kỳ ảo chỉ viết hiện thực mấy cả vườn trường thì giờ hố mới là ảo tưởng tương lai, khoa học viễn tưởng (giống kiểu Liệp Lang Đảo í), tên truyện là “Sụp Đổ”/”Đổ Sụp”, văn án là “Đến tận cùng thế giới” 

Đọc đến mì cà chua tự nhiên lại nghĩ đến cái món này, món này gọi là phở chiên phồng thì phải, ăn thì ngon nhưng từ bấy đến nay vẫn không hiểu được sao lại phải cho một miếng cà chua vào??? Đã thế còn không gọt vỏ nữa

Bình Luận (0)
Comment