Bởi vì hôm đó ăn hải sản, đặt biệt là tôm hùm đất nhiều đạm và nhiều carlo, Hứa Bội quan ngại sâu sắc đối với cân nặng của mình, vừa khéo Doãn Thiếu Khanh đang rảnh nên đã đề nghị cô đến bơi trong bể bơi tư nhân nhà anh.
Hứa Bội suy nghĩ một lúc rồi nhận lời, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến nhà anh.
Từ khi bọn họ ở bên nhau, đôi lúc không muốn hẹn hò bên ngoài sẽ ở nhà xem phim hoặc nhâm nhi trà chiều, lúc thì Doãn Thiếu Khanh đến nhà cô, khi thì cô đến nhà anh, hai người bên nhau sẽ có những trải nghiệm thú vị mà không hề nhàm chán.
Đương nhiên, so với chung cư nhỏ của mình thì Hứa Bội vẫn thích biệt thự ngoại thành của ông chủ Doãn hơn…… Dù sao phong cảnh nơi đó rất đẹp, lại tiện hơn chung cư mini của cô, muốn làm gì cũng được.
Chỗ anh còn có một hồ nước nhân tạo tuyệt đẹp, nhưng Doãn Thiếu Khanh biết cô không bơi được nên không cho cô tới gần.
Tuy nhiên ban ngày nghĩ tới cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, hôm nọ, Hứa Bội mơ được chèo thuyền trong hồ, cô tìm thấy một con thuyền nhỏ và mái chèo gỗ trong gara, nhân lúc Doãn Thiếu Khanh xử lý công việc trong thư phòng, cô lén ôm cái thuyền cao hơn người mình ra hồ, kết quả chưa chèo được hai phát thì mái chèo gỗ gãy đôi, sau đó đáy thuyền trơn ướt…… Không ngờ là bị thấm nước?
Cái kết của giấc mơ này chính là cô kêu cứu, sau đó Doãn Thiếu Khanh nhảy từ thư phòng tầng hai xuống, bơi ra giữa hồ cứu cô về……
Sau giấc mơ, cô nàng vịt lên cạn lâu năm Hứa Bội cuối cùng cũng hạ quyết tâm đi học bơi.
Với tư cách là một người bạn trai biết bơi, đương nhiên nhiệm vụ dạy bơi sẽ rơi vào người Doãn Thiếu Khanh rồi.
Nói thật, lần đầu tiên tới học bơi trong lòng Hứa Bội vô cùng mong chờ. Trong phim thần tượng chẳng phải hay có cảnh nữ chính đuối nước rồi được nam chính tới cứu sao, sau đó bên nữ rúc vào ngực bên nam sợ hãi khóc nức nở, nam chính sẽ dịu dàng trấn an rằng đừng sợ. Hoặc là nam chính hôn nữ chính ngay dưới nước để truyền khí sang, trên phim muốn lãng mạn bao nhiêu thì trông lãng mạn bấy nhiêu.
Tuy nhiên hiện thực lại thế này——
“Hứa Bội, chân em phải duỗi thẳng, giữ người thăng bằng.”
“Cơ thể cố gắng giữ tư thế này, đừng thả chân xuống.”
“Tốc độ quạt nước nhanh hơn chút nữa thì ổn.”
Hứa Bội bám vào cái phao màu xanh, vừa làm theo hướng dẫn của anh vừa nhìn chằm chằm dòng chữ “Dùng cho trẻ em từ 6-12 tuổi” trên phao, sa mạc lời.
Anh hùng cứu mỹ nhân đâu???
Nụ hôn dưới nước đâu???
Lúc này Doãn Thiếu Khanh đang đứng trên bờ chỉ đạo, cô thì như học sinh tiểu học bám vào phao bơi bơi bơi, kiếm đâu ra chứ……
Hứa Bội buồn rầu, nhân lúc nghỉ ngơi cô ghé vào bờ hỏi: “Thiếu Khanh, sao anh không xuống dưới nước vậy?”
Hỏi như vậy đương nhiên là có lí do.
Mỗi lần Doãn Thiếu Khanh dạy cô đều không chịu xuống nước, còn ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh, áo phông trắng, quần đùi nghỉ mát, bộ dáng tắm mình dưới ánh mặt trời kết hợp với khuôn mặt đẹp trai kia trông vô cùng quyến rũ, mặc dù rất thu hút nhưng…… Đây đâu phải điều mà cô muốn! Cô cũng tò mò dáng người bạn trai mình thế nào mà, ai lại che kín mít như anh……
“Anh mà xuống nước thì em tập trung học được chắc?” Doãn Thiếu Khanh cầm cốc nước chanh đi tới, cúi người đưa cho cô. Hứa Bội không nhận lấy mà trực tiếp uống luôn trên tay anh, ừng ực hơn nửa cốc, bấy giờ mới chép miệng nói: “Sao anh biết em sẽ không học được?”
Anh lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngon không?”
Hứa Bội gật đầu, chợt trông thấy anh giơ tay lên, miệng ngậm ống hút uống hết chỗ nước chanh còn lại, yết hầu lăn lên trượt xuống, trán lấm tấm mồ hôi, hình ảnh quyến rũ tràn ngập vẻ nam tính khiến cô nóng hết cả mặt.
Cô khẽ đánh anh một cái, mặt ửng hồng: “Sao anh lại uống đồ của em…… Không sợ mất vệ sinh à……”
Doãn Thiếu Khanh dùng ngón cái lau giọt nước chanh vương lại trên môi cô, nhẹ nhàng cười: “Không sao, rất ngọt.”
“……”
Vì thế, Hứa Bội mang theo khuôn mặt đỏ thẫm lặn xuống dưới nước, bơi qua bơi lại nhằm hạ nhiệt.
Hết chương 6