Lạc gia.
Một người đàn ông ngồi ở phòng khách,nho nhã uống trà.
Trên người ông mặc một bộ đồ thời Đường, được cắt may tỉ mỉ.
Gương mặt dù đã có nếp nhăn, nhưng vẫn không phai đi vẻ nguy nghiêm.
Ngay lúc này có một người thanh niên đi vào,cung kính cúi đầu.
" Ông chủ"
" Ừ, ngồi xuống đi.
Từ từ nói." Ông bình tĩnh rót trà ra ly để sang một bên.
Từ Húc không nhúc nhích nói.
" Tôi có thể đứng, nên không cần đâu ạ.
Lạc lão gia cũng không làm khó.
" Đã tìm được chưa.!"
" Dạ rồi, hiện cô gái đó đang sinh sống và làm việc tại Nam Dương, là một bác sĩ ở bệnh viện An Thành."
" Còn gì nữa.!"
" Cũng đã tìm ra nơi chôn cất của ba mẹ cô gái đó rồi ạ."
Tiểu Húc nói xong, cậu nhìn ông.
Dù nhanh, nhưng cậu cũng kịp nhìn thấy một tia đau lòng, mất mát hiện lên trong mắt ông.
" Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi.
Mấy hôm nay vất vả rồi." Giọng nói ông có chút uất nghẹn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
" Vâng." Cậu cũng rời đi.
Ông cầm tấm ảnh trong tay lên, nhìn chăm chú vào cô gái, chừng mười tám tuổi.
Ánh mắt xót thương, gọi hai chữ.
" Yên Yên.!"
Sáng sớm trời có chút nắng nhẹ, kèm theo những bông tuyết rơi phất phới.
Y Thần mặc một chiếc áo dạ màu xám, cô đi ra ngoài.
Đứng nhìn tuyết rơi, đôi mắt đăm chiêu.
Ngay lúc này quản gia Châu đi đến.
" Tiểu Thần hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, cô định ra ngoài sao."
Cô nhìn ông cười nói.! " Vâng, hôm nay con xin nghỉ phép, nên ra ngoài có chút việc."
" Ừ, vậy đi đi."
" Dạ."
Những cơn mưa tuyết nhỏ rơi xuống mặt đường, chiếc xe chậm rãi chạy trên con đường bằng phẳng.
Lương Y Thần lái xe vào nghĩa trang, cô đậu xe ở chỗ cũ, rồi đi vào.
Trên đường đi có lót một lớp đá cuội, cô nhìn cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ có con đường này có mới được sửa sang lại.
" Cô tới đó à." Một người đàn ông khoản 70 tuổi, thấy cô liền hỏi.
" Vâng, vất vả cho chú rồi." Nói rồi cô cầm túi trên tay đưa cho ông cụ.
Ông là người trông coi nghĩa trang.
" Ông cầm cái này đi ạ, hôm nay là ngày để gia đình đoàn tụ, con có làm ít bánh đậu xanh."
" Việc nên làm thôi, tôi cũng được nhận tiền mỗi tháng, chứ có coi không công đâu chứ."
" Vậy tôi phải nhận rồi, cảm ơn." Ông nhận hộp bánh từ tay cô.
" Không có gì ạ, vậy con đi đây." Nói rồi cô quay lưng đi.
" À đợi một chút, lúc nãy tôi thấy có bốn người lớn và một cô gái khoảng mười mấy tuổi đi vào đây." Ông cụ nói.!
" Họ trông thế nào."
" Ừm, hai người già, một cặp vợ chồng chừng bốn mươi mấy tuổi.
Họ đi về hướng đó." Ông chỉ tay về phía sau cô.
Y Thần cũng nhìn theo tay ông.
Cô im lặng không nói gì.
Một lúc sau mới lên tiếng.
" Người ra vào nhiều, họ chắc cũng đến viếng mộ thôi."
" Ừ, chắc là vậy."
Nhưng khi cô đi gần đến phần mộ của ba mẹ, thì thấy một vài người đứng ở đó.
Ngay trước bia mộ của ba mẹ.
Bước đi cô nhanh hơn.
Vì đi giày cao gót, nên khi bước đi liền phát ra tiếng.
Người quay lại đầu tiên là Mặc Định Quốc, kế tiếp là Lạc Ý.
Lúc này cô đã bước đến trước mộ, ngồi xuống đưa tay dẹp hết những thứ trên đó đi.
Rồi đứng dậy, nhìn vào người chống gậy nói.
" Suốt hai mươi năm, các người cuối cùng cũng tìm ra được.
Tôi nên thấy may mắn hay là tồi tệ đây."
Lạc phu nhân, đứng không vững khi thấy một người rất giống với con gái của mình.
Bà đưa đôi tay, đã có những nếp nhăn, từ từ đi về phía cô.
Lương Y Thần liền lùi lại tránh cánh tay của bà.
Miệng bà thì thào.! " Yên Yên, yên yên, của mẹ."
Bên này, Lạc Ý đi đến đỡ bà.
" Mẹ.!"
Cả ông Lạc và Mặc Định Quốc kinh ngạc khi nhìn cô.
" Yên…! " Chưa để bà nói hết câu, cô cắt ngang lời nói của bà.
" Đừng có gọi tên mẹ tôi, như kiểu bà thương yêu bà ấy như vậy.
Mẹ tôi sẽ không quen được gọi như vậy đâu, với lại các người đến cũng đến rồi cũng nên rời đi được rồi." Cô xoay người, ngồi xuống bày ra những món mà mẹ cô thích ăn, một bó hoa Hướng dương.
Một bình rượu nho mà ông vẫn hay uống.
Cô ngồi như vậy, khoản mười phút rồi đứng dậy.
Đi đến gần, rồi nhìn những thứ được ông Lạc đem đến, cười nhẹ nói.
" Ngay cả mẹ tôi thích hoa gì, ăn gì.
Một người làm cha mẹ cũng không biết thì ông nói xem, bà ấy có cần không.
Đem những thứ này trở về An Dương đi, và đừng quay lại đây thêm lần nào nữa."
Lúc này Mặc Định Quốc lớn tiếng nói.
" Dù gì đó cũng là con gái của ông, con cũng là cháu ngoại, sao lại nói chuyện với ông bà mình như vậy chứ."
Bây giờ cô mới cười lớn.
" Con, cháu.
Nực cười, nếu thật sự ông ta coi mẹ tôi là con gái thì đã không nhẫn tâm đánh đuổi, từ mặt bà ấy.
Ngày bà ấy mất ông ta ở đâu, đến nhìn mặt con gái mình lần cuối cũng không nhìn.
Các người có tư cách gì mà lên tiếng dạy tôi.
- Để tôi nhắc cho ông nhớ, từ ngày nhà họ Lạc các người gạch mẹ tôi ra khỏi gia phả thì không còn quan hệ nào nữa.
Tôi cũng không phải họ Lạc mà là họ Lương, với lại ông cũng chỉ là con rễ ông không có tư cách nói tôi.
Tôi cũng chẳng dính dáng gì đến các người, cho nên tôi có làm gì,ra sao cũng không liên quan đến gia đình danh giá như Lạc lão gia đây."
Lạc lão gia chỉ đứng nhìn cô, muốn hình dung lại gương mặt con gái của mình..