Vào hai, ba năm trước, Hạ Kha Hàng bạo hồng một trận
(đột nhiên “hot”, được nhiều người biết đến), sau đó bước chân vào thế giới điện ảnh, nhưng lúc đó không có quản lí lợi hại nào giúp đỡ, tài nguyên không được tốt lắm, cho nên cũng từ từ lặng xuống.
Đạo diễn Mẫn Sưởng quay phim phi thường tinh tế và nghiêm túc, dù có chút phí tiền, tốn thời gian nhưng quan trọng nhất chính là để diễn viên có thời gian bồi dưỡng tình cảm vào nhân vật của họ. Hơn một tháng trước khi bộ phim hoàn thành, lúc đó vừa quay xong những cảnh sinh hoạt đời thường của nhiếp ảnh gia Hàn Kiêu, chính thức tiến vào cảnh quay ở trường học cùng với Bạch Lãng, chủ yếu là quay giai đoàn đầu của cả hai, lúc này Bạch Lãng ở trong mắt Hàn Kiêu là một anh hùng, Hàn Kiêu chụp lại những bức ảnh sinh hoạt hằng ngày của Bạch Lãng, dạy học giảng bài, phê chữa bài thi, chuẩn bị bài. Thỉnh thoảng hai người vu vơ nói chuyện phiếm hai ba câu kiểu như “học sinh cấp hai thời đại này trưởng thành sớm hơn chúng ta” …. Ngày qua ngày gần nhau, Hàn Kiêu bắt đầu động tâm với Bạch Lãng.
Hạ Kha Hàng so với Nguyên Sơ cao hơn một chút, nhưng nhỏ hơn Nguyên Sơ một tuổi, tướng mạo tuấn lãng, tính cách cậu ta không giống như Nguyên Sơ hay trầm mặc ít nói, ngược lại rất hoạt bát, có khả năng điều hòa bầu không khí của cả trường quay. Toàn bộ kịch bản “Bạch Lãng” lấy cuộc đấu tranh tư tưởng của nhân vật làm chủ đề chính, trong lúc quay mọi nguời đều rất nghiêm túc, đặc biệt là Nguyên Sơ, trạng thái có chút dọa người đi, cho nên Hạ Kha Hàng xuất hiện rất đúng lúc mà thăng bằng bầu không khí của đoàn phim.
Ngày ấy Hạng Tri Lam đến xem, là lúc đang tiến hành quay cảnh Hàn Kiêu chạm vào ngưỡng động tâm – mơ thấy Hạ Kha Hàng, sau đó thức dậy và “tự an ủi”. Sau hai tuần lễ Hàn Kiêu chầm chậm, cẩn thận quan sát Bạch Lãng, giữa hai người họ bất giác thân cận khiến cho Hàn Kiêu rung động, một người thống khổ, không thể ngăn cản, nhanh chóng rơi vào tình yêu; một người hờ hững, thờ ơ lạnh nhạt, đem người kia nhấn chìm sâu vào trong nước. Diễn những cảnh này cần phải bộc lộ tâm tình ưu tư không ngừng, từ cử chỉ đến ánh mắt, dường như phải quay thử đi thử lại nhiều lần mới có thể đạt đến yêu cầu của Mẫn đạo diễn.
“Run rẩy! Nhẹ nhàng run rẩy! Nguyên Sơ! Ngươi bị khăn kim sâm à!”
(khăn kim sâm còn gọi là mạt kim sâm/Parkinson: là một loại bệnh liên quan tới thần kinh vận động, biểu hiện thường thấy là đầu cùng tứ chi luôn run, hành động chậm chạp và thường không thể làm ra động tác liên tục.)“Hạ Kha Hàng! Đôi mắt đừng có trợn to như vậy! Rủ xuống, đúng,…đúng, duy trì cái tư thế này, thử một lần, nói lời thoại, sau đó chậm rãi giương mắt… Đúng! Tốt, cứ làm theo trạng thái vừa rồi, khởi động máy!”
Cứ thế mỗi ngày khiến cho Nguyên Sơ mệt mỏi rã rời.
Cũng may, sau hai tuần, Nguyên Sơ cùng Hạ Kha Hàng tìm được nhịp điệu chung, hai người hòa mình vào vai diễn, làm cho tiến độ quay tăng không ít. Hai tuần lễ, phần diễn này coi như quay xong. Kế tiếp mới là cảnh quay quan trọng.
Kế tiếp là hình tượng anh hùng của Bạch Lãng vỡ tan, áo mũ chỉnh tề thành mục nát sa đọa, ánh hào quang thành tia hắc ám. Phân đoạn này, chủ yếu diễn cảnh chơi ma túy. Trước khi quay, Mẫn đạo diễn còn đặc biệt lén lút đi tìm Nguyên Sơ, biết được Nguyên Sơ trước nay đều chưa chạm qua ma tuý dù là một chút, cho nên có chút mất hứng mà đề cử cho y vài bộ điện ảnh, phim tài liệu và sách ưu tú có chủ đề tương tự để học hỏi,. Trên thực tế, trước khi vào đoàn phim Nguyên Sơ đã tự mình tìm hiểu vấn đề này….chỉ là có thể diễn tốt hay không, vẫn là không biết bao nhiêu phần trăm.
Hình tượng anh hùng của Bạch Lãng vỡ tan, đồng thời tình yêu của Hàn Kiêu cũng sắp bị phá nát. Ở bên trong vũng bùn, Bạch Lãng đưa tay về phía Hàn Kiêu, lúc này, anh ta có thể lựa chọn cùng Bạch Lãng cùng nhau sa đọa, cùng nhau hưởng thụ cuồng hoan cùng dục vọng, anh ta cũng có thể lựa bỏ qua tâm tình của bản thân, vứt bỏ thử thách ái tình, tiếp tục cuộc sống sinh hoạt vốn có trước đây. Cuối cùng, Hàn Kiêu lựa chọn làm con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Ban đầu cùng Hạ Kha Hàng thảo luận nội dung đoạn này, Nguyên Sơ biểu thị, nếu như là y, y sẽ không lựa chọn như vậy. Hạ Kha Hàng chỉ nhún vai, nói: “Tại bên trong kịch bản ghi vậy, Hàn Kiêu chỉ là bởi vì nhất thời kích động, mà tiến vào địa ngục, anh ta vốn chưa suy nghĩ kỹ khi quyết định. Nếu như anh ta sớm suy nghĩ về con đường này, thì anh ta sẽ không thống khổ nhiều như vậy.”
Nguyên Sơ hỏi Hạ Kha Hàng: “Ngươi từng đọc qua nghiên cứu phân tâm học của Dr. Sigmund Freud sao?” Cái gọi là kích động, chính là tiềm thức dù to lớn nhưng cũng chỉ như núi băng dưới nước. Cũng như lựa chọn của Hàn Kiêu, mặc dù bản thân muốn thoát khỏi tình yêu tuyệt vọng này, nhưng đến cùng, vẫn là lựa chọn cùng Bạch Lãng sa đọa vào vũng bùn. Có lẽ là bởi vì yêu, cũng có lẽ sau lưng còn có nhiều điều phức tạp hơn, có cả toàn bộ cuộc đời của Hàn Kiêu, thúc đẩy anh ta ra quyết định này. Nguyên Sơ bỗng nhiên nghĩ đến, y cho là mình sẽ không lựa chọn giống như Hàn Kiêu, nguyên nhân chính là y không tin vào tình yêu, cho nên lựa chọn dễ như trở bàn tay. Y tin tưởng bản thân càng nỗ lực diễn xuất, sẽ lấy được giải ảnh đế một lần nữa; y tin mình theo quy tắc ngầm, là có thể đổi được tài nguyên tốt hơn; nhưng y không tin mình bỏ ra cái gì, thì liền có thể đổi được tình yêu. Tình yêu là Thượng Đế tặng cho người cần sự yêu thương, còn Nguyên Sơ không nằm trong số này.
Cái gọi là nhập diễn quá sâu, chính là không ngừng suy nghĩ và cảm nhận nhân vật, bất tri bất giác mà thay đổi quan niệm vốn có của bản thân.
Diễn càng về sau, Nguyên Sơ bắt đầu nghĩ, y phải bỏ ra cái gì, Hạng Tri Lam mới có thể yêu y? Yêu như thế có… tốt đẹp không? Tuy rằng thống khổ, thế nhưng là hai người thống khổ, mà không phải một thân một mình ở bên trong phòng trống lặng lẽ kiềm nén giả vờ bình tĩnh. Hai người bất luận là vui vẻ hay là đau khổ, cũng có thể làm được rất nhiều chuyện thú vị. Hai người có thể an ủi lẫn nhau, có thể cùng nhau sa đọa. Yêu… cũng làm cho cuộc sống trở nên vui vẻ hơn…
Toàn bộ phim có hai cảnh giường chiếu, trước lúc chơi ma túy và sau khi chơi ma túy, đều để cuối phim mới quay. Cảnh trước lúc chơi ma túy đã thẳng thừng trần trụi, cảnh sau khi chơi ma túy càng điên cuồng mê loạn hơn. Hai cảnh giường chiếu này rất khó diễn, tuy rằng Nguyên Sơ và Hạ Kha Hàng đều muốn mau chóng quay xong, nhưng Mẫn đạo diễn yêu cầu cực cao, hai người họ từ lúng túng đến uể oải, lại tới tê dại, cuối cùng trải qua nhiều lần thử nghiệm và điều chỉnh, mới đạt tới hiệu quả Mẫn đạo diễn muốn.
Phim này dù như thế nào cũng không thể chiếu ở trong nước, cho nên vượt chừng mực hơn một chút cũng không sao, trái lại rất thuận lợi cho việc lấy được giải thưởng ở nước ngoài.
(có một số bộ điện ảnh không cần công chiếu để có doanh thu, chủ yếu chỉ để lấy giải thưởng nước ngoài, nội dung không quá gò bó thuần phong mỹ tục,…)Sau một tuần đóng máy, Nguyên Sơ mới hậu tri hậu
giác (quá trình nhận thức ra sự việc nhưng chậm so với lúc sự việc xảy ra) mà kịp phản ứng lại, bộ phim lần này khá giống với những bộ phim trước đây y từng diễn, y bỏ ra rất nhiều tâm tư, công sức nhưng không đạt được gì.Thậm chí bộ phim lần này y còn bỏ ra nhiều hơn. Đây cũng là lần cuối cùng. Sẽ không còn lần nào Hạng Tri Lam bỏ tiền ra đầu tư phim vì y, y sang năm đã là hai mươi chín tuổi, y cũng bắt đầu nghi ngờ tâm niệm của chính mình đối với nghiệp diễn.
Gay go một năm, có lẽ sang năm còn bết bát hơn. Lau ít sương trắng cửa sổ, bên ngoài một màu mờ mịt. Nguyên Sơ hoảng hốt ý thức được, sắp hết năm.