Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)

Chương 4

Không, không thể được, chắc là do cơn sốt.

Ðể cho tấm da thú chỉ che kín phần trên của nàng, Cooper dỡ phần dưới tấm da lên khỏi chân nàng. 1 lần nữa anh ta chịu khó tháo băng ra và chăm chú nhin xuống vết thương. Rusty chăm chú nhìn vào anh ta.

Cuối cùng anh ta nhìn nàng, miệng mím lại với vẻ chán nản.

- Tôi sẽ không tìm cách đánh lừa cô. Vết thương khá nặng. Bị nhiễm trùng. Có 1 chai kháng sinh trong số dụng cụ sơ cứu. Tôi đã để dành cho trường hợp như thế này xảy ra, nhưng tôi không biết chắc có thích hợp hay không.

Nàng thở vào 1 cách nặng nhọc. Ngay cả bộ não đang sốt của nàng cũng có thể hiểu thấu những gì anh ta đang nói với nàng. Chống người lên trên khuỷu tay, nàng nhìn xuống chân mình. Nàng muốn ngồi. Trên mỗi bên của vết thương sâu, da nổi cộm lên và dúm dó lại vì bị nhiễm trùng. Ngã mình trở xuống, nàng hít những hơi thở nhanh, không sâu. Nàng liếm môi 1 cách bất lực bởi vì cơn sốt đã khiến miệng nàng khô hơn trước.

- Tôi có thể bị hoại thư và chết có phải không?

Anh ta gượng nở 1 nụ cười:

- Chưa đâu. Chúng ta phải làm những gì có thể để ngăn chận trường hợp đó.

- Như cắt nó đi?

- Chúa ơi, cô bi quan quá. Tôi đang nghĩ đến việc nặn mủ ra rồi may miệng vết thương lại.

Mặt nàng chợt tái mét.

- Nghe ghê quá.

- Không ghê bằng đốt đâu. Rất có thể phải làm như thế.

Mặt nàng trở nên trắng bệch như tờ giấy trong lúc anh ta nói tiếp:

- Nhưng, ngay lúc này, ta hãy may thử vài mũi. Không cần phải tỏ ra vẻ thanh thản. Nó sẽ đau lắm đấy.

Nàng chăm chú nhìn vào tận đáy mắt anh ta. Kỳ lạ thay, mặc dù chúng lạnh như đá hệt lúc đầu, nàng vẫn tin cậy anh ta.

- Anh cứ làm bất cứ gì cần phải làm.

Anh ta gật đầu 1 cách lỗ mãng rồi bắt tay vào việc. Thoạt tiên anh ta rút 1 cái quần lót ống dài bằng lụa ra khỏi chiếc áo len dùng làm balô.

- Tôi vui mừng vì cô mặc đồ lót bằng lụa.

Nàng mỉm cười 1 cách nao núng trước lời nói đùa nhẹ nhàng của anh ta trong lúc anh ta bắt đầu tháo thắt lưng của nàng.

- Chúng ta sẽ dùng loại chỉ này để khâu vết thương – anh ta vừa nói vừa hất đầu về phía cái bình bạc – Tốt hơn nên khởi sự bằng thứ rượu đó. Cô hãy dùng nó để uống 1 vien penicillin. Chắc là cô không dị ứng với nó chứ?

Khi nàng lắc đầu anh ta nói tiếp:

- Tốt. Cô hãy uống brAndy từng ngụm nhỏ. Ðừng ngừng cho tới khi cô say. Nhưng đừng uống hết. Tôi sẽ phải tiệt trùng chỉ và tẩm vết thương.

Nàng chưa được gây mê đầy đủ khi anh ta cúi lên chân nàng. Con dao găm, mà anh ta đã tiệt trùng trong lửa, được nắm vững trong trạng thái sẵn sàng phía trên vết thương bị nhiễm trùng.

- Cô sẵn sàng chưa?

Nàng gật đầu

- Cô hãy cố nằm yên.

Nàng lại gật đầu

- Và đừng chống lại tình trạng bất tỉnh. Cả 2 chúng ta sẽ khỏe hơn nếu cô ngất đi.

Lỗ thủng nhỏ xíu đầu tiên anh ta tạo ra trong lớp da đỏ sưng phù khiến cho nàng hét lớn và giật mạnh chân lại.

- Không, Rusty. Cô phải nằm yên.

Đó là 1 tiến trình đau đớn khổ sở tựa hồ không bao giờ kết thúc. Anh ta tỉ mỉ mổ xẻ những nơi cần thiết. Khi anh ta dội brAndy lên vết thương, Rusty gào lên. Sau đó, các mũi khâu có vẻ không đau lắm. Anh ta sử dụng cây kim mang trong hộp dụng cụ mà họ đã mang theo. Sau khi nhúng từng sợi chỉ trong brandy, anh ta kéo chúng xuyên qua da nàng, và buộc lại, khép chặt 2 mép của vết thương lại với nhau.

Rusty chăm chú nhìn vào điểm nơi cặp lông mày màu nâu sẫm của anh ta như giao lại gần nhau phía trên sống mũi. Trán anh ta đang đổ mồ hôi mặc dầu trời rất lạnh. Anh ta không bao giờ rời mắt khỏi công việc của mình ngoại trừ để thỉnh thoảng liếc xuống gương mặt nàng. Anh ta cảm nhận từng cơn đau đớn của nàng. Thậm chí cảm thông với nó. 2 bàn tay của anh ta dịu dàng 1 cách đáng kinh ngạc đối với 1 người đàn ông hết sức to lớn, cũng như đối với 1 con người có trái tim vốn lạnh lùng nhẫn tâm như 1 khối đá.

Cuối cùng cái điểm giữa cặp lông mày của anh ta bắt đầu bập bềnh trước mắt nàng. Mặc dầu nàng vẫn đang nằm yên, đầu óc nàng quay cuồng, choáng váng vì đau đớn và khủng hoảng tinh thần cũng như tác dụng tê mê của brAndy Mặc dầu có lời khuyên của Cooper, nàng cố hết sức để giữ cho tỉnh táo, sợ rằng nếu nàng ngủ thiếp đi nàng sẽ không bao giờ thức dậy. Rốt cuộc, nàng từ bỏ cuộc chiến đấu và để mặc cho mắt nhắm lại.

Ý tưởng tỉnh táo cuối cùng của nàng là đây đúng là 1 sự hổ thẹn vì ba nàng sẽ không bao giờ biết được nàng đã can đảm như thế nào ngay trong giây phút lâm chung.

- Tốt - Cooper vừa nói vừa ngồi trở lại trên giường và lau cái trán đẫm mồ hôi – nó không được xinh đẹp, nhưng tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi.

Anh ta nhìn xuống nàng với 1 nụ cười mãn nguyện và lạc quan. Nhưng nàng không trông thấy nụ cười của anh. Nàng đã bất tỉnh.Nàng hồi tỉnh, thực sự ngạc nhiên mình vẫn còn sống. Thoạt tiên nàng tưởng bóng tối đã buông xuống, nhưng nàng nhích đầu lên. Tấm da chồn nhỏ trượt ra khỏi đầu nàng. Trời vẫn còn sáng – vào giờ giấc nào thì không thể xác định được. Bầu trời đầy mây 1 cách ảm đạm.

Với 1 cảm giác sợ hãi, nàng chờ đợi cơn đau ở chân tràn vào ý thức của nàng, nhưng thần diệu thay nàng vẫn không cảm thấy gì. Chóng mặt vì lượng brAndy nàng đã uống, nàng gượng ngồi dậy. Nàng phải cố hết sức mới nhấc đống da thú ra khỏi chân nàng. Trong 1 giây lát khủng khiếp nàng nghĩ nó không thể đau bởi vì Cooper đã chặt nó mất rồi.

Nhưng khi nàng di chuyển tấm da tuần lộc lớn nhất qua 1 bên nàng nhận thấy chân nàng vẫn còn nguyên và được băng bó bằng mấy miếng băng trắng. Không có dấu vết máu tươi. Lẽ tất nhiên nàng không thể tham dự 1 cuộc thi marathon, nhưng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ngồi dậy đã khiến nàng kiệt sức và nàng ngã trở lại đống da thú, kéo chúng lên tận cằm. Da nàng nóng và khô, nhưng nàng lại ớn lạnh. Nàng vẫn còn sốt. Có lẽ nàng phải uống thêm aspirin. Nhưng chúng đâu rồi ? Chắc là Cooper biết. Anh ta…

Cooper ở đâu?

Sự suy nhược của nàng chợt biến mất và nàng ngồi bật dậy. Mắt nàng cuống cuồng lướt qua khu rừng thưa. Không có vết tích nào cả. Anh ta đã đi. Khẩu súng trường của anh ta cũng không còn. Khẩu kia nằm trên mặt đất trong tầm tay của nàng. Lửa vẫn còn mấy cục than hồng và đang tỏa hơi nóng. Nhưng người bảo vệ nàng đã bỏ rơi nàng.

Cố hết sức dằn cơn kích động xuống, nàng suy luận rằng nàng đang kết luận quá vội vàng. Anh ta không thể làm điều đó. Anh ta sẽ không chăm sóc nàng 1 cách tỉ mỉ rồi lại bỏ nàng trong tình thế khó khăn và bất lực giữa nơi hoang vắng này.

Anh ta có thể như thế ?

Không thể, trừ phi anh ta là 1 kẻ độc ác vô lương tâm.

Chẳng phải nàng đã nhận định anh ta đúng là hạng người đó hay sao?

Không. Anh ta thô bạo. Khắc khổ. Tất nhiên là thờ ơ. Nhưng không phải hoàn toàn không có tình cảm. Nếu vậy thì anh ta đã bỏ rơi nàng ngày hôm qua.

Thế thì anh ta ở đâu?

Anh ta đã để lại 1 khẩu súng. Tại sao ? Có lẽ đó đủ là mức độ lòng tốt của anh ta. Anh ta đã chăm sóc vết thương của nàng, làm tất cả những gì anh ta có thể về chuyện đó. Anh ta đã cung cấp cho nàng phương tiện để tự bảo vệ. Có lẽ giờ đây khôn thì sống mống thì chết.

Được rồi, nàng sẽ chết. Nếu không phải vì sốt thì vì khát. Nàng không có nước. Nàng không có thực phẩm. Nàng không có 1 nơi nào để trú ẩn. Chỉ trong chốc lát số củi mà anh ta đã chặt về chất bên cạnh cũng sẽ sử dụng hết. Nàng sẽ chết giữa trời nếu thời tiết trở lạnh hơn nữa.

Nàng chẳng có gì cả !

Ðột nhiên nàng tức giận anh ta đã ra đi và bỏ rơi nàng. Nàng sẽ cho anh ta xem. Nàng sẽ cho ba nàng xem. Rusty Carlson không phải là hạng người dễ bị gạt bỏ, là kẻ nhu nhược hèn hạ.

Nàng xô mạnh các lớp chăn ra và mặc chiếc áo khoác trượt tuyết vào. Tạm thời lúc này nàng sẽ không mang chiếc giày ống bên trái vì cả đôi đang vùi sâu dưới đống da thú, nàng không sao lấy lên được. Vả lại, nếu 1 chân để trần thì chân kia cũng có thể như thế. Và thêm vào đó, mặc chiếc áo lông làm cho nàng hao mòn sinh lực.

Thực phẩm và nước.

Những thứ nhu yếu này thật rất cần thiết. Đó là những gì nàng phải tìm ra trước tiên. Nhưng ở đâu? May mắn lắm, cảnh vật chung quanh nàng đầy thử thách. Trong tình hình xấu nhất, đầy khủng khiếp. Nhìn quanh, nàng chỉ trông thấy toàn rừng hoang chưa từng có dấu chân nàng. Bên kia hàng cây gần bên, 1 số cao đến nỗi thậm chí nàng không thể trông thấy ngọn, là vô số cây cối khác trải dài đến vô tận.

Trước khi nàng có thể đi tìm nước, nàng phải đứng lên. Đó dường như là 1 việc không thể làm, nhưng nàng nghiến răng với quyết tâm làm cho bằng được.

Khi người ta phát hiện tử thi của nàng, chắc chắn nó sẽ không bị vùi dưới 1 đống da thú.

Ráng hết sức với tay, nàng cố kéo 1 que củi về phía nàng. Dùng nó làm cột chống, nàng quỳ lên trên đầu gối lành, giữ chân bị thương duỗi thẳng phía trước mặt. Rồi nàng ngừng lại để lấy hơi thở tạo ra những đám hơi trắng trước mặt nàng.

Nàng lại cố gắng đứng lên, nhưng thất bại. Nàng yếu ớt như 1 con mèo con vừa mới sinh. Và choáng váng. Gã Cooper Landry khốn kiếp ! Hèn chi anh ta đã thúc nàng uống quá nhiều BrAndy Anh ta đã muốn nàng ngất xỉu để cho nàng không biết khi anh ta chuồn đi như 1 tên đê tiện đáng khinh đúng theo bản chất của anh ta.

Cố gắng 1 cách vượt bậc lần cuối, nàng đặt tất cả trọng lượng của nàng trên chân trái và đứng lên. Mặt đất như nghiêng ngả. Nhắm mắt lại, nàng nắm chặt que củi dùng làm cột chống 1 cách quyết liệt. Khi nàng cảm thấy an toàn để mở mắt, nàng mới mở ra – và khẽ kêu lên 1 tiếng kinh ngac: Cooper đang đứng ở phía bên kia của khu rừng thưa.

- Cô làm cái quỷ quái gì thế ? – anh ta hét lên.

Buông những gì anh ta đang mang theo, kể cả khẩu súng, anh ta tiến tới gần nàng như 1 vị thiên thần nổi giận. Chụp lấy nàng, anh ta đá que củi ra xa và đặt nàng trở lại trên giường. Anh ta xếp chăn quanh thân hình đang run rẩy của nàng.

- Cô đang cố làm trò quỷ gì vậy?

- T… tìm nước – nàng lắp bắp qua 2 hàm răng khua lập cập.

Tiếng chắc lưỡi nhỏ của anh ta sống động đến nỗi gần như có thể cảm nhận bằng xúc giác. Anh ta đặt lòng bàn tay lên trán nàng để đoán nhiệt độ.

- Người cô lạnh ngắt và xanh mét. Cô đừng làm lại trò chết tiệt đó nữa, nghe chưa ? Tìm nước là công việc của tôi. Còn công việc của cô là nằm yên 1 chỗ. Hiểu rồi chứ ?

Những lời nguyền rủa tiếp tục tuôn ra khỏi miệng anh ta như những món chạy ra khỏi 1 máy bán hàng tự dộng. Anh ta quay sang ngọn lữa và bắt đầu chất thêm củi 1 cách giận dữ trên các cục than đang cháy âm ỉ và thổi cho chúng đỏ rực lên. Khi lửa đả cháy mạnh, anh ta đi ngang qua khu rừng thưa và nhặt xác con thỏ mềm nhũn mà anh ta vừa buông xuống đất. Anh ta cũng đang cầm 1 bình thủy, 1 trong những món anh ta đả lấy theo từ chiếc máy bay gãy nát. Mở nắp bình ra, anh ta rót nước vào 1 cái nắp dùng làm cốc và quỳ 1 gối bên cạnh Rusty.

_Đây. Tôi chắc chắn cổ họng cô đang khô và đau. Nhưng đừng uống quá nhiều, quá nhanh.

Nàng úp cả 2 bàn tay vào tay anh ta và nâng cái cốc tới đôi môi khô khốc của nàng. Nuớc quá lạnh làm nàng tê cả răng, nhưng nàng không quan tâm. Nàng uống 3 ngụm lớn trước khi Cooper rút cốc lại.

_Cứ thoải mái đi, tôi đả nói rồi mà. Còn nhiều lắm.

_Anh đả tim ra 1 con suối à? – nàng vừa nói vừa liếm những giọt nước trên môi.

Quan sát kỹ điệu bộ đó, Cooper đáp:

_Phải. 1 dòng suối khoảng 300m về phía kia – anh ta vừa nói vừa ra dấu bằng đầu – chắc là 1 phụ lưu của sông Mackenzia.

Nàng nhìn xác con thỏ đả chết nằm bên cạnh chiếc giày ống của anh ta.

_Anh đả bắn con thỏ à?

_Giết chết nó bằng 1 hòn đá. Tôi không muốn lãng phí bất cứ 1 viên đạn nào trừ phi cần phải thế. Tôi sẻ làm sạch và nấu lên. Chúng ta có thể… ô kìa, chuyện gì thế?

Rusty, truớc cơn sốc, chợt khóc òa. Những tiếng thổn thức làm toàn than nàng quằn quại. Nàng úp mặt vào 2 bàn tay, nhưng cho dù nàng đang bị mất nước, những giọt lệ vẩn chảy qua kẽ ngón tay.

_ Xem kìa, nó hoặc chúng ta – Cooper bối rối nói – chúng ta càn phải ăn. Cô không thể qua…

_Không phải con thỏ – nàng vẩn khóc nức nở.

_Thế thì chuyện gì? Chân cô lại đau à?

_Tôi tưởng anh đả… bỏ rơi tôi. Đả bỏ tôi lại bởi… bởi cái chân của tôi. Và không chừng anh phâi thế thôi. Tôi đang làm chậm bước anh. Có lẻ lúc này anh đả đi… đi tới nơi an toàn nếu không phải vì tôi và cái chân của tôi.

Nàng nấc lên mấy tiếng rồi nói tiếp:

_Nhưng thực ra cái chân của tôi không thành vấn đề bởi vì tôi là 1 kẻ thất bại hoàn toàn trong mọi tình huống như thế này. Tôi ghét cay ghét đắng cảnh trời cao rộng cách xa thanh phố và nghỉ nó hoàn toàn không có gì thú vị. Tôi căm thù nó. Ngay cả cắm trại mùa hè cũng không bao giờ hấp dẩn được tôi. Tôi không có thiện cảm. Vá sợ hải. Và có mặc càm tội lỗi khi tôi còn sống và mọi người khác đả chết.

Nàng khóc mùi mẫn thêm 1 hồi nửa, vai run bần bật. Cooper buông 1 tiếng thở dài, lẩm bẩm nguyền rủa, rồi đi về phía trước bằng đầu gối để ôm nàng vào trong vòng tay. Anh ta bóp chặt vai nàng giửa 2 bàn tay to lớn. Phản ứng đầu tiên của Rusty là trở nên căng thẳng và vùng ra. Nhưng anh ta vẩn giữ nguyên tay ở đó và kéo nàng sát vào người. Dấu hiệu dể chịu qua mức khiến nàng khó có thể kháng cự. Nàng ngã mình vào khuôn ngực rộng của anh ta níu chặt chiếc áo khoác dày anh ta đang mặc.

Hương vị tươi sạch của cây thông bám vào áo quần và mái tóc của anh ta, và cả mùi lá ẩm mốc với sương mù thật là hấp dẩn. Trong tình trạng yếu ớt choáng váng của Rusty, anh ta có vẻ to lớn 1 cách khác thường, tuyệt vời như 1 nhân vật nam trong 1 truyện kể của trẻ con. Dũng mãnh. Uy quyền. Hung hãn nhưng lại ân cần. Cô thề giết mọi con rồng.

Khi 1 trong 2 bàn tay dầy năng lực của anh ta úp lên phia sau đầu nàng, nàng vùi mặt sâu hơn trong lớp vải chần bông của chiếc áo khoác và tận hưởng cảm giác an toàn đầu tiên mà nàng được biết từ lúc chiềc máy bay rơi xuống – thậm chí trước cả lúc đó, kể từ lúc rời khỏi chòi săn và người cha thất vọng của nàng.

Cuối cùng cơn xáo động trôi qua. Nước mắt nàng khô di. Cooper không còn lý do gì để ôm nàng tiếp tục được nửa, vì vậy nàng từ từ dang ra xa. Lúc này nàng chợt cảm thấy ngượng nghịu và cúi gầm đầu xuống đất. Anh ta có vẻ miển cưởng để cho nàng dang ra, nhưng cuối cùng buông tay ra.

_Lúc này cô khoẻ rồi chứ? – anh ta hỏi.

_Vâng, khoẻ rồi, cám ơn anh.

Nàng chùi cái mũi ướt trên mu bàn tay, mặc dầu nàng đả liên tục làm như thế.

_Tôi nên làm con thỏ để nấu. Cô hảy nằm xuống đi.

_Tôi đả chán nằm xuống.

_Thế thì hảy quay đầu di. Tôi muốn cô có thể ăn món này và tôi sợ cô sẻ không chịu nếu cô quan sát tôi moi ruột con thò.

Mang con thỏ tơi mép khu rừng thưa, anh ta đặt nó trên 1 tảng đá phẳng và tiến hành làm thịt. Rusty khôn ngoan nhỉn ra phía khác.

_Đó là điều chúng tôi đả tranh cãi – nàng nhẹ nhàng nói.

Cooper nhìn nàng qua phía trên vai.

_Cô và ai?

_Ba tôi. Ông đả bắn hạ 1 con cừu – nàng cười nhưng không có vẻ vui – đó là 1 con vật xinh đẹp. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho nó, nhưng tôi làm bộ sung sướng với trò bắn giết đó. Ba tôi mướn 1 trong những người dẫn đường làm thịt ngoài trời. Ông muốn giám sát, để chắc chắn người dẫn đường không làm hỏng tấm da.

Nháy mắt cho nước mắt không làm vướng, nàng nói tiếp:

_Toi không thể quan sát. cảnh tượng đó khiến cho tôi ớn lạnh cả người. Ba tôi…

nàng ngừng lại dể hít 1 hơi thở thật sâu rồi tiếp:

_ … Tôi nghĩ tôi đả ghê tởm và đả làm cho ông thất vọng.

Cooper đang lau tay bằng 1 chiếc khăn anh ta đả nhúng ướt nước trong bình thủy.

_Bởi vì cô đả không thể chịu được cảnh làm thịt ngoài trời sao?

_Không hẳn như vậy. Tôi vốn là 1 xạ thủ xuất sắc, nhưng toi không thể bắn bất cứ 1 con thú nào khi nó bước tới và kê mũi vào nòng súng của tôi. Tôi không thích cảnh tượng đó 1 chút nào.

Nàng chợt hạ giọng, nói tiếp như với chính mình

_Toi không phải là 1 con người phù hợp với cuộc sống ngoài trời như anh Jeff của tôi.

_Ba cô có trong mong cô như thế?

Anh ta đả xiên con thỏ trên 1 nhánh cây tươi và lúc này đang treo nó trên những hòn than.

_Tôi nghĩ ông hy vọng tôi sẻ như thế.

_Thế thì ông ấy chẳng hiểu gì cả, cô đâu có thể chất của 1 thợ săn.

Mắt anh ta nhìn xuống ngực nàng. Và nấn ná. Hơi nóng tỏa ra trong 2 vú nàng, tràn đầy như sữa mẹ, khiến chúng nặng trĩu và đau nhói. Núm vú nàng cương lên.

Rusty vô cùng hoảng sợ trước phản ứng này. Theo bản năng nàng muốn trùm kín và ép mạnh cho ngực nàng trở lại bình thường, nhưng anh ta vẩn còn đang nhìn nàng, do đó nàng không thể. Nàng không dám nhúc nhích. Nàng sợ rằng nếu nàng làm thế, 1 cái gì đó hết sức mỏng manh sẻ vỡ tan – 1 cái gì đó không thể nào thay thế hoặc sửa chữa. Bất cứ 1 cử động thiếu thận trọng nào đều sẻ tai hại và không thể huỷ bỏ. 1 cái gì đó rất khủng khiếp có thể xảy ra như 1 hậu quả.

Đó là lần đầu tiên anh ta có 1 hành động mang tính tình dục ra ngoài những lời lẻ thô tục anh ta đả phun ra đêm hôm qua. Anh ta đả làm điều đó chỉ để chọc tức nàng. Giờ đây nàng mới nhận thức được. Nhưng đây là 1 cái gì hoàn toàn khác. Lần này, anh ta là 1 nạn nhân hơn là 1 thủ phạm.

Anh ta chợt quay nhanh mắt trở về phía ngọn lửa và giây phút đó qua di. Nhưng họ không nói chuyện với nhau trong 1 hồi lâu, Rusty nhắm mắt lại và làm bộ thIU thIU ngủ nhưng nàng quan sát anh trong lúc anh ta bận rộn đủ thứ việc khiến nơi dậy dần dần giống như 1 khu cắm trại thiện chí. Anh ta mài cái rìu nhỏ trên 1 tảng đá. Anh ta kiểm tra con thỏ, xoay nó mấy lần.

Anh ta cử động nhanh nhẹn 1 cách đáng ngạc nhiên đối với 1 người có dáng dấp như vậy. Chắc chắn 1 số phụ nữ sẻ cho anh ta là đẹp trai, nhất là lúc này cằm và quai hàm anh ta mang 1 bộ râu 24h chưa cạo. Hàng râu mép rộng, cũng có vẻ gợi tình… nếu ta thích kiểu râu đó. Nó nằm ngay phía trên môi dưới, hoàn toàn che khuất môi trên, khiến người ta phải nghĩ tới việc tìm kiếm nó.

Nàng nhận thấy mình đang chăm chú nhìn vào miệng anh ta trong lúc anh ta cúi xuống và nói với nàng:

_Tôi… tôi xin lổi vì nghe không rõ.

Anh ta nhìn nàng 1 cách khác lạ.

_Mắt cô có vẻ không hồn. Cô không sắp sửa mê sảng trở lại đấy chứ?

Anh ta áp lòng bàn tay trên trán nàng.

Bực bội với anh ta và với chính mình do những điều không tưởng của tuổi trẻ, nàng gạt mạnh tay anh ta qua 1 bên.

_Không, tôi cảm thấy khoẻ. Anh vừa nói gì thế?

_Tôi hỏi cỏ đả sẳn sàng để ăn hay chưa?

_Đó là 1 lời nói không đúng sự thật

Anh ta đỡ nàng ngồi dậy.

_Món này để cho nguội 1, 2’ rồi. Chắc là nó vừa ăn đây.

Anh ta tuột con thỏ khỏi tay xiên và bứt 1 cái chân ỏ khớp xương. Anh ta đưa nó cho Rusty. Nàng vừa do dự cầm lấy vừa nhìn nó 1 cách nghi ngờ.

_Cô sẻ ăn nó nếu tôi phải ép buộc cô nuốt xuống cổ họng.

Anh ta xé 1 miếng thịt với 2 hàm răng trắng mạnh khỏe rồi nói tiếp:

_Không tệ lắm đâu. Thành thực đấy.

Nàng xé 1 ít thịt ra khỏi xương và đặt nó vào trong miệng, ráng nhai và nuốt nhanh.

_Đừng quá nhanh như thế – anh ta nhắc nhở – nó sẻ làm cho cô buồn nôn.

Nàng gật dầu và ăn 1 miếng nửa. Thêm vào 1 chút muối, khá ngon.

_Ở Los Angeles 1 số nhà hàng rất lich sự có món thỏ trong bản thực đọn – nàng nói , theo bản năng nàng đưa tay tìm 1 cái khăn ăn, sực nhớ nàng không có, liền nhún vai và liếm ngón tay.

_Cô sống ở Los Angeles à?

_Phải, Beverly Hills.

Anh ta ngắm nghía nàng trong ánh lửa.

_Cô là 1 diển viên điện ảnh hoặc đại loại như thế?

Rusty có cảm giác anh ta sẻ không thán phục nếu nàng cho anh ta hay nàng đả 3 lần đoạt giải Oscar. Nàng nghi ngờ không biết Cooper Landry có thich tiếng tăm hay không?

_Không, tôi không phải là 1 diển viên điện ảnh. Ba tôi là chủ của 1 công ty bất động sản có nhiều chi nhánh ở khắp miền Nam California. Tôi làm việc cho ông.

_Cô có thành thạo việc đó không?

_Tôi đả rất thành công.

Anh ta nhai 1 miếng và nhổ xương vào lửa.

_Là con gái của ông chủ, cô làm sao có thể khác được.

_Tôi làm việc cật lực, anh Landry à.

Nàng cảm thấy bị xúc phạm vi hàm ý quỷ quyệt của anh ta rằng ba cô chính là nguyên nhân sự thành công của nàng đả đạt được.

_Tôi đả có kỷ lục bán cao nhất công ty năm ngoái.

_Hoan hô.

Phật ý v2i rỏ ràng anh ta không thán phục, nàng hỏi móc:

_Anh làm gi?

Anh ta im lặng trao cho nàng 1 miếng thịt khác và nàng ăn ngấu nghiến như thể nàng đang ăn con thỏ vừa mới nướng chưa nêm gia vị trên 1 ngọn lửa ngoài tròi mỗi ngày trong đời nàng.

_Tôi chăn nuôi – Cooper trả lời.

_Gia súc à?

_1 ít thôi. Chủ yếu là ngựa.

_Ở đâu?

_Rogers Gap.

_Nơi đó ở đâu?

_Ở Sierra Nevada.

_Tôi chưa hề nghe cái tên này.

_Tôi không hề ngạc nhiên.

_Anh có thể kiếm sống chỉ bằng cách chăn nuôi thôi sao?

_Tôi xoay sở khá tốt.

_Có phải Rogers Gap ở gần Bishop? Nhiều người trượt tuyết ở đó chứ?

_Chúng tôi có 1 vài đường trượt. Nhiều người truợt tuyết nghiêm túc xem đó là cả 1 sự thách thức. Riêng tôi, tôi nghĩ đó là nơi ngoạn mục nhất trên lục địa này.

_Thế thì tại sao tôi không hề nghe tới nơi đó?

_Chúng tôi cẩn mật giữ kín và muốn giữ như thế mãi. Chúng tôi không thich quảng cáo.

_Tai sao?

Sự quan tâm của nàng bị khêu gợi. Nàng không bao giờ bỏ qua 1 cơ hội tìm ra chỗ mới và hướng cho các khách hàng của nàng đầu tư vào.

_Nếu có người khai thác thích hợp điều hành nó, anh có thể làm cho rogers Gap nổi tiếng, trở thành 1 Aspen thứ 2.

_Lạy trời đừng xảy ra – anh ta nói thì thào – đúng thế đấy. Chúng tôi không muốn bị đặt lên bản đồ. Chúng tôi không muốn những ngọn núi của chúng tôi bừa bãi những tòa chung cư bằng bêtông hoặc là cộng đồng hiền hòa này tràn đầy những kẻ truợt tuyết thô lỗ từ Beverly Hills thường quan tâm đến việc bắt chước bọn vô dụng tranh tài theo kiểu dân chăn bò hơn là bảo tồn cảnh vật của chúng toi.6

_Có phải mọi người trong thị trấn đều theo triết lý đó?

_May mắn thay đúng thế, nếu không họ đả không sống ở đấy. Chúng tôi không quan tâm gì nhiều ngoại trừ phong cảnh và sự yên tĩnh.

Nàng ném những khúc xương đả hết thịt vào lửa.

_Anh có ve như 1 người đả trải qua thập niên 60?

_Đúng thế.

Mắt nàng to ra trêu cợt:

_Có phải anh là 1 người thuộc phe bồ câu hô hào cho sự hòa hợp toàn thế giới? Chắc là anh đả từng điều hành vi hoà bình và tham dự vào những vụ phản đối chiến tranh?

_Không – anh ta trả lời 1 cách thẳng thừng khiến cho nụ cười khích lệ của Rusty tắt lụi – tôi không thể làm việc đó. Tôi chỉ muốn ra trận. Lúc đó tôi đả khờ khạo đến nổi không nhận thức được rằng tôi sẻ phải giết người nếu không sẻ bị giết. Tôi không nghĩ đến việc mình sẻ bị bắt và bị cầm tù. Nhưng tôi đả bị. Sau 7 tháng trong cái lỗ ghê tởm đó, tôi đả tẩu thoát và trở về nhà như 1 vị anh hùng.

Anh ta gần như gằn mạnh câu cuối.

_Bọn người trong trại tù chiến tranh chực giết lẫn nhau chỉ vì 1 bửa ăn như thứ cô vừa ăn.

Đôi mắt xám của anh ta trong như 2 lưỡi dao lap lánh trong lúc liếc về phía nàng.

_Vì vậy tôi không bị áp đảo bởi vẻ lộng lẫy và sức quyến rũ Bevertly Hills của cô đâu, cô Calrson.

Anh ta chợt đứng bật lên

_Tôi đi lấy nước đây. Cô đừng bỏ đi đấy.

Cô đừng bỏ đi đấy, cô thầm nhái lại. Được rồi, anh ta đả sửa lưng nàng, nhưng nàng sẻ không mang trong lòng nỗi ăn năn suốt thời gian còn lại của đời nàng. Rất nhiều người đả từng chiến đấu ở Việt Nam và trở về để sống 1 cuộc đời hạnh phúc và hữu ích cho xã hội. Nếu Cooper có tâm lý không bình thường thì đó chỉ là lỗi của anh ta mà thôi. Anh ta cứ việc ôm lấy nièm cay đắng. Như thế chỉ khiến anh ta thêm đắng cay. Anh ta nung nấu nó trong lòng. Anh ta càng ngày càng xung khắc với xã hội bởi vì anh ta có cảm nghĩ xã hội thiếu nợ anh ta 1 cái gì đó.

Anh ta trở lai, nhưng 2 người giữ 1 sự im lặng thù địch trong lúc nàng uống nước từ chiếc bình thủy. Vẩn không nói gì, anh ta giúp đỡ nàng trong khi nàng đi khập khiễng ra khỏi khoảng rừng thưa để được lên mặt nệm dày đả trở nên phần cốt lõi của thế giới họ, anh ta nói:

_Tôi cần phải kiểm tra chân cô. cô hảy cầm đèn pin cho toi.

Nàng quan sát trong lúc anh ta tháo băng để lộ 1 hàng chỉ may gồ ghề lởm chởm. Nàng nhìn sững vào đó trong nỗi khủng khiềp, nhưng anh ta lại thích thú với công trình của mình. Với 2 bàn tay nắn quanh bắp chân nàng, anh ta nâng chân nàng lên được xem xet kỹ hơn.

_Không có dấu hiêu nhiễm trùng mới. Chổ sưng đang giảm xuống.

_Vết sẹo – nàng khẻ kêu lên.

Anh ta ngước lên nhìn nàng

Tôi không thể làm gì hơn thế – anh ta vừa nói vừa mím môi dưới cho đến khi gần như không còn trông thấy rõ dưới hàng râu mép – chỉ đáng mừng là tôi đã không phải đốt cháy nó.

_Tôi cũng mừng.

Anh ta cười khinh bỉ

_Tôi tin chắc 1 chuyên gia giải phẫu tạo hình có đẳng cấp cao ở Beverly Hills sẻ có thể dọn dẹp vết sẹo cho cô.

_Anh cần phải căm ghét tôi như thế hay sao?

_Cô cần phải thiển cận như thế hay sao? – anh ta vừa nói vừa chỉ 1 ngón tay về phía chiếc phi cơ gãy nát. – tôi tin chắc bất cứ 1 ai trong số người mà chúng ta đả bỏ lại ở đằng kia đều chấp nhận mang 1 vết sẹo trên ống chân.

Lẽ tất nhiên anh ta nói đúng, nhưng điều đó vẩn không khiến cho nàng có thể công nhận sự phê phán của anh ta 1 cách dể dàng hơn. Nàng cau có im lặng. Anh ta rửa sạch chân nàng bằng peroxide và băng lại rồi đưa cho nàng 1 viên penicillin và 2 viên aspirin. Nàng uống tất cả với nước. May quá không còn brAndy

Nàng đả phát giác ra tình trạng say rượu khiến cho nàng dể xúc động và khao khát chuyện yêu đương. Nàng không muốn nghĩ đến Cooper Landry như bất cứ 1 điều gì khác 1 con người khốn khổ. Anh ta là 1 hung thần có tính khí nóng nảy hay gắt gỏng, nung nấu 1 mối ác cảm đối với thế gian. Nếu nàng không cần phải trông cậy vào anh ta để sống sót, nàng sẻ không thèm dính dáng đến anh ta.

Nàng đả nằm yên dưới chồng da thú khi anh ta trườn vào và ôm lấy nàng như đêm hôm trước.

_Chúng ta sẻ còn ở đây bao lâu nửa? – nàng giận dử hỏi.

_Tôi không phải là nhà tiên tri.

_Tôi không yêu câu anh đoán trước khi nào chúng ta se được cứu thoát, tôi chỉ muốn nói tới cái giường này. Anh không thể dựng tạm lên 1 chỗ trú ẩn nào đó hay sao? 1 nơi nào đó mà chúng ta có thể đi vào?

_Nơi này không vừa lòng quý cô nương à?

Nàng thở dài bực tức

_Thôi, không sao.

Một lúc sau, anh ta nói:

_Có 1 số tảng đá ở gần dòng suối. 1 bên của tảng đá lớn nhất đả bi mòn. tôi nghĩ với 1 chút khéo léo và chịu khó, tôi có thể biến nó thành 1 cái chái, nó sẻ không tốt lắm đâu, nhưng chắc là khá hơn cái này. Và lại gần nước.

_Tôi sẻ phụ giúp – nàng hăng hái đề nghị.

Không phải nàng không đánh giá cao nơi trú ẩn này. Chính nó đả cứu mạng nàng đêm hỏm trước. Nhưng thật là khó xử khi phải nằm ngủ sát bên anh ta. Vì anh ta đả cởi chiếc áo khoác như đêm hôm trước, Rusty nhận biết hết sức rõ chiếc ngực vạm vỡ của anh ta sát vào lưng nàng. Vì vậy nàng có thể đoán rằng anh ta cũng nhận biết hết sức rõ thân hình của nàng bởi lẽ nàng cũng không mặc áo khoác.

Nàng có thể nghĩ thêm chuyện khác trong lúc bàn tay anh ta tìm được 1 điểm rất tiện lợi ở khoảng giữa ngực và hông nàng. Thậm chí anh ta còn chèn đầu gối vào giữa đầu gối nàng, nâng cao cái chân bị thương của nàng lẹn 1 lần nửa. Nàng định hỏi anh ta như thế có cần thiết hay không, nhưng vì như thế nàng lại cảm thấy dể chịu hơn nhiều, nên nàng để yên không cự nự.

_Rusty?

_Hừm?
Bình Luận (0)
Comment