Chỉ Cần Yêu Em

Chương 12

-     Anh,.... có nhớ em không?

Vũ ngớ người, tại sao cậu lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cậu đã không còn để tâm về chuyện năm đó? cậu đã tha thứ cho hành động lỗ mãng khi ấy của anh? 

Anh tự nhủ trong lòng, chắc hẳn cậu vẫn coi anh là bạn. Như vậy cũng đủ rồi. Anh khẽ cười:

-     Có chứ, anh làm sao quên được cậu nhóc suốt ngày bám theo anh đòi học công phu. 

Dĩ nhiên anh còn nhớ cậu nhóc thường bám lấy tay và gọi anh.. – anh tự nhủ.

Tuấn cười, anh không quên cậu, dù anh không còn yêu cậu thì làm bạn cũng tốt mà.

-     Anh không quên em là tốt rồi. Hôm nay chúng ta gặp lại đúng là chuyện vui. Khi nào anh em ta có dịp nói chuyện nhé.

-     Được, chiều mai được không? 4h tại quán cà phê N. Không gặp không về.

Sau đó anh vội lên xe rời đi. Không phải anh không muốn ở lại nói chuyện với cậu mà là cô gái kia, cô gái đó có lẽ là bạn gái cậu. Anh thấy trên tay cô gái còn cầm bó hoa mà cậu mua. Anh mỉm cười chua chát, anh không dám ở lại đối diện với cô gái đó. Có một nỗi sợ dâng trào trong anh, anh sợ nhìn vào đôi mắt của cô gái kia, đôi mắt ấy thật trong, không vẩn đục. Cô gái đó nhìn thẳng vào anh mà không có tạp chất, ánh mắt ấy thật hồn nhiên. Chính vì anh sợ phải đối mặt với cô gái của cậu nên mới rời đi.

Mải mê với suy nghĩ của mình mà anh không để ý rằng trên xe mình còn có hai người nữa.

Lúc này không khí vô cùng căng thẳng, ánh mắt Khải lạnh đến thấu xương, Vân Anh ngồi bên cạnh vô cùng tủi thân, đôi mắt cô đỏ ửng sắp khóc. Cô ấm ức:

-     Rốt cuộc anh có cưới không? Không cưới để em còn nhanh đi lấy chồng.

Khải nhíu mày, hắn gằn từng chữ:

-     Em dám?

Lúc này Vân Anh khóc lớn.

-     Em dám, cái gì mà không dám chứ. Em với anh Vũ gia đình môn đăng hộ đối, cha mẹ thân thiết, quen biết cũng đã bảy năm rồi. Cưới thì có sao? Em thích thì cưới, cần anh quản à? Anh đã không cưới lại còn không cho người ta cưới, rốt cuộc anh có ý gì đây?

Khải ngày càng tức giận, hắn nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Vũ. Như ý thức được cái nhìn của hắn Vũ liền liếc sang, anh thấy Vân Anh đang khóc nức nở, lòng anh có chút xót xa.

-     Em đừng khóc nữa, em không cần vì kẻ không tim này mà đau khổ, anh ta không cưới thì có người khác.

Hai người này quả thật đã chạm đến giới hạn của Khải, hắn nói:

-     Cần anh quản à?

Sau đó hắn quay sang tuyên bố chủ quyền: ‘’ anh nói rồi, em không được cưới, bảy năm đã là gì? Anh còn chứng kiến em trưởng thành kìa. Vậy nên muốn cưới thì chỉ có anh là thích hợp nhất.’’

Đôi mắt Vân Anh chợt sáng: 

-     Thật không? Anh đã nói là không được nuốt lời đâu đấy, quân nhân coi trọng nhất là chữ tín mà. Lần này e sẽ không cho anh trốn, em đã coi ngày rồi 14 tháng sau là ngày tốt, mẹ anh cũng đồng ý rồi,......

Lúc này Vân Anh chỉ quan tâm đến việc cưới xin của mình nên nói không ngừng nghỉ.

Khải: ‘’ ... .... ‘’ – bị lừa rồi.

Vũ nhếch mép, nói tên này lãnh khốc không sai nhưng nói đầu đất thì chính xác hơn. Nhìn hai người hạnh phúc khiến anh đau lòng. Nghĩ đến Tuấn tim anh chợt nhói, liệu trong tim cậu có còn chỗ cho anh không? Điều này anh không dám chắc, nghĩ đến cô gái kia khiến anh nhụt chí.... ...... .... liệu anh và cậu có còn cơ hội hay không? 

--- ------ ------ ------ ------

Nhìn xe Vũ khuất xa mà lòng Tuấn đầy mất mát. Lúc anh nhìn đi cậu có thấy Vân Anh ngồi trên đó,cô ấy đã đồng ý chăng? Nếu vậy thì cậu có nên chúc phúc cho anh? Lúc này cậu không biết làm thế nào, một mặt cậu muốn giành lại anh, một mặt lại không muốn làm tổn thương người khác. Hình ảnh anh ngọt ngào nói lời yêu thương với Vân Anh lại xuất hiện trong đầu, cậu quả thật không muốn nghĩ. Cậu lắc đầu vài cái rồi lên xe rời đi.... ...... ...

--- ------ ------ ------ ---

Đêm nay Tuấn không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là tình cảnh bảy nă trước lại hiện ra. Giờ đây cậu rất cần một người để tâm sự. Cậu liền nghĩ đến Nhi – cô bé không kỳ thị đồng tính đầu tiên mà cậu biết. Chỉ là nghĩ thôi nhưng tay cậu đã vô thức nhấn phím gọi.

Đầu giây bên kia xuất hiện giọng ngái ngủ:

-     A lô, xin hỏi ai vậy?

-     Nhi à, là anh.

-     À ừm, anh Tuấn tiểu thụ đúng không? Sao đêm khuya anh lại gọi cho em? Nhớ em à?

Tuấn: ‘’... ...... ......’’ cô bé này thật là. Cậu bật cười trước sự trêu đùa của cô.

-     Đúng rồi, anh nhớ em nên mới không ngủ được. Vậy em....... nên làm gì đi chứ.

Cô bé đó lại lười nhác trả lời: ‘’ Anh đừng có đùa, mặt em không dày vậy đâu. Sao nào? Muốn tâm sự với em về anh công ban chiều chứ gì? ‘’

Cậu ngạc nhiên trước câu hỏi của Nhi.

-     Sao,... làm sao mà em biết.

-     Xì, cặp đôi công thụ làm sao mà qua được mắt của em. Nhầm, tai chứ, em bị mù nhưng tai còn rất thính. Hai người gì mà ‘’ anh có nhớ em không? ‘’ với ‘’ không gặp không về ‘’. Nghe đã có mùi gian tình rồi.

-     Vậy em thấy bọn anh có hợp không? Bảy năm rồi bọn anh mới gặp lại, bây giờ anh không biết phải nói ra tình cảm của mình như thế nào. Trong khi anh ấy đã có vị hôn thê.

Phía bên kia im lặng một hồi thì có một giọng nam khàn đặc vang lên:

-     Nếu yêu thì tôi khuyên anh nên đi tỏ tình, đừng ở đây quấy nhiễu người khác. Đêm khuya mà không cho người ta ngủ à?

Sau đó ‘’ cạch ‘’ điện thoại bị ngắt. Cậu đơ người, yêu thì đi tỏ tình? Đúng rồi, bất luận kết quả râ sao thì cũng nên thử một lần. Tuấn liền leo lên giường ngủ, cậu phải tu dưỡng nhan sắc để mai đi gặp anh....

--- ------ ------ ------ ------ ------

4h chiều tại quán cà phê N

Hôm nay Tuấn rất chải chuốt, cậu vuốt mái tóc mình thật cao để lộ vầng trán sáng với đôi mắt tinh ranh. Cả người cậu là một mà trắng, chiếc quần jean với áo T – Shirt kèm đôi giày thể thao màu trắng khiến cậu càng thêm trẻ trung. Trông cậu không khác gì mấy cậu sinh viên năm nhất. Vuốt nhẹ khuôn mặt để lấy tinh thần, cậu rảo bước về phía Vũ. Càng đến gần bước chân cậu càng chậm, cậu lặng lẽ ngắm anh. Khuôn mặt đẹp trai cộng khí chất lạnh lùng trầm ổn càng làm anh thêm quyến rũ, nhất là lúc anh đang tập trung. Cậu rón rén bước ra phía sau định làm cho anh bất ngờ.

Thế nhưng cánh tay chưa chạm vào vai ai kia đã bị tóm lấy, cả người cậu bị kéo về phía trước. Cậu cuống cuồng ôm lấy anh, cả người cậu bị anh ôm chặt. Anh nhẹ giọng:

-     Lại nữa rồi, anh mà không phát hiện là em thì bây giờ em đã nằm dưới đất rồi.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến cậu ngượng ngùng, mặt cậu chợt đỏ.

Cậu vội đẩy anh ra và nói:

-     Hờ hờ, em quên mất anh là cao thủ.

Cậu lúng túng ngồi lên ghế đối diện. Không khí ngày càng tĩnh lặng, cậu bối rối bắt chuyện:

-     Anh. Anh nói được rồi......
Bình Luận (0)
Comment