Nắm trong tay ly rượu , Duyên Hạo ngẩng đầu trừng mắt, khuôn mặt âm trầm quát: “Lớn mật! Hôm nay trẫm cùng thượng khanh đang nói chuyện, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền, ai kêu ngươi đến gây rối chứ?”
Thống lĩnh sợ hãi, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, giải thích: “Đại vương,là có sự tình khẩn cấp, nô tài không thể không bẩm báo với người…”
“Chuyện gì làm ngươi hoảng hốt như vậy? Lại dám quấy rầy trẫm và thượng khanh uống rượu đây!” Duyên Hạo vẻ mặt âm tàn quay qua thống lĩnh, xoay người lại thành vẻ mặt tràn đầy vui vẻ hướng Hoa Dương kính rượu, miệng thì nói: “Thượng khanh, mời!”
Hoa Dương cũng cười nâng chén, một hơi cạn sạch.
“Hồi đại vương, rạng sáng nay, một đội thiết kị của Đại Sở, đột nhiên tập kích hành cung Chính Dương…” thống lĩnh cúi đầu bẩm báo.
“Cái gì?” Chén rượu trong tay Duyên Hạo rơi xuống, phát ra một tiếng giòn tan, đột nhiên đứng dậy gấp gáp hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Sự tình xảy ra đột ngột, lính giữ cửa còn chưa kịp phản ứng, thiết kỵ của Đại Sở đã xông vào, đốt, giết ,cướp, thiêu hủy hành cung của chúng ta rồi.” Thống lĩnh thành thực trả lời.
“Thiêu hủy? Còn, còn Lệ phi nương nương và công chúa đâu?” Duyên Hạo sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống trán, thiết kỵ của Đại Sở đến biên giới Đại Ngụy khi nào? Tại sao chỉ thiêu hủy, cướp bóc hành cung Chính Dương? Có thừa thắng tấn công Đại Ngụy và Đại Hạ hay không?
“Lệ phi nương nương đã treo cổ tự vẫn, công chúa ra sức chống cự, nhưng quân địch áp đảo, bị quân Đại Sở bắt làm tù binh rồi.” Thống lĩnh nhìn bộ dáng dọa người, tái nhợt, âm trầm của Duyên Hạo, mà trong lòng run sợ, dè dặt bẩm báo.
“?--” Duyên Hạo trong cơn thịnh nộ, phất trường bào một cái, hất đổ bàn rượu thịt trước mặt. Thất bại trong gang tấc! Thất bại trong gang tấc! Thiết kỵ của Đại Sở, Sở Vân Phi, ngươi dám ngang nhiên đốt hành cung Chính Dương của ta, còn bắt công chúa làm tù binh? Ngươi muốn khơi mào chiến tranh hay sao? Được, có gan, trẫm đấu với ngươi một trận!
Nhìn Hoa Dương trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn đang bưng rượu uống, Duyên Hạo tỉnh táo lại.
--- ----
Thiết kỵ Đại Sở bỗng xông đến, lính canh giữ hành cungthì không hề phòng bị, xông thẳng vào hành cung, tốc độ nhanh kinh người. Những nơi đi qua người ngã ngựa đổ, âm thanh kêu khóc thảm thiết, tiếng kêu cứu, tiếng kêu, âm thanh la hét hỗn tạp hòa đan xen, hành cung yên tĩnh bỗng chốc hóa thành điện Tu-La tràn ngập cảnh thê lương.
Đối phương tựa hồ đã có mục tiêu từ trước, thiết kỵ nhanh chóng bao vây Hàm Quang điện. Tát Vân La vẫn còn đang ngủ, không có thời gian chạy trốn hay ẩn nấp, nhanh chóng xoay người xuống giường, với lấy áo ngoài khoác lên người.
Không biết vì sao phải xuyên đến đây,còn bị buộc phải cưỡng bức một tên nam nhân lai lịch không rõ ràng là đã xui xẻo lắm rồi, bây giờ lại thêm một đám đạo tặc lai lịch không rõ, mà mục tiêu bọn chúng hình như lại là mình, lão hổ không phát uy thì nghĩ ta thành mèo bệnh sao! Tát Vân La phẫn uất nghĩ.
Dùng tốc độ cực nhanh lấy bội kiếm treo trên tường xuống, mặc dù dùng không quen tay lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngăn đám người kia chém mình thành sắt vụn! Dồn sức đánh cược một lần, mặc kệ sống chết , tốt xấu gì cũng phải thử một lần.
Tát Vân La có thể đang : tay đấm, chân đá, đấu pháp lộn xộn gì cũng đem ra xài hết, chỉ tiếc, thân thể này không phải là Tát Vân La cảnh sát hoàng gia tinh anh, đã được tập huấn đặc biệt, mà là công chúa Vân La yếu đuối.
Cho dù Tát Vân La có tức giận, nóng vội thế nào, thì sau khi quật ngã mười binh sĩ, vẫn phải đứng dựa bàn trang điểm thở hồng hộc, đôi mắt hoa đào trừng mắt nhìn các binh sĩ đang đến gần, trong tay đã không còn vật gì.
Toàn thân như dựng lên một bộ gai nhím nhọn hoắc, đôi mắt hoa đào của Tát Vân La nhìn chằm chằm những người kia, cho dù đã kiệt sức, mặt mũi vẫn tràn đầy cảnh giác như trước, nhìn những người trước mặt này có lẽ cũng không có ý định giết mình ngay , dường như muốn bắt sống, chẳng lẽ cô công chúa Vân La này từng đắc tội phải người nào, giờ người ta tìm tới tận cửa rồi? Hay là kẻ thù của tên cầm thú kia, bắt mình để uy hiếp tên cầm thú ấy?
Tát Vân La thở hổn hển, không kiềm được hỏi: “Các ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
“Một lũ đầu heo! Một nữ nhân cũng không bắt được!” Một bóng đen cao lớn đi thẳng về phía Tát Vân La, thanh âm lạnh như băng, vươn tay chộp lấy nàng, Tát Vân La dùng sức lực cuối cùng liều mình vung một quyền, lại bị bàn tay cứng như sắc dùng lực bắt được cổ tay.
“Hức--” Tát Vân La không nén được đau đớn, hít một hơi khí lạnh, là bàn tay của đàn ông, mà nắm chặt như vậy, như muốn bóp nát xương cốt của mình, không hề buông lỏng, Tát Vân La đau đớn, tự hỏi chắc là cổ tay mình đã nát rồi.
Tát Vân La không khỏi nhắm mắt, kiềm nén cơn đau, lại bị người đàn ông lay mạnh, phải mở mắt, mượn ánh sáng leo lét của ánh đèn, miễn cưỡng nhìn lên.
Nhìn thân hình người đàn ông vô cùng cao lớn và cường tráng, thân hình cao ngất được phủ bởi bộ áo choàng đen rộng thùng thình, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy được một đôi mắt thâm trầm, lạnh như băng, dưới ánh sáng âm u, càng thêm u ám, nhìn không thấy đáy, đôi môi mỏng nhếch thành đường cong lạnh lẽo.
Người đàn ông nhìn chăm chăm vào mắt Tát Vân La, một lúc sau mới nói: “Thật không ngờ, ngươi còn biết một chút đấm đá!” giọng nói và đôi môi hắn như nhau, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sau đó đột nhiên ném Tát Vân La về phía các binh sĩ kia, lạnh giọng quát: “Đưa cô ta đi!”