Chỉ Chơi Một Cái Game, Sao Lại Thành Tiên Rồi (Dịch)

Chương 4 - Loạn Thế Phong Ma Nhân (2)

Một tin tức hiện lên từ lồng hấp:

[Bánh bao: Có thể khôi phục chút ít thể lực.]

“Kinh điển. . .”

Mục Dã lại điều khiển nhân vật đi tiếp, còn chưa đi hai bước thì góc trên bên phải bắn ra một vòng tròn.

[Mời sử dụng tâm nhãn.]

Tâm nhãn?

Cửa sổ trò chơi không có quá nhiều chức năng khác, chỉ có dưới góc phải là có đồ án hình con mắt, chắc hẳn là năng lực tâm nhãn.

Sau khi sử dụng, hình ảnh vốn rực rỡ màu sắc lập tức biến thành hai màu trắng đen.

Chỉ có một luồng khí màu hồng như khói bếp lượn lờ, tản ra khắp tứ phía, không biết ngọn nguồn.

[Phát hiện khí tức yêu ma, mời tìm ra vị trí yêu ma, bắt trói lại.]

Có chút thú vị, Mục Dã không đi tìm ngay dạo một vòng trong thành.

Đây là một thành trấn tên là Thái Bình thành, không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ.

Trong thành những thứ nên có điều có.

[Duyệt Lai khách sạn: Có thể nghỉ ngơi, nghe ngóng tin tức.]

[Túy Hương lâu: Có thể khôi phục tâm tình.]

[Thần Quyền võ quán: Có thể học tập bí võ.]

[Tiệm thợ rèn: . . .]

. . .

Đơn giản đi dạo một vòng, trên cơ bản những công trình mà Mục Dã nghĩ đến đều có.

Đáng tiếc là, rất nhiều nhà dân đều là cửa lớn đóng chặt, hình như không thể tùy ý ra vào lục tung nhặt đồ bỏ đi như trong trò chơi. . .

Có chút công trình còn không cách nào tiến vào, tỉ như Thần Quyền võ quán, muốn đi vào sẽ bị đệ tử ngoài cửa ngăn lại.

“Ngươi là người phương nào? Đến võ quán ta làm cái gì?”

[1, bớt nói nhảm, bản đại gia là đến phá quán.]

[2, ta võ nghệ thấp, đến đây bái sư học nghệ.]

[3, đi trộm (chưa mở khóa năng lực)]

[4, ta là Phong Ma Nhân, trong võ quán của ngươi có một con yêu ma, nhanh mở cửa để ta vào.]

[5, đại ca, ngươi rơi túi tiền trên đất kìa.]

[. . .]

Mục Dã vốn định vào xem võ quán này, suy xét cẩn thận, căn cứ thân phận hiện giờ, thế là lựa chọn mục thứ tư.

Sau đó sắc mặt đệ tử ngoài cửa thốt nhiên biến đổi, lập tức gọi mấy vị đệ tử khác đến vây lại.

“Yêu ngôn hoặc chúng! Thần Quyền võ quán ta vì sao lại có yêu ma? Ta thấy ngươi mới giống yêu ma!”

Nói xong cũng lập tức xông lên đánh, mấy tên đệ tử này từng người quyền cước sinh gió, một quyền lại một quyền đấm đến, kim quang bùng lên, cũng không biết đã dùng loại võ công gì.

Song quyền nan địch tứ thủ, sau khi đã giải quyết ba tên đệ tử võ quán, Phong Ma Nhân liền ngã trên mặt đất, hình ảnh tối sầm lại.

Một chữ to như hạt đậu xuất hiện.

“Chết.”

[Có reload không?]

“. . .” Mục Dã.

Phong Ma Nhân này giá trị vũ lực thấp vậy sao?

Chỉ mấy đệ tử võ quán mà cũng đánh không lại?

“Mẹ kiếp, ta đường đường cũng là một tu tiên giả Luyện Khí tầng một mà?”

“Nếu cái nhân vật này là ta. . . ừm. . . Ta cũng đánh không lại, nhưng cũng có thể chạy mà?”

Tuy là nói như vậy, nhưng Mục Dã cảm thấy trò chơi này vẫn thật thú vị.

Thế là, hắn reload lai, chọn thử mấy mục còn lại.

Cái thứ nhất trực tiếp đánh, lại đánh không lại.

Cái thứ hai cần thư đề cử, nếu như không có thì chỉ xua đuổi, sẽ không động thủ.

Cái thứ năm thú vị nha, sau khi đệ tử kia nhặt lại tiền, sẽ nói: Ta chỉ rớt có chút tiền vậy sao? Sau đó liền đuổi đi, nhưng sẽ gợi ý độ hảo hữu võ quán độ +1, ý chính là, tiền đủ nhiều sẽ có thể đi vào.

Kỳ thật lựa chọn thứ tư hẳn là có thể, chỉ là mình danh vọng không đủ, mặc dù là Phong Ma Nhân, nhưng không có danh vọng, cho nên người ta không tin lời ngươi nói.

Nghĩ đến nếu là ải tân thủ thì vẫn nên làm theo hướng dẫn sẽ tốt hơn.

Reload xong, Mục Dã đi theo thông tin gợi ý, sử dụng năng lực tâm nhãn, một đường lần theo luồng khí tức màu hồng phấn rẽ trái rẽ phải, đi tới trước cửa một tòa đại viện.

Ngẩng đầu nhìn lên, tấm biển treo trên xà nhà có khắc hai chữ.

[Thẩm phủ]

“Xem ra, đây chính là vị trí yêu ma ẩn thân.” Mục Dã như có điều suy nghĩ.

[Đã biết được vị trí yêu ma, nghĩ cách tiến vào Thẩm phủ, tìm kiếm yêu ma lẩn trốn.]

Mục Dã trầm tư quan sát, điều khiển nhân vật đi tới.

Trước cửa có hai gia đinh, còn có một quản gia.

“Xin hỏi các hạ là ai?” Quản gia kia nói.

[1, ta là Phong Ma Nhân, xem ngươi Thẩm phủ yêu khí trùng thiên, ta đặc biệt đến đây phong yêu trừ ma.]

[2, đại gia, ta là nhi tử đã thất lạc nhiều năm của ngài.]

[3, đi trộm (chưa mở khóa năng lực).]

[4, đưa đồ ăn.]

[5, . . .]

Xem xét mấy lựa chọn này, Mục Dã khẽ nhíu mày.

Cảm thấy không cái nào phù hợp.

Lựa chọn thứ nhất này cũng giống như võ quán trước đó, khả năng lớn sẽ bị loạn côn đánh văng ra ngoài.

Cái thứ hai, mình cùng người ta vẻ ngoài không giống, cũng không có độ thân thiện, không gạt được.

Nếu xuất thân tiểu thương, trên thân tự mang vật phẩm, nói không chừng có thể chọn mục thứ tư.

Mục Dã chọn rời đi, sau đó dò xét một vòng quanh Thẩm phủ, lúc đến hậu viện, phát hiện có một lựa chọn khác.

[Chui vào (khinh công không đủ)]

Mục Dã thử một cưỡng chế chui vào, chỉ thấy Phong Ma Nhân thả người nhảy lên, sau đó phát ra tiếng vang rất rõ ràng, lập tức liền bị gia đinh trong Thẩm phủ phát hiện, trực tiếp bao vây loạn côn đánh đuổi.

“. . .” Mục Dã.

Bình Luận (0)
Comment