Trên xe, Vũ gần như mất hết sức lực, cả người anh nổi mẩn đỏ, đầu óc quay cuồng. Vân Anh nhìn anh như vậy có chút xót xa, cô nhẹ nhàng để anh tựa vào vai mình.
Với tình hình này thì anh không thể không đi bệnh viện được, cô lấy điện thoại ra và gọi:
- A lô, bố ạ! Bây giờ con đang trên đường đưa anh Vũ đến bệnh viện, anh ấy nói muốn đi càng sớm càng tốt. Bố hãy cho người đi đón mẹ của anh ý nhá.
Phía bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
- Được, con đưa nó đến bệnh viện đi. Bây giờ bố sẽ đi ngay,lần này con nhất định phải theo Vũ qua Úc, bố tin con sẽ giữ lời hứa.
Vân Anh thở một hơi nặng nề, cô khẽ nhắm mắt: ‘’ Được, lần này con sẽ đi, bố yên tâm, con sẽ giữ lời hứa ‘’
Vân Anh quả thật đã quyết định đi Úc cùng Vũ, cô muốn qua đó học tập và chăm sóc cho anh. Cô biết trong đầu bố mình đang có suy nghĩ gì, nhưng qua đêm nay mọi chuyện sẽ khác. Cô tin chắc quyết định lần này sẽ làm thay đổi suy nghĩ của ông.
Nhìn chàng thiếu niên mơ màng bên cạnh mà cô mỉm cười, cũng chỉ có anh là người hiểu cô nhất, cô quyết định cả đời này phải mang lại hạnh phúc cho anh. Cô chắc chắn mình có thể làm được điều này, chỉ cần anh rời khỏi đây, cùng cô đến Úc.
***********************************
Trong con ngõ chật hẹp có một người đàn ông đang dò đường. Ông ta khoảng 40 tuổi, cả người mặc bộ quân phục màu xanh, đầu đội một chiếc mũ le che nửa khuôn mặt. Tay ông ta vẫn cầm chiếc đèn pin chiếu khắp nơi,dù vậy ông vẫn luôn luôn cảnh giác đề phòng xung quanh.
Cho đến khi một bóng dáng gầy gò bước ra, người phụ nữ khoảng gần bốn mươi, cả người mặc bộ đồ đi chợ cũ nát. Thế nhưng phải công nhận bà ta quả là một mỹ nhân có tuổi, nhìn vào khiến đàn ông tán thưởng. Người đàn ông bước đến đón túi nhỏ của bà rồi kéo bà lên một chiếc xe việt dã.
- Chào bà, tôi là chỉ huy trực tiếp của Vũ – Trần Tiến Văn.
Người đàn ông đó không ai khác chính là chỉ huy Trần trong miệng vũ – bố của Vân Anh. Ông tháo mũ xuống để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của mình. Lúc này bà Hân – mẹ Vũ có hơi sửng sốt, đôi mắt bà hơi ửng đỏ, bà thật không nghĩ gặp lại người đàn ông này, người đàn ông đã hủy hoại thanh xuân của bà và cũng là người đàn ông bà yêu nhất. Bà nghẹn ngào nói:
- Thì ra ông đã lên chức chỉ huy rồi, thật không ngờ chúng ta có thể gặp lại.
Ông Văn khẽ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt mà mình nhung nhớ suốt 20 năm nay khiến ông bồi hồi. Không kìm được lòng, ông khẽ ôm bà vào lòng:
- Hân! Là em thật sao? Cuối cùng anh đã tìm được em rồi.
Bà Hân cố hết sức đẩy ông ra nhưng vô ích, cả người bà bị chôn chặt trong vòng ngực cứng rắn.
Bà bất lực từ bỏ:
- Thôi được rồi, ông đã đi 20 năm thì còn tìm tôi làm gì?
Ông Văn nhìn thẳng vào mắt bà: ‘’ Không phải, 20 năm qua anh vẫn luôn luôn tìm em. Năm đó khi anh quay về thì nghe tin em đã lấy chồng, anh rất đau khổ. Anh muốn đi tìm em để hỏi cho rõ ràng. Anh thật sự không ngờ, thật sự không ngờ tới năm đó em lại đào hôn. Anh cũng thật sự đi tìm em nhưng không có tin tức.’’
Nghe được những lời tâm tình của ông Văn mà bà Hân có chút mủi lòng nhưng bà vẫn rất ấm ức, bà nghĩ lại mình đã sống 20 năm vô cùng cực khổ, bà nói:
- Hừ, năm đó không phải anh đi hai ba tháng mà chưa có về thì em cũng không bị ép gả cho người khác. Anh biết không lúc đó em chỉ mong anh trở về đón em đi nhưng lúc đó anh ở đâu? Một mình em mang theo bụng bầu bỏ trốn cực khổ biết bao, nếu không có bố của Vũ thì em cũng không sống đến ngày hôm nay.
Đôi mắt ông Văn mở lớn, ông lẩm bẩm gì đó:
- 20 năm,... 19 tuổi.... ........
- Hân, thằng bé là con anh.
Nghe như hỏi nhưng thực chất ông tự khẳng định. Bà Hân hờn dỗi:
- Không phải con anh thì là con ai? Năm đó trước kh đi anh, anh đã..... như vậy còn hỏi.
Mặt bà Hân có chút ửng đỏ, ông Văn nhìn bà mà tâm tình nhộn nhạo. Không nhịn được ông khẽ hôn bà một cái.
- Hahahaha ta có con trai, thật tuyệt, cuối cùng ta cũng có con trai rồi, con trai của ta.......
*********************************************
Tuấn bắt taxi một đường đến nhà Vũ, cậu gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời. Cậu gọi thật to:
- Anh Vũ, anh có trong đó không? Anh mau ra đây đi, bác Hân, bác mở cửa cho cháu, cháu là Tuấn này.
Cậu đứng đó gọi rất lâu nhưng không ai trả lời, thời tiết về đêm có chút lạnh, gió thổi mạnh khiến cậu rùng mình. Gió ngày càng lớn hơn, cánh cửa sổ khẽ mở, cậu nhìn vào bên trong thì thấy mọi thứ trống trơn, trong nhà không có ai, đồ đạc cũng không còn nhiều.
Lúc này có một bác gái đi đến:
- Cháu trai à, đừng gọi nữa, nhà đó vừa chuyển đi rồi. Trời cũng sắp mưa, cháu mau về đi kẻo ốm.
Tin tức này quả khiến cậu thất kinh, đi rồi? Anh thật sự đã đi? Là vì những lời nói của cậu?
- Bác ơi? Bác có biết họ chuyển đi đâu không ạ?
- Bác không biết, họ chuẩn bị đi từ mấy ngày trước rồi nhưng họ không nói họ đi đâu hết.
Từ mấy ngày trước? Anh đã định đi từ trước rồi vậy mà còn làm vậy với cậu, rốt cuộc anh có ý định gì đây? Muốn trêu đùa cậu? Nếu đúng thì anh thắng rồi, cậu quả thật đã rơi vào lưới tình rồi.
Cậu lang thang khắp mấy con phố không mục đích, hai mắt cậu đờ đẫn miệng lẩm bẩm:
- Anh Vũ, anh ở đâu? Anh mau ra đây đi. Anh đừng biến mất mà, anh đã nói là yêu em, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi vậy mà anh định bỏ rơi em? Anh hãy quay lại chịu trách nhiệm, anh làm vậy thì làm sao em kiếm bạn gái được đây? Anh ra đi thì đi đi, cớ sao lại mang theo trái tim của em? Tại sao? Tại sao?
Càng ngày cậu càng kích động, cậu chạy như điên về phía trước. Cậu đi mà không có mục đích, cậu vừa đi vừa hét:
- Anh ...... ANH MAU RA ĐÂY ĐI.... ANH ĐỪNG TRỐN NỮA....
Trong đêm chỉ có bóng dáng chàng thiếu niên điên cuồng chạy trong mưa, gió thổi mạnh khiến cây bên đường đung đưa. Mưa ngày càng lớn, nước xối xả chảy xuống. Cả thân mình chàng thiếu niên ướt sũng nhưng cậu dường như không để ý.
Đột nhiên sét đánh xuống, canh cành cây bị đánh trúng rơi vào đầu cậu thiếu niên, cậu gã lăn ra đất. Dòng máu đỏ tươi hòa lẫn nước mưa chảy xuống đường, ánh mắt cậu dần mờ rồi nhắm tịt.
... ...... Trong màn đêm chỉ còn thân thể chàng thiếu niên nằm dưới mưa,.....