Chỉ Có Thể Là Người

Chương 8

Đương nhiên, không có bất cứ mối tình nào mà không có khúc mắc.

Một cặp đôi ngọt ngào đến đâu cũng sẽ có lúc tranh cãi, một mối quan hệ thân mật đến nhường nào cũng sẽ có lúc chẳng thấu hiểu nhau.

Khi đó Doãn Thiếu Khanh và Hứa Bội mới xác định quan hệ không lâu, Nick đi công tác nước ngoài trở về, sau khi biết được tin này thì tự dưng mất liên lạc với Hứa Bội một thời gian. Mà trước đó, anh ta luôn nhắn tin tâm sự với Hứa Bội, thỉnh thoảng còn hẹn ra ngoài gặp mặt, ăn cơm.

Đối với nguồn cung cấp thông tin liên quan đến Doãn Thiếu Khanh như Nick, Hứa Bội thường giữ thái độ khoan dung và thân thiện, không tính toán đến mâu thuẫn trước đây, đối xử với Nick như bạn bè, tuy không thân như với Hân Hân nhưng cái gì cần thì vẫn chu toàn đầy đủ.

Hứa Bội đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng không quá chú ý đến chuyện này, mãi sau đó qua lời Doãn Thiếu Khanh mới biết được anh ta đã về nước, gần đây lại khá bận rộn nên đã gác sang một bên.

Cho đến hơn một tháng sau Doãn Thiếu Khanh đi công tác, Hứa Bội bỗng nhận được cuộc gọi của Nick, anh ta hẹn cô đi ăn với lí do  chúc mừng cô ôm được nam thần về nhà.

Đúng lúc cô đang rảnh rỗi nên đã lập tức đồng ý.

Trong bữa ăn hai người vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau, kể này kể nọ, bất giác đề tài chuyển sang Doãn Thiếu Khanh.

“Thiếu Khanh đối xử với tôi rất tốt, nhà trường phân cho tôi vào một đơn vị thực tập xa xôi hẻo lánh, anh ấy dù bận công việc mà vẫn kiên quyết đưa đón tôi hàng ngày. Biết buổi sáng tôi hay dậy muộn, sợ tôi đến trễ không kịp ăn sáng nên luôn chuẩn bị sẵn đồ trên xe cho tôi ăn.”

Hứa Bội ôm mặt kể chuyện, vô cùng hài lòng trước sự săn sóc tỉ mỉ của bạn trai.

Nick gác tay lên lưng ghế, im lặng uống cà phê, nghe xong thì ngẩng đầu cười ngả ngớn, bộ dáng cà lơ phất phơ: “Cậu quen Thiếu Khanh lâu rồi, đã bao giờ nghe thấy cậu ấy nhắc tới lí do vì sao lại có cảm tình với cậu chưa?”

Tay Hứa Bội cứng đờ, nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như chưa.”

“Thế…… Cậu có biết trông mình rất giống em gái cậu ấy không?”

“Cái gì? Thiếu Khanh có em gái ư?”

Nick nhìn biểu cảm ngơ ngác của Hứa Bội, ra vẻ kinh ngạc: “Cậu ấy cũng chưa kể chuyện này cho cậu ư?”

Hứa Bội cắn dĩa, trừng mắt nhìn người trước mặt, loáng thoáng hiểu ra ẩn ý của Nick, trong lòng chợt lạnh.

…… Doãn Thiếu Khanh đã giấu cô điều gì?

“Tôi rất giống em gái anh ấy? Thật vậy ư?”

“Ừ, khuôn mặt không quá giống, chẳng qua có một số nét tương đồng thôi.”

Nick liếc cô một cái, phát hiện cô đã cắn câu, tiếp tục nói: “Chủ yếu là tính cách. Cách đây rất nhiều năm tôi đã từng gặp cô bé, khi đó cô bé mới mười ba tuổi, đương thời thanh xuân mơn mởn, hoạt bát năng động, lần đầu tiên gặp chúng tôi cũng không sợ hãi, thích nói chuyện cũng thích cười, đôi mắt cong cong trông rất giống lúc cậu cười tươi.”

“Vậy…… Hiện tại em gái anh ấy……”

“Đã chết rồi.” Nick bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc: “Tám năm trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, em gái cậu ấy bị thương nặng, bệnh viện đã tận lực cấp cứu nhưng không qua khỏi.”

Hứa Bội che miệng, hít sâu một hơi.

“Khoảng thời gian đó Thiếu Khanh vô cùng suy sụp, tôi gọi cậu ấy ra tâm sự mà cậu ấy lại chỉ cúi đầu uống rượu, không nhắc đến em gái một câu nào, chúng tôi cũng không đề cập đến. Hai anh em cách nhau tám tuổi, cậu ấy đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ một cô nhóc đến thiếu nữ của cô bé, thật sự đau đớn đến tận xương tủy, ngay cả bức ảnh cậu ấy kẹp trong ví cũng là ảnh chụp chung của hai anh em, mười mấy năm nay chưa từng thay đổi.”

Nick duỗi tay vỗ vai Hứa Bội, đánh thức cô gái đang đờ người: “Chuyện buồn này chẳng ai muốn nhắc lại, tôi chỉ kể cho cậu biết thôi, mặc dù sự việc đã trôi qua bảy tám năm, nhưng Thiếu Khanh…… Có lẽ vẫn chưa thể buông bỏ hoàn toàn. Cậu hiểu ý tôi không?”

Hứa Bội vô ý thức siết chặt cái dĩa trong tay, mãi cho đến khi cái dĩa xinh đẹp kia hơi biến dạng mới nhẹ nhàng lắc đầu.

Chẳng rõ là không tin hay là không muốn tin.

Hết chương 8
Bình Luận (0)
Comment