Buổi tối, Quý Biệt đi ăn cùng bạn của Đoạn Trục, ăn chưa được bao lâu, Đoạn Trục đột nhiên nói Quý Biệt còn phải làm bài tập, không thể về quá muộn, muốn đi trước.
Bạn của Đoạn Trục trêu chọc bọn họ, hỏi Đoạn Trục sao đột nhiên lại hóa thân thành gia sư tận tâm thế, Quý Biệt túm cánh tay Đoạn Trục, dựa vào người anh, trêu chọc lại: “Tại vì nhà anh không có một học sinh ưu tú như em đó.”
Bạn của Đoạn Trục phất tay đuổi bọn họ mau đi đi.
Về lại khách sạn, ở trong thang máy, Quý Biệt hỏi Đoạn Trục: “Chúng ta ra ngoài ở, Đoạn phu nhân không hỏi gì sao?”
Quý Biệt luôn cảm thấy quan hệ giữa Đoạn Trục và Đoạn phu nhân rất kỳ quái, nhưng Quý Biệt cũng không có vật tham chiếu, nên không nói rõ được là quái ở chỗ nào.
Đoạn Trục lắc đầu nói không hỏi, rồi nói: “Phải rồi, hôm qua thư ký của ba anh gọi điện thoại tới, nói năm mới đến trang viên của ông nội anh ở phía nam đón tết, năm nay mọi người đông đủ, ai cũng phải đến.”
“Em cũng phải đi sao?” Quý Biệt hỏi.
Cậu không phải họ Đoạn, mỗi lần tham gia vào mấy bữa tiệc của đại gia đình họ Đoạn, cậu đều cảm thấy lúng túng.
Đoạn Trục sờ mặt Quý Biệt, nói: “Phải đi.”
Quý Biệt thở dài, thầm nhủ đợi đến khi cậu đủ mười tám tuổi là có thể ra ngoài đón năm mới rồi.
Cửa thang máy mở ra, Đoạn Trục vừa đi vừa nói với Quý Biệt: “Sau này chúng ta sẽ chỉ tham gia một ngày. Những ngày sau đó em muốn đi đâu thì anh dẫn em đi.” đọc sstruyen cả đời ế chồng
Quý Biệt cuống cuồng, quay đầu nhìn Đoạn Trục, hỏi anh: “Không đi ngày nào hết, có được không?”
Đoạn Trục nhìn chằm chằm Quý Biệt hai giây, nói: “Không được.”
“Tại sao?” Quý Biệt nói.
Đoạn Trục dừng trước cửa phòng, quẹt thẻ vào cửa, đẩy Quý Biệt vào trong, nói: “Bởi vì anh phải đi.”
Quý Biệt không dám hỏi tiếp nữa, cậu bị Đoạn Trục ấn lên cửa hôn, thở cũng không được.
Đoạn Trục trông thì nghiêm chỉnh, nhưng mà đã dữ lên thì vô cùng đáng sợ, dù không làm đến cuối với Quý Biệt, cũng có một trăm phương pháp giày vò cậu, buổi tối Quý Biệt quả thật có bài tập cần làm, đẩy Đoạn Trục ra xin tha: “Đại thiếu gia, anh đợi em làm xong bài tập đã được không.”
Đoạn Trục giày vò cậu một trận mới chịu thả cậu đi.
Thành tích của Quý Biệt rất tốt, cậu vốn thông minh, cũng cần cù, làm bài tập hết trang này tới trang khác không chịu dừng, Đoạn Trục ở bên cạnh nhìn cậu viết một lúc, đánh giá: “Quả thật là không giống em trai anh.”
Quý Biệt trừng mắt với anh, vừa viết vừa nói: “Anh cũng có giống với Đoạn Nguyên đâu.”
“Cùng cha khác mẹ, không giống nhau cũng không có gì lạ.” Đoạn Trục cầm một tờ bài tập Quý Biệt vừa làm xong lên xem, nhàn nhã nói.
Bút trong tay Quý Biệt lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đoạn Trục.
Đoạn Trục nhìn bộ dạng ngây ngô của Quý Biệt, vội vàng giải thích: “Anh được bà ấy nuôi lớn, nhưng bà ấy không phải mẹ ruột của anh.”
Quý Biệt hơi mông lung, lát sau mới hỏi: “Vậy anh có biết mẹ ruột của anh đang ở đâu không?”
“Qua đời rồi, khó sinh.”
Đoạn Trục nói xong, đặt bài tập của Quý Biệt lên bàn.
Quý Biệt nghe Đoạn Trục thong dong kể một chuyện như vậy, trong lòng nảy sinh một chút vị chua không thể nói rõ, cậu liền túm lấy tay Đoạn Trục, hôn lên mu bàn tay anh, nói với anh: “Ở đời chuyện không như ý nhiều lắm, anh thấy đó, em có mẹ cũng như không có vậy.”
Đoạn Trục nhìn sắc mặt nghiêm trọng khác thường của Quý Biệt, bật cười, ngón tay vân vê đôi môi vừa mới hôn lên tay anh, cúi người hôn lên trán Quý Biệt, nói với cậu: “Không cần phải thế đâu, anh không có đau lòng.”
“Thật sao?” Quý Biệt nhìn vào mắt Đoạn Trục, anh cũng nhìn lại cậu.
Trên mặt Đoạn Trục không có nhiều biểu cảm, ánh mắt lại rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi dường như muốn khiến Quý Biệt sợ hãi.
Quý Biệt dời tầm mắt, giơ tay ấn mấy cái lên ngực Đoạn Trục, nói: “Sao tim anh cứng vậy hả, để em sờ xem nào.”
Đoạn Trục giữ cổ tay Quý Biệt, hỏi cậu: “Em làm bài xong chưa?”
Thật ra Quý Biệt chưa làm xong, nhưng lại gạt Đoạn Trục nói là xong rồi.
Hai người cởi đồ quyến luyến một trận, Quý Biệt đột nhiên đẩy ngã Đoạn Trục, tay chân vụng về trèo lên người anh, nói với anh: “Anh vào đi.”
Đoạn Trục nhấc eo Quý Biệt nói đợi cậu lớn thêm chút nữa, Quý Biệt liền cúi người xuống, chôn đầu vào giữa chân Đoạn Trục, ngậm lấy cái thứ rắn chắc nóng bỏng của anh, phun ra nuốt vào.
Cái thứ đó đâm vào cổ họng cậu phát đau, làm cậu há tê cả miệng, cậu còn vất vả muốn làm Đoạn Trục sung sướng hơn một chút.
Quý Biệt từng xem không ít phim, lần đầu thực chiến, nhìn phản ứng của Đoạn Trục, cậu cảm thấy mình làm cũng giỏi lắm.
Đoạn Trục không để cậu làm quá lâu liền kéo cậu dậy, im lặng hôn Quý Biệt, Quý Biệt né hai lần, sau đó để mặc cho Đoạn Trục muốn làm gì thì làm.
Quý Biệt cảm thấy hoang mang, buồn rầu, sợ này sợ kia, mười mấy năm nay cậu đều một thân một mình, tuy là có mấy lúc thăng trầm gian nan, nhưng tâm hồn luôn tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Duy chỉ có Đoạn Trục, khiến Quý Biệt nghĩ không ra, đẩy không đi, khiến cậu mới vô duyên vô cớ nảy sinh lòng luyến tiếc không ít cũng không nhiều.