Vé máy bay Quý Biệt đặt rồi lại phải đổi.
Cậu đặt vé chiều hôm sau đi, nhưng sáng sớm, trợ lý của Đoạn tiên sinh gọi tới nói Đoạn Trục hạ sốt rồi, bảo Quý Biệt không cần tới.
Quý Biệt vẫn chưa kịp hỏi kỹ, đối phương lại nói như đang đọc bản thảo, dây chuyền của Quý Biệt đã được trả cho Đoạn Trục rồi, lại ám chỉ Quý Biệt, nếu đã đi rồi thì đi cho sạch sẽ, đừng có dây dưa vương vấn gì nữa.
Trường của Quý Biệt tháng Chín khai giảng, cậu mở laptop lên suy tư rất lâu, đổi thời gian về Boston thành giữa tháng Tám, lúc đó căn phòng cậu thuê ở thành phố A đã đến kỳ hạn, sau đó cậu bắt đầu tìm nhà ở Boston.
Đoạn tiên sinh không gọi tới nữa.
Khi Quý Biệt cầm điện thoại lên muốn liên lạc với Đoạn Trục, hỏi xem sức khỏe anh đã khỏe hơn chưa, vừa nghĩ đến dây chuyền đã được trả lại rồi, thì cậu mãi không ấn nổi cái phím gọi.
Một tuần sau, khi Quý Biệt đi mua đồ dùng hàng ngày, ở cổng siêu thị gặp được một người không ngờ tới.
Quý Biệt đẩy xe hàng định đi, có người gọi cậu một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn, Đoạn Úy Nhiên kéo tay một nữ sinh, giật mình nhìn Quý Biệt, hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây?”
Đoạn Úy Nhiên và bạn đến viện bảo tàng ở thành phố A, ở chơi ba ngày, khách sạn cô ở nằm kế bên siêu thị, hai người đang đi mua về ăn.
Trùng hợp bạn của Đoạn Úy Nhiên buổi tối có hẹn, cô liền hỏi Quý Biệt có rảnh cùng nhau ăn tối không.
Hai người tìm một nhà hàng gần đó, lúc đợi thức ăn, Đoạn Úy Nhiên ôm má nhìn Quý Biệt, giống như rất muốn nói gì đó, lại do dự không biết có nên nói hay không.
Quý Biệt nhìn ra, uống một ngụm nước, hỏi cô: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Đoạn Úy Nhiên nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nói đến chuyện trước đó cô gặp được thành viên trong câu lạc bộ hùng biện của Quý Biệt.
Chủ đề của hai người từ bạn câu lạc bộ đến trường học, cuối cùng lại quay về Đoạn Trục, Đoạn Úy Nhiên nói với Quý Biệt, “Tết này lại đến trang viên nữa đó, cậu biết chưa?”
Quý Biệt lắc đầu, Đoạn Úy Nhiên liền nói: “Đoạn thiếu gia nhà cậu năm nay chắc cũng sẽ bị vây dữ lắm cho xem, mẹ mình cứ bắt mình làm thân với ảnh, mình mệt mỏi gần chết luôn.”
“Vậy sao.” Quý Biệt uống một ngụm nước, hỏi theo lời cô nói.
“Đối diện với một khuôn mặt không có chút cảm xúc, sao cậu có thể sống lâu được như vậy hả…” Đoạn Úy Nhiên ôm hận, “Bái phục cậu thật đó.”
Quý Biệt liếc Đoạn Úy Nhiên một cái, nói đỡ cho Đoạn Trục: “Anh ấy cũng rất tốt mà, cậu khoa trương quá rồi.”
“Khoa trương chỗ nào.” Đoạn Úy Nhiên phất tay, hỏi cậu vô cùng chân thành, “Đoạn Trục thật sự biết cười sao?”
“Anh ấy ——“ Quý Biệt dừng lại vài giây, mới nói, “Đương nhiên là biết rồi.”
Đoạn Trục rất biết cười, sao lại không biết cười được chứ.
Anh cười lên rất dịu dàng, tuy rằng cười không nhiều.
“Có thể là hai người không thân…” Quý Biệt lịch sự nói, “Đến tết, hai người có thể làm thân thử xem.”
“Thôi thôi thôi, không cần đâu, cậu thân là được rồi.” Đoạn Úy Nhiên kinh hoàng, “Phải rồi, tết cậu đừng có nói chuyện với mình nữa nha.”
Quý Biệt định hỏi tại sao, lời đến bên miệng lại thay đổi: “Năm nay mình không tới đâu.”
“Hả?” Đoạn Úy Nhiên hơi kinh ngạc.
“Mình đủ mười tám tuổi rồi.” Quý Biệt giải thích, “Vốn cũng không phải họ Đoạn.”
Đoạn Úy Nhiên càng nghi hoặc hơn.
Cô có nghe Chu Ẩn nói chuyện Quý Biệt bỏ đại học D để ở lại Boston.
Cô vốn cho rằng Quý Biệt ở lại vì Đoạn Trục, nhưng bây giờ Quý Biệt lại một mình ở trong nước, bên cạnh cũng không có bóng dáng Đoạn Trục, cô vô thức thấy hiếu kỳ, nhưng nếu như hỏi quá nhiều, lại giống như nhiều chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, cô cuối cùng từ bỏ, chuyển sang nói với Quý Biệt “Mình có bạn học cùng trường với cậu á, hai người có muốn làm quen không” để chuyển chủ đề.
Hôm nay Quý Biệt vô cùng phân tâm.
Cậu nhìn Đoạn Úy Nhiên sẽ luôn nhớ đến tết hai năm trước.
Lúc đó cậu và Đoạn Trục khác với bây giờ, quan hệ giống như phủ một tấm lưới, chưa từng cầm súng thật ra trận, chưa đến mức nửa bước không rời, cũng chưa đến mức hỗn loạn mất cân bằng.
Đoạn Úy Nhiên còn từng hỏi Quý Biệt, Đoạn Trục có ép buộc cậu không, hỏi Quý Biệt có thích Đoạn Trục không.
Thích hay không thích.
Thích hay không thích.
Quý Biệt thầm nghĩ, chỉ thích không thì có tác dụng gì, ngoại trừ thích, thì cậu chẳng thể bỏ ra cái gì khác.
Ăn cơm xong, Quý Biệt tiễn Đoạn Úy Nhiên về khách sạn, rồi cậu đi về phía nhà thuê.
Cậu lên lầu tắm rửa đi ra, nhìn thấy trên điện thoại có số lạ gọi tới, Quý Biệt gần đây nhận được không ít cuộc gọi làm phiền, còn đang do dự có nên nghe hay không, đối phương gọi lại lần nữa.
Quý Biệt đợi điện thoại vang lên hai tiếng, rồi vẫn bắt máy.
Cậu nói “Alo”, đối phương im lặng, vừa định cúp, đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác hoảng loạn, cậu dừng lại, nghe tiếng hít thở không rõ của người kia, khẽ hỏi: “Đoạn Trục?”
Người kia vẫn không nói chuyện, Quý Biệt nghĩ một hồi, hỏi: “Anh đã khỏe hơn chưa?”
“Có phải đã hạ sốt thật rồi đúng không?” Quý Biệt lại nói, “Ba anh không lừa em chứ?”
“Hay là gọi nhầm nhỉ?” Quý Biệt ngồi trên sô pha, khoanh chân kiên nhẫn hỏi, “Tìm em sao?”
“Không phải vẫn đang ở bệnh viện chứ?” Quý Biệt đợi một lúc, đối phương vẫn không trả lời, lại nhịn không được nói, “Cổ họng mất tiếng sao? Không có cách nào nói chuyện ư?”
“Không mất tiếng.” Đoạn Trục nói.
Tim Quý Biệt giật thót lên, trong não như có bánh răng bị keo dán tắc nghẽn, tất cả đều ngừng chuyển động.
Cậu đã lâu rồi chưa nói chuyện với Đoạn Trục.
Khi ở một mình Quý Biệt không dám nhớ đến Đoạn Trục, rất sợ không kìm chế được sẽ chạy về bên anh, quan hệ của hai người sẽ quay về như trước, nhưng vấn đề vẫn cứ nằm ở đó, không có gì được giải quyết cả.
Giọng Đoạn Trục không khác gì trước kia, rất lạnh lùng, cũng rất thấp, nghe không ra được cảm xúc của anh, nhưng hình như hơi mệt mỏi.
Quý Biệt lặng thinh nửa phút, nhỏ giọng hỏi Đoạn Trục: “Vậy anh ra viện chưa?”
“Liên quan gì đến em?” Đoạn Trục lạnh nhạt nói, “Em quan tâm tới anh sao?”
Quý Biệt mấp máy môi, tay siết điện thoại, không trả lời.
Hai người lại tiếp tục rơi vào khoảng im lặng khiến Quý Biệt căng thẳng bất an.
Quý Biệt hoãn lại một chút, lại thử cách nói khác: “Em chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ra viện rồi.” Đoạn Trục nói.
Quý Biệt “ò” mấy tiếng, nhất thời cũng không biết nên tiếp tục chủ đề như thế nào.
“Đồ em nhờ ba anh trả, anh nhận được rồi.” Đoạn Trục nói, “Ý của em anh cũng hiểu rõ rồi.”
Quý Biệt nói: “Ò.”
Ngày thường cậu không phải người giỏi nói chuyện, hôm nay như bị khăn lông ướt chặn yết hầu, muốn hỏi Đoạn Trục “Ý của em là ý gì”, mà cũng không hỏi được.
“Quý Biệt.” Đoạn Trục gọi cậu, bình tĩnh nói, “Tim em cứng thật.”
“Ảnh để trên bàn anh em bỏ đâu rồi?”
Quý Biệt không nói, Đoạn Trục liền hỏi tiếp: “Còn đồ của em ở trong nhà không cầm đi, xem anh là trạm thu hồi rác thải à?”
“Khi nào em về Boston sẽ tới lấy.” Quý Biệt nói.
“Còn định về Boston? Ở nổi không?” Giọng Đoạn Trục không thể khống chế được, nói chuyện rất hận thù, anh nói rõ từng câu từng chữ, “Lúc lên giường với anh có phải đang nôn mửa trong lòng không hả Quý Biệt?”
Mắt Quý Biệt xót đến mơ hồ, cậu vốn nghĩ rằng mình đã chuẩn bị rất tốt rồi, Đoạn Trục có giận như thế nào cậu cũng có thể chấp nhận được, nhưng khi Đoạn Trục chỉ nói ra một câu nặng lời, Quý Biệt liền chịu không nổi, giống như chưa có lúc nào đau lòng như thế này, hết sức bỉ ổi lại không mạnh mẽ.
“Em ——“ Quý Biệt chỉ nói một chữ, rồi không dám nói tiếp.
Bên chỗ Đoạn Trục yên tĩnh một lúc, anh nói: “Khi nào em về Boston.”
“Tháng Tám.” Quý Biệt nói.
“…” Đoạn Trục lại dừng lại một lúc mới hỏi, “Vui đến quên trời quên đất luôn cơ à?”
Quý Biệt giải thích: “Nhà em thuê đến tháng tám.”
Đoạn Trục hiển nhiên không chấp nhận lí do của cậu, nhưng hình như anh cũng lười nói nhiều với Quý Biệt, chỉ nói: “Về thì báo một tiếng, khóa cửa anh đã thay rồi, đến lúc đó sẽ bảo người giúp việc mở cửa cho em.”
Quý Biệt nói biết rồi, hai người liền không nói gì nữa, nhưng Đoạn Trục không cúp điện thoại, Quý Biệt lại không dám cúp, cứ trầm ngâm như vậy một lúc, Quý Biệt cố gắng tìm chủ đề, hỏi Đoạn Trục: “Anh vừa thức dậy sao?”
Quý Biệt đợi Đoạn Trục trả lời mất một phút, anh mới nói một chữ “ừm”, dưới lầu Quý Biệt có một xe điện lắp máy báo chống trộm đang kêu vang.
Chiếc xe điện đó là của chủ nhà lầu dưới chung cư Quý Biệt, máy báo chống trộm rất nhạy, một con mèo hoang nhảy lên là đã bắt đầu kêu inh ỏi không dứt.
Quý Biệt trước tiên hơi giật mình, rồi sau đó thấy gì đó sai sai, nhưng chưa kịp nói thì Đoạn Trục đã cúp điện thoại rồi.
Trong mấy giây máy báo chống trộm vang lên, Quý Biệt mới phát hiện, âm thanh bối cảnh của Đoạn Trục, rõ ràng là cùng một âm thanh bối cảnh của Quý Biệt.
Quý Biệt giật mình, chạy ra ban công chưa mở đèn ngó xuống dưới, dưới đèn đường quả nhiên có một người đang đứng.
Tim Quý Biệt lập tức tan chảy, gọi lại cho Đoạn Trục, màn hình điện thoại của Đoạn Trục rất sáng, nhưng anh vẫn rất có nghị lực đợi đến khi chiếc xe ngừng kêu mới nghe máy.
“Anh lên đây đi.” Đoạn Trục nghe máy lại không nói gì, Quý Biệt đành gọi anh, “Em nhìn thấy anh rồi.”