Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 11

Băng Ngưng ướt sũng ngồi từng hộp quà bỏ vào trong hộp bìa, không quan tâm tay cô đã bị mảnh vỡ của bình quà thủy tinh cứa vào, máu chảy mơ hồ. Cô giống như không nhìn thấy vết thương của mình, chỉ muốn nhặt những hộp quà này càng nhanh càng tốt, thế nhưng tia chớp trong mưa đêm quá mờ, làm mất đi phần lớn công sức, và những thứ còn nguyên vẹn trở về ít đến đáng thương.......

Lưu Duệ Hàng vừa đi uống rượu với một đống bạn trở về, hiện tại nhìn thấy thân hình trước mắt kia cơ thể hắn chợt cảm thấy nóng ran, giật nhẹ cà vạt, môi nở ra một nụ cười tà ác......

Băng Ngưng lạnh đến phát run, đi thẳng vào trong phòng rồi mà người vẫn run rẩy. Vết thương trên tay lẫn nước mưa chảy xuống thấm ướt vạt áo cô, chiếc áo ngủ màu trắng ướt sũng dính sát vào người cô, thậm chí có thể nhìn thấy đường cong mê người dưới lớp áo ngủ của cô.

Băng Ngưng lúc này hoàn toàn chìm vào thế giới nội tâm, cô không phát hiện ra Lưu Duệ Hàng đang có ý đồ nhìn cô chằm chằm. Mãi cho đến tiếng nói tràn đầy trêu chọc của hắn lên.

"Em Ngưng nhi......”

Nghe thấy tiếng gọi cợt nhả đó, Băng Ngưng theo bản năng không quay đầu lại, thậm chí còn không đáp trả lại mà trong ngực như có cái gì đó thôi thúc cô chạy về phòng mình, nhưng vừa mới chạy đến cầu thang đã bị một bàn tay giữ chặt lại, ngay sau đó cô bị ôm vào trong ngực Lưu Duệ Hàng.

"Sao nghe thấy anh gọi lại bỏ chạy, anh đáng sợ như thế sao!" Đưa tay nâng cằm cô lên, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt Băng Ngưng.

"Anh họ!” Trong mắt Băng Ngưng tràn ngập sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi tích lũy trong nhiều năm, chỉ cần gần hắn cũng sẽ khiến cô bất an.

"Đừng gọi anh là anh họ, anh đã sớm nói không coi em làm em gái!" Hắn không chút kiêng kị quan sát Băng Ngưng, dưới lớp áo ngủ Băng Ngưng không có mặc áo lót. Ánh mắt của hắn lúc này khiến cô có cảm giác khó chịu giống như mình đang trần truồng cho hắn nhìn. Còn đối với Lưu Duệ Hàng mà nói, dưới mắt hắn cảnh xuân như ẩn như hiện khiến cho hắn có chút không thể tự kiềm chế, nuốt nước bọt, hắn chậm rãi cúi đầu xuống gần Băng Ngưng.

"Anh họ, trước hết để cho em đi thay quần áo được không!" Băng Ngưng dùng sức nghiêng mặt sang một bên, cúi mặt thật thấp cầu xin. Không thể phủ nhận lúc này cô rất sợ, lúc này trưởng bối không có nhà, lấy tính cách hay càn rỡ của Lưu Duệ Hàng ra, coi như hắn thực sự làm ra chuyện, thì hiện tại người giúp việc trong nhà cũng sẽ không dám làm gì.

"Thay quần áo cái gì, em như bây giờ rất đẹp." Băng Ngưng nghiêng mặt sang một bên môi hắn thuận thế rơi xuống cổ cô, hung hăng mút lấy, để lại một dấu hôn.

"A!" Băng Ngưng sợ đến kêu lên tiếng, liều mạng giãy dụa, cố gắng đẩy hắn ra. Lưu Duệ Hàng vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn đè cô lên vách tường, ghìm giữ hai bả vai cô, dưới lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, cảm giác mịn màng làm hô hấp của hắn cứng lại.

"Ngưng nhi, em thật quyến rũ......” Hương thơm cơ thể thiếu nữ quanh quẩn trước mũi hắn, Lưu Duệ Hàng hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra.

"Buông tôi ra, có ai không!” Băng Ngưng kêu to. "Cứu tôi......"

"Chớ phản kháng, Ngưng nhi hôm nay anh tuyệt đối sẽ không lại để em chạy thoát!" Hắn ở bên tai Băng Ngưng thầm thì, sau đó hai đầu gối khom lại chen vào giữa hai chân Băng Ngưng. Cả cơ thể ép chặt lên người cô, hôn bừa bãi trên mặt cô, cổ cô.......

"Anh họ, đừng như vậy!" Băng Ngưng gào khóc. "Em cầu xin anh....xin anh hãy buông em ra!” Bả vai của của cô bị hắn khóa chặt hiện tại giống như là bị đinh lên vách tường vậy. "Có ai không......" Tiếng la khóc của cô vang cả biệt thự, nhưng căn bản giống như không có ai nghe thấy tiếng cầu cứu của cô.

"Anh Dịch Lỗi, cứu em......”Băng Ngưng tuyệt vọng lớn tiếng kêu, mà câu nói kế tiếp của Lưu Duệ Hàng càng khiến cô tuyệt vọng......
Bình Luận (0)
Comment