Chạng vạng. Khi mà nơi chân trời xa xôi ánh lên một mảng ráng đỏ của trời chiều, từ cánh của sổ của công ty chiêu vào một tầng quang huy vàng kim rực rỡ, mọi người trong văn phòng đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở.
Tiếu Tần đẩy cánh cửa phòng Cảnh Viễn Phàm, để đống văn kiện cầm trên tay lên bàn. Người trong phòng kia nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay nhưng vẫn chẳng kịp làm tán đi làn khói dày đặc miên man trong không gian. Tiếu Tần khó mà nhịn xuống được một trận ngứa ngáy nơi cuống họng đang dâng lên mãnh liệt.
Cảnh Viễn Phàm rất nhanh liền đứng dậy mở to cửa sổ, một bên lại thúc giục Tiếu Tần đi ra ngoài : “Sau giờ rồi, đi xuống dưới ăn cơm đã.”
“Tôi bảo,” Tiếu Tần dừng bước, cau mày nhìn tay phải của Cảnh Viễn Phàm đang gác trên vai mình, “Cậu sẽ không từ bỏ cơ hội này chứ?”
Cảnh Viễn Phàm im lặng thu tay tiến thẳng một mạch về phía trước.
“Tôi nói thật với cậu, cậu hiện tại đã rất ít xã giao, bỏ thuốc đi, thứ này đối với cơ thể không có gì tốt.” Tiếu Tần vợi vàng bước nhanh vài bước bắt kịp người ta.
Cảnh Viễn Phàm bắt đầu ngó lơ, mặc kệ người bên cạnh. Lần nào cũng dùng trò này mà vẫn thành công làm Tiếu Tần bó tay.
Hai người ở dưới lầu công ty ăn cơm, ăn xong lại quay về phòng lằm việc, không hổ là một đôi công tác điên cuồng.
Cuộc sống cứ như thế, từ những ngày bắt đầu gây dựng sự nghiệp gian khổ nhất cho đến hiện tại, khi mà mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, các thói quen lại khó mà thay đổi về như cũ.
Lần thứ hai rời khỏi công ty thì đã là nửa đêm, Cảnh Viễn Phàm lái xe, Tiếu Tần ngồi bên ghế phó lái, nghiêng đầu híp mắt dưỡng thần.
Xe cộ trên đường giờ này cũng chỉ còn lác đác. Cảnh Viễn Phàm liếc liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái : “Cậu không cần mỗi lần đều ở muộn như vậy cùng tôi.”
“Tôi lười lái xe mà thôi.” Tiếu Tần đỡ trán, vẫn nhắm mắt như cũ : “Hơn nữa, không đồng cam cộng khổ, tôi làm sao không biết xấu hổ mà dám cùng cậu chia lợi nhuận.”
Đây cũng là mánh khóe quen thuộc, cũng khiến Cảnh Viễn Phàm bó tay hoàn toàn.
Xe ngừng lại dưới nhà Tiếu Tần.
“Nếu không hôm nay ngủ nhà tôi đi.” Tiếu Tần ngồi không nhúc nhích, từ nơi này đến nhà Cảnh Viễn Phàm mất hơn nửa giờ.
Đồ dùng trong nhà Tiếu Tần cơ hồ như đều là hai bộ, có thể thấy rõ ràng tỉ lệ Cảnh Viễn Phàm nằm trên cái giường này lớn thế này. Hai người rửa mặt xong liền tự chui vào ổ chăn của mình. Phòng khách nhà Tiếu Tần gần như trở thành phòng ngủ của Cảnh Viễn Phàm.
Chỉ có điều hôm nay tựa hồ như có phần khác biệt, bởi tự nhiên Cảnh Viễn Phàm lại chui vào phòng của Tiếu Tần.
“Này, cậu chui vào chăn của tôi làm gì?” Tiếu Tần đang chìm trong mông lung say ngủ thì đột nhiên bị một luồng nhiệt độ cơ thể ấm nóng làm cho bất ngờ, từ trên giường vùng dậy.
“Phản ứng ghê gớm thật.” Cảnh Viễn Phàm thản nhiên nằm thẳng, “Cũng không phải là chưa từng ngủ chung một giường.”
Chung giường đương nhiên đã từng có. Là thời điểm khó khăn trước đây, hai người cùng đi thuê nhà, vì để tiết kiệm lò sưởi, tiết kiệm điều hòa, hai người đành phải đồng sàng cộng chẩm.
Tiếu Tần ngồi yên không nói lời nào, sóng lưng đơn bạc trong không gian tối tăm hôn ám thẳng tắp cứng đờ, úp mở hồi lâu mới trầm tĩnh lại, cậu cẩn trọng hỏi : “Cậu có giường sao không ngủ lại chạy sang giường tôi?”
Cảnh Viễn Phàm quay mặt nhìn Tiếu Tần : “Gần đây đã lâu không có tới, chăn đệm ở phòng khách nhà cậu đều có mùi lạ rồi.”
Tiếu Tần nghĩ lại một lúc cũng nhớ ra, từ sau lần Cảnh Viễn Phàm ngủ lại nhà mình hôm đó, cậu đã quên thu dọn, đem chăn chiếu đi phơi nắng, thật sự là tự tạo nghiệp chướng mà. Vì thế cậu cũng không ngọ ngoạy, thật cẩn thận nằm gọn sang một bên, sau đó cảm nhận được ổ chăn bên cạnh vì sức nặng mà lún xuống, không giống tấm phản cứng đờ năm ấy khiến hai người nằm mà đau hết cả lưng.
Cảnh Viễn Phàm không chút ngại ngùng đụng vào da thịt sau lưng của Tiếu Tần, tuy hai bên còn cách một lớp đồ ngủ, nhưng cũng đủ khiến Tiếu Tần phi thường bất an. Cảm nhận Cảnh Viễn Phàm nằm sau lưng mình, hô hấp phả thẳng vào gáy, Tiếu Tần không được tự nhiên mà nằm nhích ra phía ngoài. Thế nhưng lại bị Cảnh Viễn Phàm ôm cổ kéo lại : “Cậu muốn ngã xuống dưới sao?”
Bầu không khí tĩnh mịch, Tiếu Tần chột dạ lắng nghe tiếng hít thở đang lan khắp gian phòng. Tay Cảnh Viễn Phàm khoát lên bụng cậu, Tiếu Tần rụt rụt chân, ý đồ ổn định lại trái tim đang đập liên hồi.
Cảnh Viễn Phàm thì ngủ say sưa, chả bù cho Tiếu Tần hầu như một đêm không ngủ.
Trên bàn cơm là hai mảnh trái ngược, Cảnh Viễn Phàm thần thanh khí sảng, Tiếu Tần mệt mỏi lờ đờ.
“Tiếu Tần,” Cảnh Viễn Phàm giải quyết bữa sáng, hình như là nhớ ra cái gì đó, “ Chiều hôm nay tôi muộn chút mới đến công ty. Trưa nay không ăn cùng nhau được rồi.”
Tiếu Tần gật đầu, tùy ý hỏi : “Có việc?”
Cảnh Viễn Phàm cào tóc có phần chán nản : “Còn không phải là Vương chủ nhiệm kia, từ lần trước về trường làm một buổi tọa đàm, lào bà ấy một lòng muốn đem cháu gái mình giới thiệu cho tôi. Chiều nay tôi phải đi ăn bữa cơm, sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu.”
Tiếu Tần run lên một cái, sau đó liền chậm chạp đem kính mắt bị hơi nóng của sữa đậu nành phủ lên một lớp sương mờ, từ từ lau mắt kính rồi đặt lại lên bàn.
Cậu có phần ngấp ngứ tiếp lời : “Cái này tính là…. xem mắt?”
Cánh Viễn Phàm hình như không phát hiện ra biểu hiện bất thường của Tiếu Tần, nói : “Dù sao cũng coi như làm quen thêm một người bạn đi, lão bà ấy nói cô cháu gái cũng làm kinh doanh, có lẽ là một nữ cường nhân.”
Tiếu Tần trầm mặc thu dọn đồ ăn : “Không sai biệt lắm, đi làm đi.”
Thời điểm tan tầm ngày hôm nay, Tiếu tần ngoài ý muốn được về sớm, Cảnh Viễn Phàm bất ngờ nhìn cậu : “Sao thế, không biết xấu hổ mà không cùng tôi chia ngọt sẻ bùi nữa sao?”
Tiếu Tần nhớ tới hai tiếng đồng hồ trước, người kia mới nói cho mình trưa nay phải đi xem mắt, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi chua xót không tên : “Tôi cũng đi làm chuyện cá nhân a, cậu cũng thật là, cũng sắp có bạn gái rồi, đừng có cả ngày đều cuồng công việc như thế nữa.”
Cảnh Viễn Phàm cười phì : “Đừng có nói như thể cậu không cuồng công tác như thế.”
Tiếu Tần miễn cưỡng cười cười. Cậu quả thực không phải, ít nhất là không chủ động đem cuộc sống của bản thân biến thành cuộc sống của công việc. Cậu chỉ là ….. cam tâm tình nguyện bồi hắn cuồng công việc mà thôi.
Tiếu Tần muốn đi làm chuyện riêng, Cảnh Viễn Phàm tự nhiên sẽ không ngăn cản cậu, còn cẩn thận dặn dò cậu chú ý thân thể, đừng về quá muộn.
Tiếu Tần liếc mắt nhìn Cảnh Viễn Phàm lần cuối cùng, thấy hắn không có chút biểu hiện nào là quyến luyến, nỗi niềm đắng chát mất mát lại tràn ngập trong lòng.
Tối hôm nay kỳ thực Tiếu Tần cũng chẳng đi đâu có việc gì, chẳng qua chỉ về nhà sớm mà thôi. Một người cẩn thận dè dặt nhiều năm cho dù muốn phóng túng cũng không có chỗ để đi lại càng mê mang vô pháp buông thả. Huống chi Tiếu Tần lại chỉ là muốn chạy trốn, cũng không muốn sa đọa.
Không lâu sau đó, Cảnh Viễn Phàm buồn bực phát hiện Tiếu Tần tựa hồ như đang tránh mặt mình, cho dù là cậu có bạn gái, cũng không cần thiết ân đoạn nghĩa tuyệt, vứt người anh em đang xông pha nơi hiểm nguy sang một bên không lo chứ? Đợi đến khi Cảnh Viễn Phàm mất sạch kiên nhẫn thì nhận được điện thoại của Tiếu Tần. Người kia say bí tỉ, trong lời nói còn phảng phất biết bao hoảng sợ và bất an.
Lúc Cảnh Viễn Phàm đến chỗ quán bar theo miêu tả của Tiếu Tần thì cũng mới mất có hai mươi phút, nhưng lại khiến cho tâm tư hắn chấn động ít nhiều.
Đồng tính hôn môi, ánh đèn mập mờ làm đầu óc người ta choáng váng, âm nhạc ồn ào. Tiếu Tần ngồi lui mình trong một góc sáng sủa ở quầy rượu, bên cạnh bu một đám ruồi bọ. Tay của mấy tên kia còn đang mò mẫm lên lưng cậu.
Cảnh Viễn Phàm nhất thời tức giận, hai ba bước đã đến bên người Tiếu Tần, nắm tay cậu kéo ra khỏi đám người đấy.
Tiếu Tần mở to đôi mắt đục ngầu, khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Viễn Phàm xuất hiện liền có vài tia yên tâm, sau đó liền dựa vào người hắn để người ta dắt đi, mà Cảnh Viễn Phàm cũng vô cùng hợp tác ôm chặt lấy vai cậu.
Tên ruồi bọ kia sờ sờ mũi, bỏ đi : “ Nguyên lai là có bạn rồi, sớm nói là được mà.”
Tửu lượng của Tiếu Tần vốn không tồi, nhưng không biết đêm nay làm sao lại thế này, uống hai chén đã thấy dạ dày cuộn lên, chóng mặt quay cuồng. Đây là lần đầu tiên Tiếu Tần đi loại quán bar này, là vì giải sầu chứ cũng không phải để chìm trong xa hoa đồi trụy. Khó chịu trên thân thể khiến đầu óc nhất thời hỗn loạn, mất đi tính cảnh giác, phản ứng đầu tiên là gọi có Cảnh Viễn Phàm đến.
Cảnh Viễn Phàm lau mặt cho cậu, thấy cậu cũng không quá tỉnh táo, đành kiềm nén, chờ cậu tỉnh rượu rồi nói sau.
Tiếu Tần yếu ớt vùi vào ổ chăn, khuôn mặt không đeo kính có chút như nhược, mỏng manh, trên môi còn lưu lại chút dấu tích khiên người ta bực bội. Quả thực rất …. xinh đẹp. Khó trách có một đám đàn ông muốn ăn đậu hũ, Cảnh Viễn Phàm thở dài, tròng ngực vừa nghi ngờ vừa phiền muộn, Tiếu Tần sao lại đi đến mấy chỗ đấy?
Tiếu tần ngủ thẳng đến nửa đêm thì tỉnh lại, Cảnh Viễn Phàm ngủ ngay bên người. Cậu gắt gao quan sát người bên cạnh, nhưng không có dũng khí đánh thức hắn. Nếu không phải tâm trí mơ hồ, thì vô luận thế nào cậu cũng không để Cảnh Viễn Phàm đến những nơi như thế mà sẽ tự mình đi về.
Tân tân khổ khổ giấu diếm lâu như vậy, hiện giờ đều bị phơi bày hết rồi. Không biết Cảnh Viễn Phàm sẽ có phản ứng gì, là tránh cậu còn không kịp sao? Nhìn người bên cạnh mình, Tiếu Tần thở dài một hơi, xem ra là sẽ không đối với mình kinh nhi viễn chi(1) đi.
Chính là nếu như hắn biết mình đối với hắn ôm ấp mấy loại tâm tư này thì sao?
Tiếu Tần nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa. Từ học tập đến sự nghiệp, bản thân đều trải qua nhiều vất vả, mà về mặt tình cảm thì vừa mới nảy sinh đã chết lặng rồi.
——————
(1)”Kính nhi viễn chi” : tôn kính mà không dám tiếp cận.