Chỉ Cần Là Anh

Chương 16

Dạ Anh mang thai đến tháng thứ bảy thì xác định được đó là một bé trai, thân thể thằng nhóc vẫn phát triển bình thường, có khi còn hiếu động đá cậu vài cái. Điều đó khiến cậu rất vui, nhưng cơ thể cậu lại chẳng có biến đổi gì, ngược lại nó càng tồi tệ hơn

Cả người cậu ốm đến mức đáng sợ, nếu muốn dùng từ miêu tả thì chỉ có thể nói là giống hết bộ xương di động, nước da xanh xao viền dưới mắt cũng thâm quần nốt. Uy Vũ biết cậu không có vấn đề gì về sức khỏe, mà là cậu bị tâm bệnh, vì quá nhớ thương người kia nên cậu mới thành ra như vậy, mặc dù đã qua thời kỳ thai nghén, Dạ Anh cũng ăn rất được, nhưng cũng chỉ vỗ béo được thằng bé kia chứ cậu lại không có được một miếng thịt nào

Tối nay sau khi ăn xong tất cả các món ăn trên bàn, Dạ Anh liền lên phòng tắm rửa một chút rồi lại sang phòng bên cạnh xử lí công việc

Đến 9h tối, khi mọi việc đã hoàn thành, cậu nhẹ nhàng xoay cổ, suốt bảy tháng nay cậu chưa một lần bước chân ra khỏi nhà, khiến cả người liền bức bối. Hôm nay tâm tình cậu tốt, liền quyết định đến công viên nơi cậu và anh thường hẹn hò để đi dạo

Uy Vũ đang ngồi dưới nhà vừa uống rượu vừa xem ti vi, thấy Dạ Anh mang áo khoác liền hỏi

- Tối rồi cậu đi đâu vậy??

Dạ Anh đáp

- Tớ muốn đi dạo một chút, ở nhà mãi cũng khó chịu

- Đi ngay bây giờ???

- Ừ!!

- Này!! giờ này nguy hiểm lắm đừng có đi!!

- Không sao!! Tớ chỉ đi dạo một chút thôi!!

Dù sao cậu chịu đi ra ngoài vẫn tốt hơn, Uy Vũ cũng không ngăn cản, còn quan tâm hỏi cậu

- Có cần tớ đi chung với cậu không??

- Không cần!! Tớ muốn yên tĩnh một mình

- Được nhớ đi về sớm, đừng đi lâu quá người cậu không tốt đâu

- Đã biết!!

Nói rồi Dạ Anh cũng bước đi, bận một thân áo khoác thật to để che đậy cái bụng to lớn của mình, cậu bảo tài xế đưa mình đến công viên

Công viên vào buổi tối rất vắng người, chỉ có vài cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo giống cậu, nhìn những đôi tay trong tay đang vui vẻ nói đùa kia, trong lòng vừa buồn vừa nhớ lại khoảng thời gian hai người cũng nắm tay nhau đi như vậy, lúc đó Thừa Hạo sẽ ôn nhu hôn lên bàn tay của cậu, cả hai sẽ cùng nhau tâm sự những chuyện vui buồn với nhau hết cả một buổi tối, nhưng bây giờ thì nhìn lại đi chỉ có cậu cùng với thằng nhóc này đi chung với nhau, còn anh vẫn vậy, vẫn im hơi lặng tiếng chưa thấy một tin tức gì

Mỗi lần nhớ đến anh, nhớ về những kí ức hai người bên nhau, nước mắt của cậu không tự chủ được rơi xuống, đau buồn, tủi thân, uất ức suốt bao tháng này được buông xõa, đứng ở một góc tối công viên, cậu vừa khóc vừa nói một mình

- Thừa Hạo!! Anh ở đâu!!! Em mệt mỏi quá rồi!! Em nhớ anh đến sắp điên rồi!! Hức!! Thừa Hạo...

Bỗng nhiên một vòng tay từ phía sau ôm lấy cậu, cánh tay vững chải siết chặt phần ngực trên, đầu của người phía sau chôn sau vào dưới hõm cổ nhỏ gầy của cậu, mùi hương quen thuộc suốt bao tháng này lại được quay về, anh thì thầm

- Bảo bối!!! Ngoan ngoan đừng khóc!! Anh về rồi!!

Cậu trợn tròn đôi mắt vẫn còn ướt đẫm cả nước mắt, giọng nói này còn là của ai nữa Thừa Hạo!! Thừa Hạo của cậu đây mà

Cậu dãy ra khỏi người hắn, hai người mặt đối diện với nhau, Dạ Anh vừa khóc vừa nói

- Thừa Hạo em ghét anh!!! Hức...hức..đồ khốn này!!!

Thừa Hạo bây giờ không còn vẻ bụi trần như trước nữa, nhờ ánh đèn mờ nhạt cuả công viên vẫn có thể thấy rõ anh đang bận một bộ vest đen, tóc đều được vuốt ra đằng sau, cả người toát lên một vẻ uy nghiêm lạ thường, anh không nói gì chỉ mỉm cười bước đến ôm cậu vào lòng dỗ dành

- Ngoan!! Anh đây rồi!! Đừng khóc!! Anh xót!!

Dạ Anh vẫn cố gắng muốn thoát khỏi hắn, cậu vừa khóc hai tay vừa đấm vào ngực rắn chắc của hắn, nức nở nói

- Đồ khốn!! Anh đi đâu bây giờ mới về!!! Em hận anh, em ghét anh!! Tại sao đi lâu như vậy!! Em có thai mà anh còn không lo về

Thừa Hạo nắm lấy cánh tay đang đánh vào ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên nó, tiếp tục vỗ về cậu

- Anh xin lỗi!! Là anh không tốt!! Đã để em và con chịu nhiều ủy khuất rồi!! Anh sẽ cố gắng bù đắp lại cho em và con! Có được không! Anh hứa sẽ không bỏ đi nữa!! Dạ Anh của anh ngoan nào

Cậu khóc to hơn, uất ức nghẹn ngào đều được tuôn ra hết, hơi ấm quen thuộc đã về với cậu rồi, khiến tâm trạng nhẹ nhàng và an tâm hơn nhiều

Sau một hồi khóc lóc, cậu liền hít hít cái mũi nói

- Thừa Hạo em xuống kí!!

- Anh vỗ béo em lại

- Người ta ăn hiếp em!!

- Anh về rồi!! sẽ bảo vệ em!! Không ai dám bắt nạt em nữa

- Em ăn cái gì cũng không ngon miệng

- Anh sẽ đút em ăn, sẽ làm cho em hồng hào lại như xưa

- Thừa Hạo!!! Con hay đá em, đau lắm

- Đợi nó sinh ra anh sẽ trừng trị giúp em có được không!!!

- Ừm!!! Em buổi tối ngủ hay bị chột rút

- Anh sẽ xoa bóp cho em!! Sẽ khiến em ngon giấc

- Anh à!! Người ta cũng mang thai,có chồng dẫn đi mua sắm áo quần cho con. Em không có, em tủi thân lắm!! Hức!!

- Anh xin lỗi!! Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Ngoan khuya rồi, anh dắt em về!! Đứng đây sẽ có hại cho em và con

Dạ Anh mỉm cười gật đầu, để Thừa Hạo nhẹ nhàng nắm tay cậu như lúc trước bước đi, trong màn đêm một thân ảnh người con trai to lớn nắm lấy một người nhỏ hơn mình đi song song với nhau. Đôi lúc cảm giác bình yên đối với cậu chỉ đơn giản là được ở cạnh người yêu mình, như vậy là đủ rồi!!

-----------*****-----

Định là để thằng con 3 tuổi mới cho Hạo về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mang thai đứa đầu tiên ai cũng mong sẽ có đầy đủ người chồng ở bên chăm lo. Nên tui quyết định cho Hạo về sớm lo cho vợ sắp sinh:v

Chap sau thân thế của Hạo ca sẽ được làm sáng tỏ, cùng một màn thê nô công trong truyền thuyết sẽ tái xuất......

Các cô thấy tôi giàu đúng lời bứa không, nói tối nay có chap là có chap liền mà
Bình Luận (0)
Comment