Sáu giờ sáng Quý Biệt mới quay lại, Châu Lâm Giang đang ngủ say bị cậu gọi dậy mở cửa.
Châu Lâm Giang vác đôi mắt nhập nhèm hỏi Quý Biệt rốt cuộc đã đi đâu, Quý Biệt nói vòng vo, rồi nói để cậu ngủ một chút.
Quý Biệt trông là đã đi tắm rồi, nhưng vẫn còn rất mệt, bước đi cũng chậm hơn bình thường, nếu không biết Quý Biệt không phải là người như vậy, Châu Lâm Giang đã cho rằng Quý Biệt đi tình một đêm.
Châu Lâm Giang bảo Quý Biệt ngủ trên giường mình, còn mình thì ra ngoài thu dọn.
Gala mừng xuân bắt đầu từ bảy giờ sáng, ngoại trừ Quý Biệt thì mọi người đều dậy cả rồi, mọi người vây quanh màn ảnh, vừa ăn vừa xem trực tiếp trên mạng.
Chưa tới mười giờ, Châu Lâm Giang nhận được một cuộc gọi bất ngờ.
Người gọi đến là Đoạn Trục.
Đoạn Trục khéo léo hỏi Châu Lâm Giang buổi trưa có thể thêm người không, Châu Lâm Giang nào dám không đồng ý, lập tức gửi địa chỉ sang cho Đoạn Trục, còn xuống lầu đón anh lên.
Quan hệ của Châu Lâm Giang và Đoạn Trục cũng xem là quan hệ tốt, hơn nữa ba của Châu Lâm Giang gần đây vừa vào làm quản lý cấp cao ở tổng công ty nhà Đoạn Trục, về tình về lý, Đoạn Trục đến đây anh ta cũng nhiệt liệt hoan nghênh.
Chỉ mười phút sau Đoạn Trục đã tới nhà Châu Lâm Giang, dừng xe bên đường, tuyết vẫn còn rơi, anh cầm ô đi ra.
Đoạn Trục vừa vào nhà, mọi người đều kích động hẳn lên, Đoạn Trục quá bận, không có nhiều thời gian tham gia hoạt động, nhưng mọi người đều có ấn tượng tốt về anh, anh vừa ngồi xuống, một đàn em liền nhịn không được hỏi anh chuyện diễn thuyết lúc trước.
Mười mấy người vừa xem trực tiếp vừa nói chuyện, đến nửa tiếng đồng hồ cuối cùng, Quý Biệt dụi mắt bước ra, cậu nhìn thấy Đoạn Trục, hỏi anh: “Sao anh tới đây?”
Châu Lâm Giang ở bên cạnh giật mình, mắt thấy Quý Biệt đi tới, ngang nhiên ngồi bên cạnh Đoạn Trục.
Sô pha không tính là dài, bên cạnh Đoạn Trục chỉ còn lại một chỗ trống rất hẹp, Quý Biệt và Đoạn Trục dán chặt chân vào nhau.
Bên cạnh Đoạn Trục còn có Châu Lâm Giang, nhưng anh không nhích về phía Châu Lâm Giang, chỉ dính sát vào với Quý Biệt.
Những người khác đều đang tập trung xem tiểu phẩm, Quý Biệt vừa chen vào, mắt cũng không nhìn vào màn hình, không nhìn ra ngoài, chỉ nói với Đoạn Trục: “Lấy sữa cho em với.”
Châu Lâm Giang cảm thấy Quý Biệt hơi bị quá đáng.
Bởi vì Đoạn Trục là một người mà khi tới gần ai họ cũng sẽ lịch sự lùi một bước, Châu Lâm Giang hiểu tính cách Quý Biệt, biết cậu không có ác ý, nhưng Đoạn Trục không biết điều đó đâu!
Quả nhiên, Đoạn Trục từ chối, anh nói: “Không được.”
Châu Lâm Giang cảm thấy vô cùng lúng túng, hắn rất muốn lập tức tha Quý Biệt đi, phổ cập cho cậu về tính cách của Đoạn Trục.
Nhưng mà trước tiên hắn vẫn phải giải cứu cho Quý Biệt, Châu Lâm Giang vươn tay ra vừa định cầm sữa lên đưa cho Quý Biệt, liền nhìn thấy Đoạn Trục duỗi tay lấy một cái bánh bông lan cho Quý Biệt, nói: “Buổi sáng không được để bụng rỗng uống sữa.”
Quý Biệt “Ò” một tiếng, nhận lấy, ngoan ngoãn ăn vài miếng, Đoạn Trục mới mở một hộp sữa ra.
Trong tay Quý Biệt cầm bánh, ghé sang uống một ngụm sữa trong tay Đoạn Trục, lại hỏi Châu Lâm Giang: “Anh Giang, có cà phê không?”
“Không có.” Đoạn Trục cướp lời, nói, “Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”
Quý Biệt nhìn màn hình, từ bỏ cà phê, nói: “Không uống nữa không uống nữa, em xem tiểu phẩm là được rồi chứ gì.”
Châu Lâm Giang cứ cảm thấy cảnh tượng này hơi kì lạ, cũng may mấy nữ sinh từ phòng bếp cầm nồi lẩu điện đi ra, gọi đám nam sinh đi rửa rau.
Lúc trước đã bàn Quý Biệt rửa rau, Châu Lâm Giang liền chỉ đạo: “Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, mau đi làm việc.”
Quý Biệt liếc Châu Lâm Giang một cái, rề rà đứng dậy.
Quý Biệt đi rửa rau, những bạn khác đều đã ngồi quanh bàn, Châu Lâm Giang cố ý ngồi bên cạnh Đoạn Trục, ai mà ngờ đến bài hát cuối cùng của chương trình, Đoạn Trục đứng dậy đi vào phòng bếp.
Châu Lâm Giang tuy cảm thấy lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lát sau, Đoạn Trục giúp Quý Biệt bưng đồ ăn ra.
Mọi người xung quanh đều rất ngại, có hai sinh viên năm nhất đứng dậy nói: “Ấy bên trong còn đồ không? Để mình bưng ra cho.”
“Không còn bao nhiêu đâu.” Quý Biệt nói xong liền quay người, “Mọi người cứ ngồi đi.”
Lúc ăn lẩu, Quý Biệt cũng không ngồi bên cạnh Đoạn Trục, chọn chỗ nào trống thì ngồi vào, nhưng khi cậu ngồi giữa hai nữ sinh, Châu Lâm Giang nhìn thấy tay gắp đồ ăn của Đoạn Trục chợt khựng lại.
Ăn xong, mọi người đều không về nhà, bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật của một cô gái tên Lạc Ôn, buổi tối sẽ còn tổ chức sinh nhật cho cô.
Quý Biệt ăn xong lại buồn ngủ, chịu không nổi cậu ngáp một cái, Lạc Ôn ngồi bên cạnh hỏi cậu: “Không phải cậu mới vừa dậy à, sao còn buồn ngủ nữa.”
“Lẽ nào tối qua ở chung một phòng với anh Giang đã xảy ra chuyện gì, nên chưa ngủ đủ phải không.”
Một nữ sinh nói đùa.
Châu Lâm Giang vừa định nói Quý Biệt buổi sáng mới quay lại, hoàn toàn không có cơ hội chung giường với cậu, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Quý Biệt thay đổi, hình như là hoảng hốt, liếc sang Châu Lâm Giang.
“Sao thế…” Lạc Ôn xen miệng, “Bị nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Quý Biệt giả bộ đáng thương: “Tha cho mình đi mà.”
Nữ sinh bên cạnh Lạc Ôn không tha cho Quý Biệt, chọc tiếp: “Anh Giang như sói như hổ thế kia, hay là cậu sang ngủ phòng tụi mình đi.”
Quý Biệt bất đắc dĩ, đứng dậy nói: “Mình đi ngủ đây.”
“Không được.” Châu Lâm Giang cất lời, “Không phải đã nói là rút thăm ba người thu dọn sao, cậu cũng phải tham gia.”
“Không phải em rửa rau rồi sao?” Quý Biệt giải thích, “Có thể nào cho em loại ra khỏi đội tuyển được không?”
“Đây là chuyện khác.” Châu Lâm Giang lập tức từ chối.
“Vậy anh Đoạn có tham gia rút thăm không?” Quý Biệt dời mắt, hỏi hắn.
Châu Lâm Giang nhất thờ cứng họng, vẫn chưa trả lời, có một nam sinh năm tư vì muốn trốn vận mệnh rút thăm thu dọn tàn cuộc mà đột nhiên đứng dậy, nói với Châu Lâm Giang: “Tiểu Giang, tôi cũng đi ngủ đây.”
Nói xong liền đi về phía phòng ngủ, mọi người lục tục đứng dậy, sự việc mất khống chế, sự kiện tranh đoạt giường ngủ tối qua lại tái diễn.
Quý Biệt cũng túm tay Đoạn Trục chạy, Đoạn Trục để cho cậu kéo đi, Quý Biệt đẩy Đoạn Trục vào phòng cho khách mà cậu đã ngủ sáng nay, vừa vào cửa lập tức khóa lại.
Châu Lâm Giang nhìn mọi người chạy tán loạn, trong lòng vướng bận nhất vẫn là Quý Biệt, Châu Lâm Giang không hiểu, sao hôm nay Quý Biệt cứ dính lấy Đoạn Trục.
Dù sao thì người cuối cùng phải thu dọn cũng là hắn, Châu Lâm Giang cũng không lằng nhằng nữa, gọi điện thoại cho người giúp việc, rồi lại gửi tin nhắn cho Quý Biệt, hỏi cậu: “Có phải cậu kéo nhầm người không vậy?”
Lát sau, Quý Biệt mới trả lời: “Đâu có đâu.”
Châu Lâm Giang suy tư một hồi, gửi tin nhắn cho Quý Biệt: “Cậu đừng có làm quá đấy.”
Quý Biệt đứng bên giường, nhìn tin nhắn của Châu Lâm Giang, hỏi Đoạn Trục: “Anh làm gì người ta rồi, dọa anh Giang rồi này.”
Đoạn Trục ôm lấy eo Quý Biệt bế lên, đặt lên giường, mặt không cảm xúc nói: “Tối qua hai người một phòng à?”
Quý Biệt bất đắc dĩ nói: “Buổi sáng ổng dậy rồi em mới vào ngủ, anh đừng có nói mò.”
Đoạn Trục nắm lấy hai cổ tay Quý Biệt, đặt lên đỉnh đầu cậu, cúi người hôn cậu ác liệt.
Quý Biệt bị Đoạn Trục chọc cười, giãy khỏi tay Đoạn Trục, ôm lấy cổ anh, khẽ hỏi: “Hơn nữa tối qua em ở với ai chẳng lẽ anh không biết sao?”
Đoạn Trục dịu dàng hơn một chút, Quý Biệt liền đẩy Đoạn Trục sang một bên, nói: “Em buồn ngủ thật mà, anh để em ngủ một lúc.”
Ở trong nhà người ta, hai người không muốn làm loạn, đắp chăn ngủ rất thuần khiết.
Khi Quý Biệt tỉnh dậy, bên ngoài đã được trang trí, cậu đi ra ngoài, cả căn nhà đều là bóng bay, cậu đi tới, nhìn thấy một chai rượu trái cây trên bàn, liền cầm lên xem, vừa khéo là chai vị vải.
Quý Biệt thích thứ gì có vị vải, cậu đứng bên cạnh bàn, cầm chai rượu trái cây lên rồi lại bỏ xuống, cầm lên rồi lại bỏ xuống.
Bình thường ở bên ngoài, Đoạn Trục không cho cậu uống rượu, bởi vì tửu lượng cậu không tốt, có lần uống một ly rượu vang thôi mà khó chịu mất mấy ngày.
Nhưng rượu trái cây nồng độ thấp, sau khi khai tiệc, Quý Biệt liền giả vờ rất tự nhiên mà nói: “Giúp em lấy chai vị vải.”
Đoạn Trục tối nay ngồi bên cạnh Quý Biệt, nghe thấy liền cầm một chai lên, xem nồng độ cồn, rồi mở cho cậu, rót ra nửa ly.
Châu Lâm Giang ở một bên nói: “Hơi lạ nha, bữa nay cậu còn uống rượu à?”
“Rượu trái cây mà cũng gọi là rượu à?” Quý Biệt nói, “Không phải nước giải khát sao.”
Một tiếng sau, Quý Biệt xem tiểu phẩm trên chương trình phát lại Gala mừng xuân, cười vui sướng, ngã đông ngã tây, cả người nằm lên người Đoạn Trục, còn nắm lấy tay anh.
Châu Lâm Giang thấy Quý Biệt cứ ép Đoạn Trục đan xen mười ngón với mình, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, do dự định kéo Quý Biệt đi, hắn cầm bánh kem tới, đốt nến, tắt đèn.
Lúc đèn sáng lên, Quý Biệt đã ôm Đoạn Trục ngủ mất tiêu rồi.
Những người khác đều cầm bánh kem sang một bàn khác để cắt, chỉ có Đoạn Trục, Quý Biệt và Châu Lâm Giang là không đi.
Đoạn Trục vẫn làm giống như vô số lần khi đi học trước kia, để Quý Biệt nằm lên chân mình, giữ vai cậu.
“Buổi sáng nó mới về…” Châu Lâm Giang ráng giải vây hộ Quý Biệt, “Buổi chiều chắc vẫn chưa ngủ đủ.”
Đoạn Trục gật đầu, Châu Lâm Giang nói tiếp: “Con người Quý Biệt khá tốt, nhưng mà có lúc cũng không có chừng mực lắm, tửu lượng lại kém, anh đừng để ý nha.”
Đoạn Trục không nói gì, vỗ vai Quý Biệt, nói với Châu Lâm Giang: “Tôi cũng không biết em ấy uống rượu trái cây cũng có thể say được.”
Đề cao cậu quá rồi.
Châu Lâm Giang cười cười, nói: “Em cũng chưa từng thấy Quý Biệt uống rượu, lần nào rủ nó uống nó cũng nói sợ phụ huynh giận, hôm nay không biết sao lại dám uống.”
Đoạn Trục cúi đầu nhìn Quý Biệt một lúc, mới nói: “Có thể vì hôm nay phụ huynh cũng có mặt.”
Châu Lâm Giang nghe xong câu này, ngẩn ra một hồi, não vẫn chưa xoay chuyển kịp, Quý Biệt đã mở mắt ra rồi.
Quý Biệt chống lên chân Đoạn Trục ngồi dậy, nhìn Châu Lâm Giang một cái, hỏi Đoạn Trục: “Hai người đang nói gì vậy?”
“Nói về tửu lượng của em.” Đoạn Trục nói.
Quý Biệt “ò” một tiếng, quay đầu nói với Đoạn Trục “Muốn về nhà”, nói xong dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Đoạn Trục nhìn Châu Lâm Giang nói: “Vậy tôi đưa em ấy về nhà trước.”
Thấy Châu Lâm Giang không phản ứng lại, Đoạn Trục giải thích: “Tôi vốn tới đây để đón em ấy, tiện thể ngồi chơi một chút thôi.”
Đoạn Trục nửa đỡ nửa khiêng Quý Biệt xuống lầu, đặt ở ghế sau, hỏi Quý Biệt: “Sao uống rượu trái cây cũng say vậy hả?”
Quý Biệt hơi hé mắt ra, vòng tay qua cổ Đoạn Trục, nói với anh: “Thiếu gia, vào đây đi, đóng cửa lại.”
Đợi Đoạn Trục đóng cửa, cậu ngẩng đầu cắn môi Đoạn Trục, dùng đầu lưỡi liếm anh.
Trong môi Quý Biệt toàn là mùi vải, mang theo mùi chất cồn nhàn nhạt, ngọt đến mức hấp nóng cả buồng xe.
Hơn mười hai giờ đêm, Châu Lâm Giang tiễn mọi người về hết, khi chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy xe Đoạn Trục bắt đầu lái khỏi bãi đỗ xe chung cư nhà mình.
Hắn đi chậm về phía thang máy, vừa lên tới lầu, hắn cuối cùng cũng nghiệm ra, cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ “phụ huynh” trong miệng Quý Biệt.
Người nửa đêm gọi điện thoại cho Quý Biệt.
Hay là người cùng qua đêm với Quý Biệt, người mà Quý Biệt nói muốn đi tìm.
Người đưa bánh ngọt và sữa cho Quý Biệt.
Người khiến Quý Biệt vì lo sẽ tức giận mà sắc mặt thay đổi, khiến Quý Biệt cẩn thận từng li từng tí.
Người không cho Quý Biệt uống rượu, lại đưa rượu cho Quý Biệt.
Người trong lòng của Quý Biệt.
- TOÀN VĂN HOÀN-