Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 23


Ngu Phước thân ảnh nhẹ tựa lông hồng bay nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, một mạch chạy tới nơi quen thuộc.
Lão dừng lại, đứng ngay trên đỉnh lâu mà nhìn xuống khung cảnh phồn hoa, tấp nập phía dưới.
Nghê Viễn Lâu có 5 lầu, 2 địa, là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Bề ngoài khang trang, rực rỡ, náo nhiệt người ra vào trông như là chốn mua vui, phong hoa tuyết nguyệt nhưng bên trong lại giăng đầy thế lực to lớn ít người biết.
Ngục Đảo cũng là một trong những thế lực tồn tại ở đây, song song với đó là thế lực tộc Côn cùng nội gián của các đế quốc khác.
Nơi đây được tạo ra chính là để người trao đổi thông tin, không cần biết người thân phận ra sao, cao quý cỡ nào chỉ cần bước chân vào đây phải theo luật nơi này.
Luật thứ nhất, thông tin đem tới phải hoàn toàn chính xác.
Luật thứ hai, có thể động khẩu nhưng không được động thủ.
Luật thứ ba, không được giết người trong lâu.
Luật thứ tư, không nợ tiền, quỵt tiền.
Luật thứ năm, không được phép tiến lên lầu 5 hay làm phiền Ma Nương (lâu chủ).
Chỉ cần phạm phải một trong năm điều lệ thì chỉ có một con đường chết.
Ngu Phước lại chẳng câu lệ, lão vốn chẳng quan tâm tới mấy điều lệ vớ vẩn đó mà trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào phòng Ma Nương.
Ma Nương đang soát sổ sách: ...
"Ngươi tới đây làm gì? "
Ma Nương tay cầm bút dừng lại giữa không trung, dù người đã bị tấm bình phong che mất nhưng Ngu Phước vẫn có thể cảm nhận rõ cái trừng mắt của đối phương.
Lão nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm tới người trước mắt, trả lời qua loa:
"Bị đuổi"
Ma Nương trợn trắng mắt một vẻ hiểu thấu tất cả, tay cầm bút khẽ động quay lại với công việc dang dở.
Ngu Phước vẫn đứng im đứng nhìn người trước mặt một lúc.
[ ...!]
Lúc sau lão giận dỗi quát:
"Lấy dược cho ta! "
Ma Nương: Ta cũng đâu phải nương của ngươi.
"Tự lấy! Chỗ cũ"
Trên đầu giăng đầy hắc tuyến, Ma Nương tức tối cất cao giọng, buông ra một câu vô tình.

Ngu Phước quá quen với thái độ này của Ma Nương, lão khẽ hừ một tiếng song tự thân vận động.
Còn chưa để Ngu Phước lấy được đồ thì người lại nói tiếp:
"Có người tìm ngươi! Đang chờ ở phòng bên cạnh"
Ngu Phước thoáng khựng người lại, có chút nghi ngờ nhìn Ma Nương, giờ này ai lại rảnh rỗi tới tìm lão? Mai tới không được sao?
Nhưng Ngu Phước biết dù có hỏi Ma Nương cũng chẳng nguyện ý trả lời, con người này chính là ngoại trừ công việc ra những việc khác đều chẳng thèm để tâm tới.
Lão bĩu môi, bộ mặt khinh khỉnh đi ngang qua Ma Nương mấy vòng như muốn chọc tức người khiến đôi tay người run run vì tức giận, tiện cầm bút trên tay người ném thẳng cây bút về phía lão, giận dữ quát:
"CÚT"
Ngu Phước thân thủ nhanh nhẹn tránh được khỏi ám khí, lão như hài tử mà lè lưỡi, làm mặt quỷ trêu ngươi người song mới chịu rời đi.
Đương nhiên là đi bằng cửa chính.
Vừa bước sang phòng bên một mùi son phấn nồng nặc sộc vào mũi khiến Ngu Phước bất ngờ mà ho khan dữ dội.
"Khụ...!Khụ...!Cái quái...!Khụ...!"
Cả căn phòng tối bị bao phủ bởi mê hương, Ngu Phước nhíu mày, mơ hồ bước về phía trước tìm kiếm thân ảnh cần tìm.
Nội tâm lão không ngừng tự nhủ tên điên kia thật biết chơi.
Bất chợt có người lao tới ôm lão từ phía sau, kìm hãm hai tay của lão, Ngu Phước theo phản xạ mà hất người kia bay ra xa.
"A Phước! A~ "
Tiếng nỉ non quen tai khiến tâm tình Ngu Phước vốn đang bay bổng trên mây bị người đánh ngã xuống đất.
Lão mi tâm nhíu chặt, khó chịu nói:
"Là ngươi? "
Người kia cười một tiếng, thân thể khẽ động, người vừa rồi vẫn còn khổ sở ngã nằm trên đất chưa đầy cái chớp mắt đã vụt tới bên cạnh Ngu Phước cười ma mị thậm chí còn thổi một hơi đầy ái muội bên tai lão, đáp:
"Phải! Là ta"
Ngu Phước không nói gì chỉ lạnh lùng vung tay, bên trong còn chứa mấy phần sát ý hướng về phía đối phương nhưng bóng người rất nhanh lại vụt mất.
Từng ngọn nến được thắp lên, dần thắp sáng căn phòng u ám.
Trước mặt Ngu Phước là một chiếc giường gỗ lớn được người trang trí bằng vải lụa đỏ rực.


Bên trên có một nữ nhân yểu điệu nằm trên đó, ả ta khoác trên người một thân hồng y chói lọi, y phục bị cởi hơn nửa để lộ ra vọng ngực căng tròn, đầy đặn.

Phần dưới vạt váy kéo cao để lộ phần đùi trắng nõn mịn màng, nếu là một nam nhân bình thường đứng trước yêu nghiệt như vậy không thể không động lòng.

Chưa kể tới dung mạo nữ nhân cũng thập phần xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ nét, mắt phượng mày ngài, sóng mũi cao thẳng.

Đôi môi đỏ mọng, giữa trán còn điểm hoa tâm màu đỏ máu vừa diễm lệ vừa câu nhân.

Ánh mắt đa tình sắc bén như lưỡi dao vừa sắc xảo cũng vừa ma mị như đánh thẳng vào chân tâm người.
Nhưng Ngu Phước không chỉ không có động tĩnh trước một màn mỹ nhân khuynh thành này ngược lại ánh mắt còn mang theo khinh bỉ cùng ghét bỏ.
Nữ nhân kiều diễm lại như không nhìn thấu ánh mắt kia của lão, ả vươn một tay hướng về phía Ngu Phước hòng câu dẫn lão tới gần.
Ngu Phước sớm đã không nhìn nổi con người này, lão tặc lưỡi ánh mắt sát ý tràn đầy mà thả cặp Huyền Xà ra.

Huyền Xà bằng tốc độ không thể nhìn bằng mắt người nhanh chóng áp sát nữ nhân nhưng chúng chỉ cuốn chặt lấy cơ thể ả, giơ răng nanh ra hòng đe doạ.
"Bạch Phỉ! Ngươi còn dám tới gặp ta? "
Ngu Phước tức giận, lão gằn từng chữ một.
Bạch Phỉ lại rất thảnh thơi mà giữ nguyên nụ cười trên môi.

Ả không sợ cặp Huyền Xà, thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác bị bọn chúng siết chặt bởi ả biết Ngu Phước yêu ả như vậy sao dám làm ả bị thương?
Bạch Phỉ cao ngạo nhìn thẳng Ngu Phước, miệng lại nhàn nhã đáp:
"Ta vì sao không dám tới gặp chàng chứ? A Phước"
"Hừ! Câm miệng! " - Ngu Phước lên tiếng chặn miệng ả - "Bạch Phỉ! Ta đã từng nói nếu còn thấy ngươi một lần nữa chắc chắn sẽ không tha cái mạng rách này của ngươi! "
Khuôn mặt Bạch Phỉ khẽ trùng xuống, nụ cười trên môi cũng cứng lại, kéo xuống thành một đường thẳng tắp.

Ánh mắt ý loạn tình mê cũng thay đổi trở nên nghiêm túc hơn hẳn:
"Sư huynh, sao huynh có thể đối với ta như vậy? Huynh biết rõ tâm ta yêu huynh như thế nào mà! Vậy mà chỉ vì một nam nhân đê tiện mà tàn nhẫn với ta như vậy? "
Bạch Phỉ vươn người ngồi dậy, đôi mắt ả đỏ ngàu, ươn ướt nước, cánh tay uyển chuyển vươn ra gạt đi giọt lệ vẫn vươn trên khoé mi.

Dung mạo của ả vốn kiều diễm, mỹ nhan tuyệt sắc nay lại rơi lệ trông đáng thương vô cùng.
Mà trần đời mỹ nhân rơi lệ đều khiến người không khỏi thương tiếc.
Nhưng Ngu Phước bên kia nội tâm lại không có nổi một tia thương hoa tiếc ngọc, lão phi một đạo ám tiễn tới, Bạch Phỉ phản xạ nhanh nhưng cơ thể hiện tại lại bị cặp xà kia làm vướng víu mà động tác cũng đình chỉ đi.

May mắn sao ả có phước tránh kịp, một đạo ám tiễn sượt qua vai ả để lại một vết xước nhẹ.
Ả suýt xoa vết thương song lại ngẩng đầu lên nhìn Ngu Phước với vẻ mặt kinh ngạc như không hiểu lão vì sao lại làm vậy.
Còn lão thì cười khẩy, nhìn ả bằng ánh mắt khinh miệt, thẳng thừng vạch trần bộ mặt giả dối của ả:
"Đê tiện? Người đê tiện ở đây chính là ngươi đấy! Bạch Phỉ! Đau đớn cùng sợ hãi năm đó ngươi gây ra cho túc phụ ta ai thay ngươi gánh chịu? Mộ nhi tử ta xanh cỏ ai thay ngươi đắp? Hiện tại còn dám hỏi ta sao lại tàn nhẫn với ngươi? "
Ngu Phước càng nói càng tức, năm đó Tô Hành Ý hoài thai tới tháng thứ 7 chính là cái nữ nhân chết tiệt này đẩy ngã cậu hại cậu động thai phải sinh thiếu tháng.

Tô Hành Ý khi đó thân thể yếu nhược lại bị mất nhiều máu thân thể sớm đã chống đỡ không nổi, đại phu trong Ngu Phủ cũng lực bất tòng tâm.
Ngay lúc cấp bách nhất Ngu Phước nhớ tới Trương Địch Luân liền mời người tới cho bằng được, nhờ đó Tô Hành Ý mới giữ được một mạng nhưng hài tử lại không chịu đựng được mà chết yểu.

Tô Hành Ý biết tin khóc đến tê tâm liệt phế, còn có một quãng thời gian u uất không thôi.

Thật khó lắm cậu mới quay trở lại dáng vẻ hiện tại nhưng chuyện kia đã sớm trở thành vết thương lòng không thể xoá bỏ trong lòng cậu.
Còn Bạch Phỉ, ả chính là tự tin dựa vào cái thân phận sư muội của lão mà làm càng.
Năm đó nghĩa huynh Ngu Huyền Lan của lão đi ngao du bốn bể tìm về không ít nhân tài, tất cả đều là ở độ tuổi niên thiếu mang theo trong mình lý tưởng lớn lao.

Lớp đầu của Ngục Đảo cũng chính là từ đó mà có.
Ngục Đảo khi đó chỉ có 8 người, cùng nhau bái một người làm sư phụ, người đó không ai khác chính là Đinh Lôi.
Trong các đồ đệ Bạch Phỉ tuy võ công không được gọi là tinh thông nhưng nói tới mê dược ả chính là người đứng đầu.

Ví như thứ mê dược được thả trong phòng này chẳng hạn, nó không chỉ có tác dụng khiến người hôn mê mà còn có thể khiến cho cơ thể người bị dính phải bị suy nhược, hít nhiều cũng có thể gây chết người.


Năm đó Ngu Phước vẫn luôn là người thử nghiệm mê dược hộ ả nên hiện tại mấy thứ này chẳng mấy đả động được tới lão.
Nói vì sao lão lại có lòng giúp ả tới vậy? Đơn giản là do Bạch Phỉ trong nhóm đồ đệ năm đó chính là nữ nhân duy nhất, cũng là người nhỏ tuổi nhất.

Chính vì thế ả vẫn luôn là tiểu sư muội được các sư ca nuông chiều.

Ả cũng là lợi dụng sự nuông chiều đó của Ngu Phước mà không ít lần hãm hại Tô Hành Ý.
Sự thực Ngu Phước cũng không có quyền gì mà trách móc Bạch Phỉ bởi chuyện thành ra như vậy cũng có một phần lỗi của lão.
Khi Tô Hành Ý vừa được gả vào Ngu gia Ngu Phước vì không thích cậu vẫn luôn để mặc cậu bị Bạch Phỉ ức hiếp sau còn không nói lý bênh vực ả khiến cậu chịu không ít ấm ức.
Tới khi Ngu Lệ Lệ ra đời Ngu Phước mới thật sự hiểu thấu lòng mình nhưng lão vẫn là cái tính kiêu ngạo nên không dám thừa nhận phần tình cảm kia.

Bạch Phỉ khi đó lại càng quá quắt hơn, không chỉ đụng tới Tô Hành Ý mà còn âm thầm hãm hại nhi tử nhi nữ của lão, Ngu Phước biết chuyện liền đe doạ ả nhưng ả vẫn là chứng nào tật nấy.
Chính vì có cái danh xưng sư muội kia nên lão cũng lười quản nữ nhân này, chỉ có thể ép ả rời đi làm nhiệm vụ để ả cách xa người nhà lão.
Phải tới khi xảy ra cớ sự kia lão mới sợ hãi, sợ hãi Tô Hành Ý rời bỏ lão lại cuồng nộ vì cái nữ nhân không biết phép tắc kia.

Lão ngay lập tức đuổi ả ra khỏi Ngu phủ, gạch tên ra khỏi Ngục Đảo mặc cho đám sư huynh kia lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân này vậy mà còn không biết bản thân mình sai ở đâu, ả liên hồi làm phiền Ngu Phước tới mức lão phải đưa ra điều lệ phong sát Bạch Phỉ thì ả mới chịu biến mất khỏi cuộc đời lão.
Lần này Bạch Phỉ quay lại Ngu Phước cảm thấy nữ nhân này không đơn giản chỉ muốn gặp lão mà ả còn đang suy tính điều gì đó nhưng nữ nhân này vốn kín miệng dù có dùng trăm ngàn cách cũng không thể tìm được thông tin gì từ ả nên Ngu Phước cũng chẳng có ý định thăm dò gì cả.

Lão chỉ đứng đó trừng mắt nhìn Bạch Phỉ một vẻ ghét bỏ mà nữ nhân kia lại vờ như chẳng hiểu lời vừa rồi nam nhân nói ra.

Ả ra khẽ cười một tiếng, yêu mị vặn mình, cất giọng thanh thoát:
"Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Thứ nghiệt chủng đó sao có thể thể là nhi tử của huynh được? Là Tô Hành Ý năm đó nhân lúc huynh đi làm nhiệm vụ mà tư thông với nam nhân khác có được.

Thứ đó không đáng sống"
Bạch Phỉ nhếch mép cười tự mãn, ả cất cao chất giọng lanh lảnh, đáy mắt ám lên tia đắc thắng giống như việc ả nói ra là thứ đánh dấu chấm hết cho Tô Hành Ý.

Ả đơn giản nghĩ sư huynh của ả tính cách kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không chịu đựng được cùng nam nhân khác dùng chung thê tử.
Nhưng vạn nhất chuyện ả tính cũng không bằng trời tính.
Ngu Phước vẫn vậy, rất bình tĩnh, ánh mắt lão nhìn ả giống như đang nhìn một kẻ ngốc diễn tuồng, vừa khinh thường, vừa cảm thấy nực cười.
Lão dõng dạc nói:
"Không đáng sống? Ta thấy là ngươi chán sống rồi mới đúng! Năm đó ta đi làm nhiệm vụ túc phụ chính là cùng ta đi.

Y luôn bên cạnh ta, ngay cả đêm đó cũng là ta làm.

Nhi tử trong bụng y không phải của ta thì là của ai? "
Ngu Phước nói ra sự thật hiển nhiên nhưng lại khiến Bạch Phỉ kinh hách không thôi.

Theo từng lời Ngu Phước nói, khuôn mặt ả càng trở nên vặn vẹo.

Rõ ràng năm đó chính mắt ả nhìn thấy Tô Hành Ý khi đó ở trong Ngu Phủ cùng nam nhân khác tư thông vì sao lại thành cùng Ngu Phước làm nhiệm vụ?
Vốn là muốn tạo kinh ngạc cho người khác Bạch Phỉ lại không nghĩ tới bản thân mới là người kinh hách.

Ả đứng không vững cả người nghiên ngả, thất thần, miệng liên hồi lẩm bẩm không phải , không thể nào .
Bạch Phỉ yêu Ngu Phước chuyện này người người đều biết.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ả đã bị dáng vẻ cao ngạo, anh tuấn phi phàm của lão thu hút, Bạch Phỉ khi đó chỉ là một dân nữ, còn là một nữ nhân có tâm tư sâu.

Ngay từ ban đầu ả ta đã biết bản thân có dung nhan xinh đẹp liền thương tiếc bản thân không thôi khi bị vây hãm nơi thôn quê khổ sở kia, lại thấy trong thôn nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một nam nhân tên gọi - Nam Thạch Trang là người có học thức nổi trội nhất liền không ngại thể hiện tình ý, dù có bị người cười chê là không có nữ đức Bạch Phỉ vẫn mặc kệ bám vào nam nhân kia, đến khi hắn lên kinh dự thi cũng phải bám theo cho bằng được vì sợ người chạy mất.

Nhưng con đường dự thi đi xa hơn Bạch Phỉ tưởng, dù luôn được Nam Thạch Trang chăm sóc nhưng ả ta vẫn cảm thấy ấm ức.


Không những thế càng tới gần kinh thành ả ta càng nhìn thấy nhiều khung cảnh phồn hoa khác lạ, đến khi nhìn thấy đươc sự xa hoa của kinh thành càng lưu luyến dáng vẻ đẹp đẽ đó hơn.

Nhất là khi nhìn thấy nữ tử nơi đây người người đều khoác trên mình gấm lụa cao sang Bạch Phỉ trong lòng không khỏi so sánh với vản thân nhiều chút song lại hận vì sao bản thân không được sinh ra ở đây.
Trong quãng thời gian ở lại kinh thành nếm đầy mật ngọt Bạch Phỉ nuối tiếc nơi đây không thôi, vốn tới ngày rời kinh có thể bình yên trở về nhưng Nam Thạch Trang lại ngu ngốc, vô dụng tới mức sau khi biết bài thi của bản thân bị tráo đổi liền tới chỗ quan huyện cáo trạng không thèm suy nghĩ xem đối phương có thể trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật cướp đồ như vậy là nhờ có người nào chống lưng? Cuối cùng công đạo không đòi về được ngược lại còn bị người giả trang thành thổ phỉ bắt mất, nếu không phải huynh đệ Ngu gia xuất hiện kịp thời có khi Bạch Phỉ đã thất thân nơi rừng hoang xa lạ.
Không ngờ một lần gặp mặt này lại vô tình kéo được sự chú ý của Ngu Huyền Lan, y nhìn trúng tài hoa của Nam Thạch Trang, muốn cùng hắn kết giao.

Sau quãng thời gian thư từ trao đổi qua lại hai đại nam nhân chí lớn tâm cao khí ngạo có cùng chí hướng rất nhanh đã trở thành bằng hữu tâm giao chỉ là Ngu Huyền Lan dã tâm lớn còn Nam Thạch Trang là một tên nam nhân cẩn trọng, khi nghe thấy Ngu Huyền Lan đề cập tới việc thành lập Ngục Đảo lại trốn như rùa rụt cổ.
Bạch Phỉ vốn chẳng để tâm chuyện nam nhân chí lớn nhưng trong ngày ả ta được Ngu Huyền Lan cứu khỏi đám thổ phỉ thì Ngu Phước cũng có mặt.

Nam nhân khi đó anh dũng giết địch, một thân hắc y cuồng dã đặc biệt nam tính hút người khác biệt với dáng vẻ thư sinh ốm yếu của hôn phu ả.

Sự so sánh vô cùng chênh lệch này khiến Bạch Phỉ nhận ra ở nơi thôn dã quê nàng nam nhân học thức sâu rộng là đáng quý nhưng tới nơi kinh thành phồn hoa người phải anh khí, kiêu ngạo như Ngu Phước mới làm lên chuyện lớn, mới có thể đem đến vinh hoa phú quý thoả mãn lòng ả.

Vì thế Bạch Phỉ cũng không ngại ra mặt khuyên bảo vị Nam Thạch Trang đi theo Ngu Huyền Lan, cùng hắn chuyển tới Ngu Phủ sinh sống.
Ban đầu Bạch Phỉ chỉ muốn thoả mãn hư vinh của bản thân nhưng sau quãng thời gian bên cạnh đồng hành cùng Ngu Phước khiến ả dần vô thức phải lòng nam nhân, cuối cùng là yêu tới điên cuồng.
Bạch Phỉ không ngại cùng Nam Thạch Trang hủy bỏ hôn ước, mạnh dạn theo đuổi Ngu Phước, vốn ban đầu Ngu Phước không có mấy động tĩnh nhưng từ ngày lão thành thân thái độ giành cho ả dần dần nhu thuận, hoà hoãn hơn trước.

Bạch Phỉ cứ nghĩ nam nhân bị phụ mẫu ép hôn mới nhận ra tấm chân tình không hề nghĩ tới lão chỉ đơn giản mượn thân ả để đuổi Tô Hành Ý ra khỏi phủ.
Ả ta cứ nghĩ Ngu Phước thích ả không hề nghĩ tới lão đã dần nảy sinh tình cảm với Tô Hành Ý nên khi nhìn thấy Tô Hành Ý cùng nam nhân khác thần thần bí bí gặp mặt nhau suốt hơn 2 canh giờ liền đắc ý không thôi muốn đợi Ngu Phước về cáo trạng.

Nhưng người chưa kịp thấy đâu Tô Hành Ý đã hoài thai, thai càng ngày càng lớn Bạch Phỉ tự cho mình là đúng tự tin tới cùng cậu đối chất, thấy cậu ngang ngược cãi lại liền tức giận đẩy cậu hại cậu bị sảy thai.
Bạch Phỉ không hề hối lỗi ngược lại khi thấy Ngu Phước tới còn lớn giọng cáo trạng trước tiên không ngờ trong mắt Ngu Phước chỉ có Tô Hành Ý, lão không nghe ả giải thích đã đuổi ả đi, còn cho người truy sát ả nhưng Bạch Phỉ hoang tưởng đã lâu cho dù có bị lạnh nhạt bao năm vẫn đổ lỗi cho đám hạ nhân trong phủ ép lão là vậy.

Bởi hạ nhân trong Ngu Phủ cho dù là người thường hay là người của Ngục Đảo đều rất tâm duyệt Tô Hành Ý, suốt bao năm vẫn luôn cùng Bạch Phỉ đối đầu.

Ngày đó Tô Hành Ý sảy thai mất máu quá nhiều được Ngu Phước ôm trong lòng nhưng lại bị đám hạ nhân cướp người lại, đi đầu là Bố Đinh, hắn thậm chí còn trừng mắt đuổi Ngu Phước ra khỏi phủ không để lão tới gần Tô Hành Ý.

Ngu Phước đương nhiên không chấp thuận cuối cùng bị người Ngục Đảo giả trang hạ nhân cưỡng ép đuổi đi, chuyện sau đó Bạch Phỉ không biết rõ bởi sau đó ả đã không còn là người của Ngục Đảo.
Suốt bao năm Bạch Phỉ chưa bao giờ nghĩ chuyện ả lưu lạc khắp nơi là do Ngu Phước, cũng không nghĩ lão yêu Tô Hành Ý còn rất tự tin bản thân nắm được thóp đối phương.

Lần này biết được sự thật Bạch Phỉ như bị người tạt cho một gáo nước lạnh, không chỉ không tỉnh ngược lại còn mê muội hơn trước.
Ả ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn bình lặng nay lại chứa đầy cuồng loạn nhìn thẳng Ngu Phước, chấp mê bất ngộ nói:
"Có phải là tên Tô Hành Ý kia lừa huynh không? Hay hắn hạ dược huynh mới khiến huynh nghe lời hắn tới vậy? "
Ả tiến lên một bước, bỏ mặc bản thân vẫn đang bị xà quấn thân muốn tiến tới ôm Ngu Phước.
Ngu Phước nghiêng mình tránh né, trầm lặng nhìn ả một lúc như đang suy ngẫm điều gì.
Lão đột nhiên mỉm cười, gật gù như đồng tình với ả.
"Ngươi nói đúng, là y hạ dược ta"
Bạch Phỉ khoé môi nhếch lên, nở một nụ cười điên cuồng, tự mãn cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng.
Nhưng Ngu Phước không rảnh cùng ả nói chuyện mơ mộng, lão nhanh chóng thay đổi sắc mặt, băng lãnh nói:
"Nhưng đó là ta cam tâm tình nguyện" - Ngu Phước học theo Bạch Phỉ mà cười, âm giọng lão từ tính, tựa tiếu phi tiếu nói - "Ngươi thử nghĩ lại xem cả thiên hạ này có mấy người hạ dược được ta? Hừ! Nếu không phải ta muốn ngay cả Thôi Bác Lạc kia tới cũng không hạ dược được ta"
Bạch Phỉ kinh ngạc, đôi con mắt mở lớn, một lúc sau mới nhận ra bản thân đang bị người trêu chọc.
Nhìn Bạch Phỉ y phục tán loạn, bộ dáng thất thần khinh miệt nơi đáy mắt của Ngu Phước càng nồng đậm hơn.
Lão cúi người tới gần bên tai ả, âm giọng trầm đục ngoại trừ sự tức giận thì không nghe ra mấy phần cảm xúc:
"Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi"
Sức chịu đựng của Ngu Phước với Bạch Phỉ sớm đã tới giới hạn.

Dường như mỗi lần cùng ả nói chuyện lão càng nhanh già hơn bởi những lời ả nói ra không chỉ ngông cuồng mà còn giống như lời của mấy kẻ mất não nói ra để lừa người.
Lão chính là lười nói chuyện với hạng người này.
Ngu Phước vung nhẹ tay, Huyền Xà liền vươn người hướng về nơi gần nhất mà cắn.
"Á"
Còn chưa kịp thoát ra khỏi hơi thở lạnh lẽo của Ngu Phước đã bị tấn công Bạch Phỉ hét lên một tiếng thảm thương, ả ta bị tấn công bất ngờ mà mất thăng bằng ngã ngồi ra đất.
Ả chấn kinh, bộ dạng kiều diễm vừa rồi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi cùng cơn hoảng loạn làm cho bay sạch.
Đưa tay lên sờ vết cắn trên cổ, cơ thể Bạch Phỉ vẫn không ngừng run rẩy, một vết nữa bên cổ tay, ả trợn mắt không tin mà nhìn nơi đó.

Vậy mà suýt chút nữa là cắn phải động mạch.

Từng sợi chỉ máu dần hoá thành màu đỏ sẫm, độc tố dần lan nhanh ra cơ thể ả, Bạch Phỉ vẻ mặt thập phần hốt hoảng, không tin Ngu Phước lại thật sự tàn nhẫn với ả như vậy.
Ả không cam lòng cắn môi tới bật máu.
"Ta đã từng nói ngươi tránh xa ta ra nếu không gặp ngươi ở đây giết ở đó, ngươi quên rồi sao? "
Ngu Phước chậm rãi bước tới chỗ ả, mặt lão trầm xuống, hàn khí quanh thân lạnh lẽo thấu xương như hàn vạn mũi dao găm đâm xuyên qua nhục thể khiến Bạch Phỉ càng sợ hãi, cơ thể run rẩy không thôi.

Nhưng hoang tưởng đã sớm thành bệnh, ả vẫn không tin đây là sự thật, lẽ nào nuông chiều cùng tin tưởng năm đó đều là giả dối?
Bạch Phỉ cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, ả lấy hết can đảm hỏi Ngu Phước một lần cuối:
"Rốt cuộc...!năm đó huynh đã từng yêu ta...!"
"Ta không bao giờ đụng tới nữ nhân mà huynh đệ thân thiết của ta yêu thích"
Chưa kịp để Bạch Phỉ nói hết Ngu Phước đã thẳng thừng chen ngang, buông ra một câu khẳng định đầy chắc nịch.

Lời lão nói ra như hòn đá nặng ngàn cân chèn ép lên tim ả.
Bạch Phỉ đã từng nghĩ Tô Hành Ý tới bên lão là do phụ mẫu cưỡng ép, Mạc Uyển thành thiếp thất là do Ngu Vĩnh Chương cần có mẫu thân chăm sóc.

Nhưng ả chưa từng nghĩ tới nếu Ngu Phước thật sự yêu ả sẽ không ngay lúc phụ mẫu yêu thương chiều chuộng lão như vậy mà lựa chọn thành hôn với một thê tử được người mua về.

Nếu lão thật sự yêu ả sẽ lựa chọn ả là mẫu thân cho nhi tử của lão chứ không phải là một vũ cơ nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Ngay cả ngày đó dù có sợ hãi Tô Hành Ý sảy thai cũng sẽ không mạt sát ả bao năm như vậy.
Hoá ra là do ả tự mình đa tình, Bạch Phỉ đột nhiên bật cười, cười tới đau khổ.

Tới hiện tại ả mới mơ hồ nhận ra từng cử chỉ, hành động cùng lời nói yêu chiều năm toàn bộ đều là giả dối bởi Ngu Phước chính là cái nam nhân băng lãnh không có tình cảm.

Không chỉ với ả, với Tô Hành Ý hay ngay cả nữ nhân tên Mạc Uyển kia người này chưa từng thật tâm với họ một lần.

Ngu Phước đã từng trong một ngày cùng Mạc Uyển một quãng thời gian mặn nồng bên nhau sau lại tới bên Tô Hành Ý cưỡng ép cậu, tiếp rồi lại bên cạnh Bạch Phỉ hàn huyên thâu đêm.
Đáng lẽ ngày hôm đó ả phải rõ ràng mới đúng, nam nhân đã cùng nữ nhân, ca nhi khác lăn giường qua sao có thể thật tâm với ả.

Ngu Phước còn là đệ đệ của Ngu Huyền Lan, đồ đệ của Đinh Lôi, được nuôi dưỡng bởi hai nam nhân đó lão ngay từ ban đầu đã không dễ dàng có cảm xúc sao có thể biết yêu một người.
"Hahaha"
Bạch Phỉ cười lớn, tiếng cười vặn vẹo vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, Ngu Phước chẳng có mấy động tĩnh, độc đã phát tác nữ nhân kia cũng chỉ có nước chờ chết lão chẳng rảnh rỗi mà tốn hơi nói chuyện không đâu với người sắp chết.
Nữ nhân vẫn cười tới điên dại, tới khi vết rắn cắn nhói đau, độc tố lan rộng ra thêm một chút ả mới dừng cười.

Ai oán nhìn vết thương dữ tợn trên tay, Bạch Phỉ yêu nhất là Ngu Phước, sau là bộ dáng của bản thân, dù có chết ả cũng phải chết trong dáng vẻ xinh đẹp nhất.
Một lần minh bạch mọi chuyện này khiến tâm Bạch Phỉ bình lặng hơn hẳn, trước kia yêu nam nhân này nhiều bao nhiêu hiện tại lại hận lão bấy nhiêu, ả nghiêng mặt, trừng mắt với lão:
"Ngu Phước! Nam nhân các ngươi đều không đáng tin như nhau! Bất quá ngươi nhớ kỹ lấy, ngươi dám cô phụ ta lần này tương lai đừng hòng sống yên ổn! "
Bạch Phỉ như dã thú bị người dồn tới bước đường cùng, thân thể yếu nhược nhưng trong mắt đều là oán hận ngập trời.

Lời ả nói ra cứ như một lời nguyền rủa khiến Ngu Phước tức tới đỏ bừng mặt.
Với Ngu Phước người xung quanh lão được chia ra làm hai loại người.

Một là thân nhân, hai là kẻ xa lạ.
Ngu Phước đối với những kẻ xa lạ chính là tàn nhẫn, vô tình, ở bên cạnh lão những kẻ đó đơn giản chỉ là quân cờ để thực hiện mục đích riêng của lão.
Nhưng với thân nhân của lão lại khác, lão đối với họ không cung kính cũng là trân trọng và nuông chiều.

Mà thân nhân ở đây không chỉ nói tới túc phụ hay nhi tử của lão mà còn có những người từng gắn bó, thân thiết, vào sinh ra tử với lão.
Chính Bạch Phỉ cũng từng là một trong số những người đó nhưng ả đã lợi dụng sự nuông chiều của lão mà phá vỡ tất thảy.

Là ả tự mình đa tình, còn ngang ngược luôn cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng mà làm hại người lão yêu quí.
Giờ hiện tại trong mắt Ngu Phước, Bạch Phỉ chỉ là một kẻ xa lạ biết tên mà lão căm thù.
Tình nghĩa đã cạn, Ngu Phước cũng là một nam nhân chí khí, lời nói ra tất không rút lại.

Ánh mắt lão trầm xuống, lạnh như hố băng, ám khí trong tay chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mối hậu hoạ trước mắt.
Bạch Phỉ nhìn thấu được Ngu Phước, ả không cam tâm chết trong tay lão.

Ả vung tay, bột phấn trong tay áo được người ném thẳng vào mặt Ngu Phước khiến lão mất phương hướng.
Cũng may Ngu Phước trời sinh nhanh nhạy đã kịp nhắm mắt lại, theo phản xạ tự nhiên đưa một tay ra chắn trước mặt nhưng khi mở mắt ra lần nữa Bạch Phỉ đã biến mất, chỉ còn giọng điệu căm phẫn của ả vọng lại:
"NGU PHƯớC! Ngươi chờ đó, sẽ có một ngày ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận!!!! "
Ngu Phước cũng chẳng để ý tới lời đe doạ không có tính sát thương của ả.

Lão cười khẩy, trúng độc của Huyền Xà ả ta may mắn lắm cũng chỉ sống được tới đêm mai.

Lão cũng chẳng rảnh rỗi mà đuổi theo một kẻ sắp chết, cứ vậy mà mặc ả rời đi nhưng trong thâm tâm lại dâng lên một nỗi e ngại khó nguôi.
Bạch Phỉ lần này gặp mặt lão chắc chắn không đơn giản là nhắc lại chuyện xưa, ả đang âm ưu điều gì đó..

Bình Luận (0)
Comment