Xích Viêm tinh là linh quáng cấp một, là tài liệu chính có thể luyện chế pháp khí phi kiếm cấp một.
Mà Xích Viêm thạch, chỉ là linh quáng bình thường, là vật liệu phụ dùng để luyện chế pháp khí bình thường.
Mọi người ở Tu Tiên Giới đều biết, trong cùng một cấp vị thì vật liệu pháp khí phi kiếm thường là thứ sang quý nhất.
Còn những loại pháp khí như đao thương rìu kích, dây lụa, chung đỉnh, ấn cờ đều kém phi kiếm một đẳng.
Cũng không phải kiếm mạnh thế nào mà là do dùng người. . .
Ở Kim Thạch tông có rất nhiề khoáng mạch, mà quặng mỏ Thanh Hà này đã đào rất nhiều năm rồi, những vật liệu tốt nhất cũng đã sớm bị đào sạch.
Trong quặng mỏ yên tĩnh, hai bên là dãy đèn đơn giản được chế từ Xích Viêm thạch, phía trước coi như sáng rõ.
Càng đi về phía sau, tầm nhìn càng rộng, thêm cả khí tức lộn xộn phát ra từ linh quáng.
Viêm khí cực nặng, chỉ có thể vận linh lực chống cự, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.
“Đào mỏ quả thật không phải là một việc tốt. . .”
“Còn không bằng mấy người làm ruộng, hít mấy cái viêm khí này lâu ai mà sống được?” Mục Dã thầm phỉ nhổ.
Chỉ là, muốn làm ruộng cũng cần có tiền vốn.
Thuê một mảnh linh điền kém nhất cũng cần ba bốn mươi linh thạch, rồi mỗi năm mất mấy khối linh thạch tiền thuê, chỉ cần gặp nạn châu chấu thôi là coi như bỏ luôn mùa đó.
Chỗ tốt duy nhất chính là nhàn nhã, không cần làm việc mỗi ngày.
Mục Dã đã định tiết kiệm chút linh thạch sau đó thuê một mảnh linh điền, sau này làm ruộng sẽ có nhiều thời gian hơn để chơi game.
Chỉ là, trước mắt tài chính không đủ nên tất cả đều chỉ mới là hoạch định trong tưởng tượng thôi.
Mục Dã lắc đầu, vận chuyển Bồi Nguyên công, một cỗ linh lực thanh lương chậm rãi chuyển toàn thân, dự định bắt đầu làm việc.
“Tìm được Xích Viêm tinh sẽ thưởng mười linh thạch. . . nhiều nha. . . Nếu kiếm được. . . thì thời gian thuê được linh điền sẽ không xa rồi.”
Cầm cuốc chim, Mục Dã đang định thi triển Kim Nhận thuật bắt đầu đào mỏ thì bỗng nhiên dừng lại: “Chờ đã. . .”
Mục Dã nhìn thử bốn phía cũng không thấy tạp dịch khác ở gần đây, trong hầm mỏ bên cực lớn, lại phức tạp, không có nhiều tạp dịch, số phân bố trong quặng mỏ trên cơ bản đều tự ai đào của người nấy.
Mục Dã nhắm mắt lại, sau một khắc, một cỗ sức mạnh kỳ diệu chậm rãi hiển hiện trên người hắn.
Lấy Mục Dã làm trung tâm, không gian bốn phía dường như biến thành hai màu trắng đen trong cảm nhận của hắn.
Chỉ có một luồng khí tức màu đỏ yếu ớt như sợi tơ đang chuyển đến gần.
“Hay nhỉ? Ta thật sự có thể dùng năng lực của nhân vật trong trò chơi nè?”
Trong lòng Mục Dã cảm thấy hơi kỳ lạ.
[Tâm Nhãn Lv1: Có thể cảm nhận được yêu ma ngụy trang, cũng có thể phát hiện khí tức đặc thù chung quanh.]
Đây là năng lực có được lúc mở rương báu tối qua.
Lúc ấy Mục Dã cũng không cảm thấy gì, cũng không có sử dụng.
Chủ yếu là cảm thấy năng lực này giống với thần thức của tu tiên giả, thứ khác biệt chính là Luyện Khí kỳ không có thần thức.
Hơn nữa trong phạm vi của Kim Thạch tông rất ít khi xuất hiện yêu ma dã thú gì nên cũng không có chỗ dùng.
“Thì ra đây chính là thế giới mà Phong Ma Nhân cảm thấy. . . Thật sự là kỳ diệu, loại cảm nhận này cũng không biết có khác gì với thần thức không nhỉ? Nghe nói thứ đồ chơi thần thức này chỉ có Trúc Cơ kỳ mới có thể ngưng tụ ra, Luyện Khí kỳ cũng không có loại cảm nhận này.”
Mục Dã nhìn bốn phía.
Trong thế giới đen trắng này chỉ có một luồng khí tức màu đỏ lưu chuyển.
“Luồng khí tức này, không phải là?”
Trong lòng Mục Dã hơi động, đi theo luồng khí tức này.
Càng đi vào trong, viêm khí càng nặng, nửa đường thỉnh thoảng sẽ gặp được những tạp dịch khác cũng đang phân tán xung quanh, chắc là muốn tìm Xích Viêm tinh, cho nên nhìn thấy Mục Dã đi loạn cũng không ngạc nhiên.
Dưới sự bao trùm của tâm nhãn, Mục Dã rất nhanh đã đi tới chỗ sâu bên trong.
“Khí tức càng nặng. . .”
Trái tim Mục Dã nhảy thình thịch đến cổ họng.
Dưới cảm ứng của tâm nhãn, sợi dây màu đỏ xuyên thẳng xuống tầng nham thạch cực dày, Mục Dã không chút do dự trực tiếp móc ra cuốc chim bắt đầu đào.
Cho đến khi lộ ra một góc ánh sáng đỏ mới dừng tay.
“Thật sự là Xích Viêm tinh.”
“Không thể đào nữa, bên dưới hẳn là có Xích Viêm trùng, loại tiểu yêu thú trong quặng mỏ cũng không phải thứ ta có thể đối phó được. . .”
Mục Dã có chút hưng phấn, năng lực tâm nhãn này thú vị nha.
Không ngờ năng lực của nhân vật trong trò chơi thật sự có thể mang ra ngoài, còn. . . rất thực dụng nữa chứ.