Đường Quân Vũ kéo tay cô đi,khi đi qua cô ta anh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn lạnh giọng nói.
" Ở đây là Đường gia không phải Trần gia, có muốn làm càn thì phải xem đây là đâu.
Y Thần em ấy có tư cách hay không cũng không đến lượt người ngoài như cô lên tiếng.
Muốn sống an nhàn thì ngậm miệng lại cho tôi."
Lương Y Thần ánh mắt đắc ý nhìn cô ta rồi nhếch miệng cười.
Hạ Anh cũng không lên tiếng, Đường Quân Vũ dù gì cũng là con trưởng.
Dù anh không tham gia vào việc ở Đường Thị nhưng cũng là người sau này sẽ quản thúc trên dưới Đường gia, bà cũng không muốn tạo tiếng xấu nên đành im lặng.
Nhưng Trần Dĩ Hân lại không biết điều, cô ta lớn giọng nói.
" Hừ, vậy anh không bận tâm vợ anh và em trai mình từng yêu nhau sao."
Đường Quân Vũ dừng bước chân, nhưng không quay lại nói.
" Vậy thì đã sao, đó đều đã là quá khứ tôi chỉ sống cho hiện tại.
Còn người không được yêu như cô thì làm sao hiểu được cái cảm giác được nhiều người thích chứ."
Cô ta như đang đóng băng khi nghe câu nói đó từ anh.
" À đúng rồi, tốt nhất cô nên yên phận.
Đừng nên động vào Y Thần, không thì hậu quả khó lường đó."
Sau khi hai người rời đi, Đường Quân Viễn không nhúc nhích mặc kệ hai người, anh nhìn mẹ mình một lúc rồi nói.
" Mẹ là đang muốn làm gì, con và cô ấy như vậy còn chưa hài lòng mẹ sao."
" Con là sao đây, chỉ vì cô ta con lại lớn tiếng với mẹ mình sao."
Anh im lặng không nói gì nữa, cố gắng trấn tĩnh.
Không quá lâu,anh đi đến trước mặt cô ta, bước đi nhẹ nhàng nhưng trên người anh phát ra luồng khí chết chóc.
Trần Dĩ Hân hốt hoảng lùi về sau vài bước, cô ta chưa bao giờ thấy anh như vậy.
Dù anh có vô tâm nhưng không bao giờ có bức người như lúc này.
" Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau cô dám nói mấy lời xúc phạm như vậy với Thần Thần thì đừng trách tôi không nể tình.
Nếu để tôi biết được cô gây sự với cô ấy một lần nữa thì cô cũng biết hậu quả rồi đó."
Mẹ anh không nhịn được nữa bà tiến lên quát." Không nể tình thì con tính làm gì, khiến Trần Thị sụp đổ.
Vì con nhỏ đó mà con hành sử với mẹ mình như vậy sao.
Khiến Đường gia thất hứa,mất mặt vì con sao."
" Nếu như cô ta còn kiếm chuyện thì con cũng không ngại làm đâu, còn về mất mặt hay không con cũng chẳng bận tâm.
Vì người hứa hẹn là mẹ chứ không phải con."
" Con!" Bà như nghẹn đắng, Trần Dĩ Hân chỉ biết đứng nhìn bất động.
Lương Y Thần đứng trên sân thượng, tâm tình vui vẻ.
Bỗng sau lưng có tiếng bước chân, cô quay lại thì anh đã đi đến.
Anh không nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt lên tiếng." Bổn phận của cô là con cháu, bà ấy dù gì cũng là mẹ tôi.
Chỉ vì cô mà anh ấy lại lớn tiếng với mẹ của tôi, đây có lẽ là lần đầu tiên."
" Bà ấy dù có làm sao thì cũng là mẹ tôi, cô nên biết tôn trọng người lớn." Giọng nói anh cũng dịu hơn một chút.
" Tôi cũng vì bất đắc dĩ, chỉ vì nóng giận mới như vậy."
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt cô trong vắt.
Đường Quân Viễn như muốn nhìn rõ trong mắt cô có chứa đựng hình bóng anh,hay một chút lưu luyến nào đó.
Nhưng không, nó rất sạch sẽ như chưa từng tồn tại vậy.
" Cũng không còn sớm nữa, anh nghĩ sớm đi.
Còn nhiều việc cần phải giải quyết, thức khuya không tốt." Y Thần cất bước đi, nhưng lại nghe anh nói.
" Tôi đã từng nghĩ rằng, chúng ta sẽ quay trở lại những ngày tháng hạnh phúc đó.
Nhưng có lẽ là không được rồi.
Tôi cũng rất giận em, hận em.
Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn muốn em hạnh phúc, có một cuộc sống mà em mong ước.
Quân Vũ là một người tốt, đối xử với anh ấy thật tốt đừng tàn nhẫn với anh ấy như em đã làm với tôi."
Lương Y Thần, đứng bất động nhìn anh.
Một sự dằn vặt, đau đớn như dằn xé trái tim cô.
Cô cố gắng không cho mình rơi nước mắt, giọng điệu bình tĩnh nói.
" Tất nhiên tôi phải hạnh phúc rồi, mỗi ngày được gặp anh ấy, ăn cơm cùng anh ấy.
Dù giữa tôi và anh chỉ nói chuyện được vài câu với nhau cũng đủ để tôi mãn nguyện rồi.
Cùng sống dưới một mái nhà đó đã là hạnh phúc lớn nhất đối với tôi rồi.
Tôi không ước gì hơn nữa."
" Vậy là tốt rồi."
Cô nhìn anh không rời, dáng người anh cao.
Thân hình quật cường, nhưng cô rõ hơn ai hết anh đang rất cô đơn.
Cô cũng không muốn ở đây thêm, Lương Y Thần sợ rằng mình yếu lòng.
Nên cô chọn rời đi.
" Anh ngủ sớm đi, Quân Vũ đang đợi tôi."
Anh không trả lời, chỉ cười chua chát.
Cô tới phòng, vừa đóng cửa cô ngồi gục xuống vùi mặt vào đầu gối.
Những sự nhớ nhung, hối hận tất cả mọi thứ cô như muốn trút ra hết.
Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, bao nhiêu sự kiên cường đó cô rũ bỏ hết.
Cô khóc hết để giải tỏa những ngày qua.
Đường Quân Vũ ngồi trên ghế nhìn người con gái ngồi co ro ở đó, tiếng khóc của cô khiến người ta nghẹn lòng.
Nhưng anh vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nói đúng một câu.
" Khóc lớn lên đi, chỉ có mỗi tôi nghe thôi.
Nên em không cần kiềm chế đâu,em dâu.
Khóc rồi sẽ trút bỏ được muộn phiền, rồi lại sẽ mạnh mẽ hơn.".