Du Ngưng già rồi, da dẻ không còn trắng nõn mịn màng như ngày còn trẻ, bao nhiêu mỹ phẩm đều không thể giúp ích; khóe mắt bắt đầu có nếp nhăn, nếp nhăn ở hai má cũng càng ngày càng sâu, lúc không cười, nếp nhăn cũng hiện ra khiến bà có chút cay nghiệt. Hơn nửa đời người, bà rốt cục đi tới giấc mộng thuở thiếu niên – cửa học viện, nhưng cũng chỉ có thể trầm mặc nhìn. Trên đường nhiều sinh viên qua lại, chính là người da trắng tóc vàng mắt xanh, bên tai tất cả đều là ngôn ngữ xa lạ, bà chợt phát hiện, mình đã nghe không hiểu tiếng anh nhiều nữa. Dù sao… cũng đã từ bỏ giấc mơ này từ thật nhiều…… thật nhiều năm.
Du Tiến Chu biết câu chuyện của mẹ mình, cũng không đồng tình lắm, những chuyện bà ấy làm trước đó đa phần là không đúng. Nhưng bà ấy đối xử với Du Tiến Chu đặc biệt vô cùng tốt, dạy anh yêu hận, dạy anh đúng sai, dạy anh nỗ lực, lòng tự trọng, tôn trọng người khác cũng như tôn trọng chính mình. Du Tiến Chu từ nhỏ thành tích cũng không tệ, ngoài ra, bộ dạng, tính nết và cách đối nhân xử thế cũng rất tốt.
Du Ngưng cảm thấy, mình đời này dù cho đã làm tất cả chuyện sai lầm, nhưng ít nhất dạy dỗ được một Du Tiến Chu như thế cũng thật xứng đáng cuộc đời này. Nhưng mà đến cuối cùng, bà phát hiện con trai mình là đồng tính luyến ái thì mọi thứ như đổ nát hết thảy.
Bà vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi Du Tiến Chu: “Ngươi làm sao có thể như vậy?! Ngươi thế này là biến thái, ngươi có biết hay không?” Du Ngưng sinh ra trong một gia đình nhỏ, điều kiện không được tốt cho lắm, xuất thân nông thôn, cha mẹ lại cố chấp bảo thủ, quá trình trưởng thành dài dằng dặc bên trong môi trường như thế, bà đã nỗ lực thử nghiệm và học tập để mở mang hơn, tiếp xúc xã hội nhiều hơn, thế nhưng không thể một sớm một chiều mà thay thế cái tư tưởng bảo thủ đã ăn sâu trong tâm trí. Du Ngưng suy nghĩ rất nhiều biện pháp, bà không nỡ đem Du Tiến Chu đến bệnh viện kỳ kỳ quái quái gì đó ở trong nước để chữa “bệnh”, và cuối cùng, bà quyết định, xuất ngoại để trị liệu
. *Du Ngưng – nhân vật tượng trưng cho một số phụ huynh bảo thủ khi biết con mình yêu người cùng giới*Những năm này, bà tích góp cũng được kha khá tiền. Cha ruột Du Tiến Chu sau khi phát hiện Du Tiến Chu tồn tại, cũng ra dáng mà đưa hai gian nhà cho bọn họ. Bà thậm chí không đợi Du Tiến Chu tốt nghiệp đại học, bà muốn phải rời đi ngay. Cảm giác lo lắng, phẫn nộ cùng thất bại đã bao phủ lý trí bà. May là, sự tình phát sinh, Du Tiến Chu coi như nghe lời, mặc dù lúc đầu có cãi vã với bà, nhưng sau đó cũng đồng ý xuất ngoại. Như vậy, theo thỏa thuận bà đồng ý chờ Du Tiến Chu nghỉ hè rồi sẽ đi. Nếu như không phải bà ấy phát hiện thì có lẽ hai người họ đã không phải chia xa.
*….và cũng không có truyện luôn*Bọn họ vội vã xuất ngoại, liên hệ với bệnh viện, Du Tiến Chu ngoại trừ giả bộ làm theo cũng không còn biện pháp nào khác. Du Tiến Chu lén lút cùng Hạng Tri Lam liên lạc, viết thư, gửi bưu thiếp. Vốn là hai người họ có thể trao đổi qua thư điện tử, nhưng vừa mới qua nước ngoài, trong nhà chưa mua máy vi tính, với lại lúc đó cũng ít sử dụng tới máy vi tính, cho nên mật mã cũng đã quên mất. Hai người họ vẫn luôn duy trì cách liên lạc truyền thống, mặc dù thời gian chênh lệch rất nhiều
(lệch múi giờ, giờ mình thức thì người ta ngủ), nhưng chờ đợi đáng giá. Nhưng rồi cũng không duy trì quá lâu, Du Ngưng phát hiện, liền ghìm chặt Du Tiến Chu khiến hai người họ đứt quãng liên lạc. Du Ngưng dời nhà. Du Tiến Chu sau đó vẫn tiếp tục gửi bưu thiếp cho Hạng Tri Lam, đứt quãng, mấy tháng mới có một tấm, bưu thiếp không có địa chỉ, vì thế Du Tiến Chu cũng không nhận được hồi âm của Hạng Tri Lam. Sau đó, bưu thiếp cũng đứt đoạn mất.
Năm tháng như thoi đưa, thời gian cũng qua nhanh như mũi tên vùn vụt lướt qua thanh xuân…
Du Tiến Chu chưa từng hoài nghi tình yêu thương của Du Ngưng dành cho mình. Du Ngưng từng nói với anh rằng bà oan ức, không cam lòng, bất đắc dĩ như thế nào. Năm đó yêu sai người. Du Ngưng sống không được vui vẻ, Du Tiến Chu biết. Hôn nhân lần thứ hai lại thất bại, thật ra nếu không phải vì bà đang mang thai Dao Dao thì đã sớm ly hôn. Bà không cách nào nhịn được tính gia trưởng, tính toán vụn vặt của cha kế, vì vậy bà trở lại đường cũ, thừa dịp còn trẻ đẹp liền tạo quan hệ với các ông chủ. Bà ấy ích kỷ, lạnh lùng, có lẽ còn nhớ mãi không quên cha ruột Du Tiến Chu. Đôi lúc vu vơ bà sẽ nói, nữ nhân kia được hưởng tất cả, vốn là của bà. Mà cho cùng, bà cố sống sót là vì Du Tiến Chu.
——
Đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng trệt, Du Tiến Chu nhớ tới lời Nguyên Sơ mới vừa nói, hít vào một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, lại nghĩ ngợi một chút: Mẹ của mình có lỗi sao? Đương nhiên là có. Thế nhưng tình cảm cùng lý trí rất có thể mỗi người đi một ngả, bản thân nhìn thấy toàn bộ thống khổ mà bà phải giãy dụa, nhìn thấy bà sa đọa cùng phóng túng, nhìn thấy bà cho mình toàn bộ cuộc đời này, bản thân mình là dưới sự đùm bọc của bà mà lớn lên, vì vậy yêu thương bà, ỷ lại vào bà, làm theo toàn bộ ý muốn của bà. Chính mình đối với Nguyên Sơ là có chút thương cảm, nhưng cũng không thể tính là người thân quen, cũng không để ý Nguyên Sơ nghĩ thế nào, có đồng tình với mình hay không. Ra khỏi tửu điếm này, cả hai chính là “sơn thủy bất tương phùng”.