Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh

Chương 6

Đoạn Trục và Quý Biệt hôn nhau một lúc, anh ấn Quý Biệt nằm lại, đắp kín từ đầu đến chân, nói: “Sáng mai anh đưa em đi.”

“Đại thiếu gia thứ bảy không ngủ nướng sao?” Quý Biệt hỏi một câu, lại thương lượng với Đoạn Trục, “Vậy anh đưa em đi, nhưng đừng tới đón em. Anh thấy em hôm nay đánh nhau với Đoạn Nguyên rồi đó, anh cảm thấy em về thích hợp sao?”

“Không về thì em ngủ ở đâu?” Đoạn Trục hỏi cậu.

“Em hỏi xem có bạn nào cho em ngủ lại không, chỗ nào gần trường í.” Quý Biệt nói tiếp, “Ngủ ở đây sáng nào em cũng phải dậy sớm, sáu giờ rưỡi anh đã gõ cửa phòng em rồi.” 

Nhà họ Đoạn cách trường hơn bốn mươi phút đi xe, ngủ trên xe cũng không thoải mái bằng ngủ trên giường.

Nói xong, Quý Biệt thò một cánh tay từ trong chăn ra, kéo tay Đoạn Trục, muốn để Đoạn Trục đồng ý cho cậu ngủ ở ngoài.

“Không được.” Đoạn Trục mở miệng từ chối ngay, không cho Quý Biệt kéo tay, anh nhét tay cậu vào lại chăn, nói: “Chủ nhật anh đón em, chúng ta ra ngoài ở, đợi Đoạn Nguyên đi rồi chúng ta về.”

Quý Biệt cảm thấy như vậy rất dị, nhíu mày, trong tiềm thức muốn từ chối, nhưng chưa kịp mở miệng, Đoạn Trục đã giúp cậu tắt đèn.

“Học kì sau Đoạn Nguyên sẽ tiếp tục đi trao đổi.” Đoạn Trục chạm vào mặt Quý Biệt, nói với cậu, “Nhưng mà giáng sinh nó sẽ về vài ngày, tết thì anh không rõ, nếu như em không muốn ở nhà thì anh dẫn em ra ngoài ở.”

Trong phòng không có đèn, Quý Biệt chỉ có thể nhìn thấy bóng đen bên giường đang tiến đến gần cậu, dùng môi cọ vào trán cậu, sau đó lướt xuống mũi, rồi dừng ở môi.

Quý Biệt hơi giật mình, không phối hợp với Đoạn Trục, hành động của Đoạn Trục như là một bên tình nguyện.

Đoạn Trục cạy mở răng Quý Biệt, nụ hôn mang theo hương vị của tình dục, Quý Biệt cũng có hơi động tình, khi định kéo chăn ra thì Đoạn Trục đã rời đi, dừng lại một cái, nói: “Thôi, trễ lắm rồi.”

“Đoạn Trục, có phải anh…” Lời ra đến miệng quanh quẩn vài vòng cũng không nói tiếp.

Thật ra Quý Biệt đang nghĩ “Có phải từ lâu anh đã muốn làm tình với em rồi không”, bình thường da mặt cậu dày lắm, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại không nói ra được.

“Có phải cái gì?” Đoạn Trục hỏi cậu.

“Thôi bỏ đi, trễ lắm rồi.” Quý Biệt học theo anh.

Đoạn Trục không truy hỏi nữa, đi ra khỏi phòng Quý Biệt.

Sáng hôm sau, Quý Biệt không chạm mặt Đoạn Nguyên.

Đoạn Trục vừa gõ cửa là cậu đã dậy rồi, lúc ăn sáng cũng chỉ có Đoạn Trục và Quý Biệt, Đoạn Trục đưa cậu tới cổng trường, nhìn cậu lên xe buýt.

Cuộc thi hùng biện tiến hành rất thuận lợi, trường Quý Biệt giành được giải quán quân, tối chủ nhật đội trưởng khao, mở tiệc ngay trong khách sạn họ đang ở.

Sau khi giáo viên hướng dẫn đi khỏi, mấy thanh niên tuổi dậy thì không chịu về phòng ngủ, đội phó đề nghị gọi rượu.

Quý Biệt ghét rượu, không uống một giọt nào, nhưng trên người vẫn vương vấn chút mùi rượu.

Chín giờ Đoạn Trục đến, Quý Biệt thấy tin nhắn, mượn cớ đi trước.

Cậu đi ra khỏi khách sạn, xe của Đoạn thiếu gia đang dừng trước cửa khách sạn.

Quý Biệt mở cửa xe ra, mang theo cả mùi rượu vào trong, Đoạn Trục vừa ngửi thấy liền cau mày.

Quý Biệt thấy biểu cảm của anh, ngoan ngoãn hôn Đoạn Trục, nói với anh: “Đại thiếu gia, em không có uống rượu đâu.”

Cậu mặc đồng phục mùa thu của trường, trong miệng toàn là mùi nước trái cây, mắt cũng sáng long lanh.

Quý Biệt hiếm khi thu lại gai nhọn trên người mình, cậu cởi áo khoác ra, đặt sang một bên.

Đoạn Trục đặt một phòng khách sạn gần trường học, vừa vào cửa, Quý Biệt nhìn thấy một chiếc giường lớn, quay đầu hỏi Đoạn Trục: “Chúng ta ngủ một phòng à?”

Đoạn Trục nhìn cậu, Quý Biệt đi tới, ngồi trên giường, nói: “Vậy thì đừng lãng phí.”

Hai người nghỉ ngơi một lúc, Đoạn Trục ôm Quý Biệt từ phía sau mà ngủ, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng giường ngủ qua đêm, Quý Biệt không quen lắm, lăn qua lộn lại tìm tư thế, Đoạn Trục cũng không giữ nổi cậu.

Sau đó Quý Biệt dứt khoát trò chuyện cùng Đoạn Trục, Đoạn Trục nói ít, còn Quý Biệt nói nhiều, chỉ riêng cuộc thi hùng biện thôi mà cậu nói suốt nửa tiếng đồng hồ, nói đến khi miệng khô thì bò dậy uống nước.

Khi về lại giường, Quý Biệt nhớ ra, liền dặn dò Đoạn Trục: “Sáng mai giáo viên cho các tuyển thủ thi đấu nghỉ ngơi, buổi sáng anh đừng gọi em dậy, anh dậy rồi thì đừng làm ồn em.”

Đoạn Trục kéo cổ tay Quý Biệt, để cậu nằm trong lòng mình, hỏi cậu: “Hôm đó không phải anh đợi em đến khi trễ học luôn à, anh sao mà làm ồn được em.”

Giọng Đoạn Trục mang theo ý cười, vừa thả lỏng lại thân thuộc, Quý Biệt vùi đầu vào lồng ngực anh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ có quy luật của Đoạn Trục, không biết sao tự dưng lại cảm thấy xấu hổ.

Cơ thể thân mật là một chuyện, thân mật về tâm hồn lại là một chuyện khác.

Đoạn Trục và cậu thân mật quá rồi.

Quý Biệt vô thức cảm thấy cứ tiếp tục phát triển như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng mà lại không muốn hô ngừng trước.

Quý Biệt thật sự rất vô dụng, cậu chỉ tham lam nhiệt độ của Đoạn Trục, không dám đòi hỏi trái tim anh.
Bình Luận (0)
Comment