Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng

Chương 10

Kể từ sau đêm đó, lần đầu gặp lại giữa Hạng Tri Lam và Nguyên Sơ là tại buổi lễ nghi thức khởi quay bộ phim “Sóng Bạc”. Bộ phim này biên kịch đã chấp nhận tự mình cầm kịch bản đi khắp nơi kêu gọi đầu tư, cũng vấp phải rất nhiều trắc trở. Nhân vật cấp cao nhất thì tiếp xúc không tới, mà còn lại thì cao không thành – thấp cũng không xong, hoặc là không quyết định đầu tư cho một bộ phim nhỏ như vậy, hoặc là căn bản không biết xem hàng. Mà tình hình kinh tế hai năm nay của Nguyên Sơ đang đình trệ, lên weibo xem tóm tắt giới thiệu kịch bản ở hộp thư công việc, đến nay còn đang tiếp tục sử dụng, cách một khoảng thời gian đều sẽ dọn dẹp hộp thư, vô tình như vậy mà thấy được kịch bản hay.

Y chủ động tìm đến nhóm đạo diễn thảo luận, hai bên xác định ý hướng hợp tác. Sau đó y cầm kịch bản đi tìm Hạng Tri Lam. Hạng Tri Lam cũng thích kịch bản này, có thể nói là những năm giúp Nguyên Sơ đầu tư phim, hắn thích nhất kịch bản này.

Bộ phim sẽ đào sâu tính cách con người cùng tái điễn lại mặt tối của xã hội. Cốt truyện nói về cuộc sống khó khăn của một nhiếp ảnh gia, quanh năm phải chạy đại giang nam bắc chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia này từ nhỏ đã cách xa cha mẹ, thời điểm nghèo khổ nhất cái gì cũng làm qua, rửa chén rửa rau, chụp ảnh, làm người phục vụ,…. tích góp đủ một ít tiền liền đi quay phim. Có hai bộ giành được giải thưởng nhỏ trên quốc tế, anh ta liền dùng số tiền thưởng tiêu xài cho việc quay phim hết. Anh ta có một người bạn gái, ở thời điểm bộ phim vừa bắt đầu thì cả hai chia tay, bởi vì người của cô nhà bạn gái kia vốn đã cùng anh ta thỏa thuận xong thời gian làm lễ cưới, kết quả bởi vì muốn chụp một đối tượng, liền không nói câu nào mà bỏ đi. Ba ngày sau thì anh ta nhận được lời chia tay qua điện thoại.

Đối tượng anh ta chụp là một nam nhân trẻ tuổi, tên là Bạch Lãng, là một thầy giáo. Cũng xem như là một anh hùng trong mắt anh ta. Ba năm trước, Bạch Lãng từng cứu mấy cậu học sinh trung học, nhưng đổi lại là bị đâm một dao vào eo, suýt chút nữa đã chết. Bởi vì sớm chiều ở chung bên nhau, nhiếp ảnh gia mới phát hiện bản thân yêu trúng cái tên Bạch Lãng này.

Nhân vật của Nguyên Sơ là nhiếp ảnh gia, còn Bạch Lãng là do một vị diễn viên trẻ đảm nhận.

Nguyên Sơ dường như lại gầy đi một chút. Hạng Tri Lam bất động thanh sắc đánh giá y, y rõ ràng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn tự nhiên dời ánh mắt đi, cùng những người khác trò chuyện.

Hạng Tri Lam cảm thấy tâm tình mình có chút phức tạp. Hắn hôm nay tới nơi này, một mặt là do biên kịch cùng đạo diễn mời, mặt khác, hắn cũng không biết đáy lòng hắn mơ hồ muốn được cái gì. Hạng Tri Lam nhìn Nguyên Sơ cách hắn không xa, bỗng nhiên sãi bước đi qua.”Nguyên Sơ.” Hắn gọi y. Nguyên Sơ kinh ngạc ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mang tính nghề nghiệp: “Ông chủ Hạng.”

Hạng Tri Lam bực bội mà trở về công ty.

Ba chữ “ông chủ Hạng” vừa ra khỏi miệng của Nguyên Sơ, liền đem hắn chặn đến há hốc mồm cứng lưỡi, nói không nên lời. Hắn kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phẫn uất, nhưng khi phẫn nộ rút đi, hắn cũng hiểu được, Nguyên Sơ trả lời như vậy cũng không có sai. Hai người từ một tờ hợp đồng mà bắt đầu, và cũng từ nó mà kết thúc mối quan hệ, mỗi người đều có một cuộc sống của riêng mình, cũng như có một người mà trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm nhất mực yêu thích, và ai cũng đều xem trọng danh dự của mình cả, một khi kết thúc mối quan hệ, thì cứ giả vờ xem mọi chuyện như chưa bao giờ bắt đầu mới là tốt đẹp nhất.

Huống chi, hắn bây giờ còn có Du Tiến Chu bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment