Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 133

Tư Đồ Mạch để mặc Băng Ngưng trách móc mình, là hắn xứng đáng bị chửi rủa. Thân phận của hắn không sớm thì muộn cũng bị vạch trần. Điền Mộng Phỉ nói không sai, Băng Ngưng khi biết chuyện sẽ oán hận hắn đến chết.

“Ngưng Nhi…Ngưng Nhi…” Lâm Thanh Âm khóc lóc. “Xin lỗi…mẹ xin lỗi con. Do mẹ, đều tại mẹ hết.” Bà ôm cánh tay Băng Ngưng, khóc đến run rẩy cả người.

Băng Ngưng siết chặt tay áo Tư Đồ Mạch. “Anh nói chúng ta là bạn bè, là người đồng cảnh ngộ…” Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ.

Tư Đồ Mạch chỉ biết lặng thinh, không biết phải giải thích thế nào. Căn bản cũng không còn nước gì để giải thích.

“Thằng khốn nạn!” Diệp Dịch Lỗi xông lên đấm vào mặt nhưng Tư Đồ Mạch không hề tránh né, cú đánh mạnh khiến hắn lảo đảo về phía sau đụng vào bàn. “Tại sao phải làm như vậy? Tôi đã cảnh cáo anh tránh xa Băng Ngưng ra.” Diệp Dịch Lỗi túm lấy cổ áo Tư Đồ Mạch. Giọng nói của hắn tuy đầy phẫn nộ nhưng thanh âm vô cùng lạnh lẽo, dường như có thể làm đông cứng người đối diện. Sự tình quả thật vượt quá dự liệu của hắn. Hắn chưa từng mảy may có ý định điều tra lai lịch của gã bác sĩ này, phần vì anh ta do chính mẹ hắn đưa đến. Bọn chúng gài một quả bom hẹn giờ ngay cạnh Băng Ngưng mà hắn không hề hay biết.

“Thật đáng thất vọng!” Tư Đồ Mạch đẩy Diệp Dịch Lỗi ra. “Ngưng Nhi xúc động mạnh là điều hiển nhiên. Không ngờ Diệp thiếu gia chỉ phản ứng được có như vậy.” Hắn lau máu ở khóe miệng, lạnh mắt nhìn Lâm Thanh Âm. Hắn lựa góc độ để Băng Ngưng không nhìn thấy điều hắn nói rồi mới lên tiếng. “Diệp phu nhân, bà có dám khẳng định lúc đầu tìm đến tôi làm bác sĩ riêng cho con gái bà không phải vì cái thân phận con nuôi Điền Gia, không phải muốn mượn gió bẻ măng, nhờ tay tôi hãm hại Băng Ngưng?”

“Anh nói năng tầm bậy gì đó?” Lâm Thanh Âm kêu lên. “Tư Đồ Mạch, mọi chuyện đều do anh gây ra. Chúng tôi nhất định sẽ không để yên…”

“Vậy thì mau báo cảnh sát đi!” Tư Đồ Mạch quắc mắt nhìn Lâm Thanh Âm. ‘Xem ra, mình đã đánh giá hơi thấp người phụ nữ này. Ha ha…phản ứng của bà ta quá xuất sắc, không hề lỗi một nhịp nào, thủ đoạn lại thâm độc.’ Có thể nhẹ nhàng hẩy hết tội sang cho hắn, mà hắn đưa đầu chịu hết tội thay cho mụ ta mà không có lấy chút phòng vệ nào. ‘Hay là…ngay từ đầu đây đã là âm mưu được sắp đặt kỹ lưỡng. Bà ta hãm hại Băng Ngưng, đến lúc sự việc vỡ lở vì đổ vấy cho Điền Gia.’ Cao tay, quả thật cao tay. Hắn chỉ còn trách mình quá non kém, xem nhẹ người phụ nữ mưu mô này, tự biến mình thành công cụ, làm tốt thí cho bà ta.

Báo cảnh sát? Lâm Thanh Âm bỗng nhiên im bặt. Lời nói của hắn có ý gì?

Tư Đồ Mạch buồn rầu nhìn về phía Băng Ngưng, cảm thấy vô cùng hối hận nhưng chung quy vẫn không nói nên lời. Việc này không biết phải giải thích thế nào, cũng không thể giải thích bởi vốn hắn có tội, quả thật là đồng lõa hại cô ấy. Cô chắc chắn không chấp nhận bất kỳ lời giải thích hay xin lỗi nào của hắn nữa. Đành vậy…

Diệp Dịch Lỗi ôm Băng Ngưng vào lòng, cánh tay hắn hơi run lên. Hắn an ủi Băng Ngưng cũng là khiến bản thân bình tĩnh lại nếu không, sợ rằng chính mình xúc động là giết chết tên lang băm kia ngay tại đây. Giấy tờ và ảnh la liệt trên mặt đất thật sự là đòn đả kích mạnh với hắn. Tư Đồ Mạch là người của Điền Gia. Vậy thì bọn họ sớm đã tính toán đâu ra đấy rồi.

Điền Tuấn Nam, tôi nhất định bắt ông trả giá đắt.

Ánh mắt của Diệp Dịch Lỗi khiến Lâm Thanh Âm đôi chút sợ hãi. Trong mắt hắn chứa đầy thù hận và ngoan tuyệt đến mức độ chưa từng có trước nay. Bởi vậy có thể thấy chuyện này khiến con trai bà vô cùng tức giận. ‘Nếu nó biết chuyện mình làm…Không! Tuyệt đối không thể để lộ chuyện’. Tay bà kín đáo xiết chặt.

Tư Đồ Mạch chăm chú nhìn Diệp Dịch Lỗi một lúc rồi đi ra khỏi phòng.

“Anh hại Băng Ngưng như vậy còn định chuồn đi. Đừng hòng!” Diệp Dịch Lỗi định giữ Tư Đồ Mạch lại nhưng hắn lách người tránh được, nhanh chóng chạy ra khỏi, thoát luôn được vệ sĩ đứng ngoài cửa. Diệp Dịch Lỗi đang nổi nóng, hắn đích thân truy đuổi.

****************

Bây giờ là buổi tối, bệnh viện khá vắng vẻ yên tĩnh. Diệp Dịch Lỗi đuổi đến cửa, không ngờ Tư Đồ Mạch đứng ở đó, dường như đang đợi hắn.

“Tư Đồ Mạch…”

“Nếu tôi nói tất cả đều do mẹ anh làm, anh có tin không?”

“Anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh sao?” Diệp Dịch Lỗi túm lấy Tư Đồ Mạch, lần này hắn không tránh né.

“Tôi nói là việc của tôi, tin hay không tùy anh.” Tư Đồ Mạch hơi cúi mắt, nhìn tay Diệp Dịch Lỗi. “Tôi không phủ nhận mình có liên quan đến chuyện này. Tuy nhiên, riêng về bệnh tình của Băng Ngưng không phải tôi gây ra. Tình trạng tai phải của Băng Ngưng nghiêm trọng như vậy đơn giản do máy trợ thính trước kia cô ấy vẫn dùng có vấn đề. Kiểm tra lại quá trình theo dõi bệnh tình của Băng Ngưng, tôi phát hiện cô ấy bắt đầu có triệu chứng đau đầu từ khi đeo máy trợ thính đó. Chỉ có điều, ban đầu dấu hiệu chưa rõ ràng, tôi cũng không nghĩ đến nguyên nhân này chỉ tập trung vào chấn thương do tai nạn nên không thể sớm phát hiện ra.”

“Anh đừng ăn nói bừa bãi, đổi tội cho mẹ tôi để chối tội. Mẹ tôi sao có thể làm như vậy?’

“Đối với người khác tất nhiên không đến mức độc ác như thế.” Diệp Dịch Lỗi càng phẫn nội, trái lại, Tư Đồ Mạch càng trầm tĩnh. “Thế nhưng đối với con gái của tình địch thì không dám chắc.”

Nghe đến đây, Diệp Dịch Lỗi sững người kinh ngạc, làm sao tên bác sĩ này biết được.

“Ở trước mặt Băng Ngưng, tôi không muốn nói bởi vì lúc này cô ấy sẽ không tin, vả lại tôi sợ mẹ anh vì sợ bại lộ mà làm chuyện gì phương hại đến Băng Ngưng.” Tư Đồ Mạch từ tốn nói. “Còn về morphine, loại chất này nếu không có chỉ định của bác sĩ hay kê đơn thì tuyệt đối không thể mua với số lượng lớn. Tôi không hề kê loại thuốc này cho cô ấy. Thậm chí gần đây mới phát hiện cô ấy dùng morphine trong thời gian dài, tôi nói cô ấy phải dừng lại ngay không được lạm dụng loại thuốc này. Sau đó, tôi kê thuốc khác cho Băng Ngưng, ngừng hết thuốc cũ, đợt đó bệnh tình có cải thiện khả quan tuy vẫn còn đau đầu. Sau này, dù có đau cũng không được tái sử dụng morphine. Thế nhưng vì sao, bác sĩ Kỳ nói cô ấy vẫn sử dụng loại chất gây nghiện này thường xuyên? Cô ấy nằm viện, nghĩa là cách li khỏi nguồn và thói quen dùng thuốc hàng ngày, thì liền tái phát đau đầu, còn đau không kiểm soát nổi. Anh không thấy kì quái sao?”

“…” Bàn tay của Diệp Dịch Lỗi dần dần buông lỏng. Rõ ràng biết gã lang băm này không đáng tin nhưng lúc này hắn không thể không tin lời anh ta. Hoặc chính bản thân hắn mất niềm tin với mẹ mình, nhất là từ khi dấy lên nghi ngờ mẹ hắn liên đới đến vụ hỏa hoạn của Lạc Gia năm xưa.

“Ai có thể có bản lĩnh mua loại thuốc này, lại khiến Băng Ngưng sử dụng mà không nghi ngờ.” Diệp Dịch Lỗi buông tay ra.

“Nếu vẫn không tin anh có thể tự mình điều tra.” Tư Đồ Mạch rút ra tờ danh thiếp. “ Máy trợ thính cũ của Băng Ngưng do hãng này đặc chế nên rất dễ điều tra.” Thật ra, thời gian trước Băng Ngưng nằm viện, hắn nghi ngờ nên lấy máy trợ thính của cô mang đi kiểm tra. Không ngờ đây thật sự là nguyên nhân. “Còn nữa, Băng Ngưng bị giảm thính lực do tai nạn hoàn toàn có thể chữa khỏi hẳn nhờ phẫu thuật, nhưng lại có người nào đó lén chỉnh sửa bản bệnh án của cô ấy.”

Diệp Dịch Lỗi tựa như bị rút hết sức lực, lảo đảo lùi về phía sau. ‘Mẹ đã làm những gì thế này? Thật đáng sợ! Đây là cô con gái mà mẹ yêu thương hết mực cơ mà.’

Nhìn sắc mặt Diệp Dịch Lỗi trắng bệch, Tư Đồ Mạch xoay người. “Muốn điều tra tung tích cha anh, nhất định phải tập trung vào Phương Úc Đình.”

“Anh rốt cục là kẻ nào?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. Hắn tuyệt đối không phải là một thầy thuốc thông thường, có thể dễ dàng đối phó với đám vệ sĩ lại có thể biết chuyện giữa cha hắn và Phương Úc Đình. Đến hắn cũng gần đây mới biết chuyện này mà còn rất mù mờ.

“Tôi là ai đâu quan trọng, quan trọng là anh đã biết có người đang nhắm đến Diệp Gia. Anh nên bảo vệ cẩn thận bảo vệ người nhà mình nhất là Ngưng Nhi. Bởi vì, cô ấy là người anh quan tâm trên hết, đừng phủ nhận, nên kẻ địch của anh sẽ nhắm đến cô ấy đầu tiên, mẹ anh cũng vậy.”

Tư Đồ Mạch dứt lời liền rời đi.

Diệp Dịch Lỗi bất động hồi lâu. ‘Chuyện này quá đáng sợ…vượt quá sức tưởng tượng!’

Phương Úc Đình? Chẳng lẽ ý hắn là kẻ chủ mưu bắt cóc vì Phương Úc Đình nên hãm hại ba.’

*****************

Lâm Thanh Âm sốt ruột ngồi trong phòng bệnh chờ đợi con trai quay lại. Bà không nên để Dịch Lỗi đuổi theo tên Tư Đồ kia. Nếu Tư Đồ Mạch nói ra chuyện gì thì phải làm sao? Nếu sớm biết như thế này, bà đã không cho Tư Đồ Mạch mang máy trợ thính của Băng Ngưng đi. Bà xiết nắm tay, không biết hắn nghi ngờ gì không. Bà lạnh lùng nhìn Băng Ngưng đang thẫn thờ ngồi trên đất, xung quanh là giấy tờ ảnh chụp lộn xộn, sắc mặt sa sầm. ‘Phản ứng của Diệp Dịch Lỗi hôm nay vô cùng kích động, xem ra nó thật sự quan tâm Băng Ngưng.’ Bà không thể để hắn tiếp tục sa lầy, nhất định không được.

Diệp Dịch Lỗi quay trở lại phòng bệnh, không nhìn đến mẹ mà đi thẳng đến chỗ Băng Ngưng, bế cô lên. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau hương vị vô cùng quen thuộc để tự trấn tĩnh.

“Dịch Lỗi, sao đi lâu vậy con. Người kia đâu?”

“…Không đuổi kịp!” Mất một lúc hắn mới buông mấy chữ. “Nhưng con nhất định không tha cho bọn chúng…”

Nghe con trai nói, Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi! Có điều không thể chủ quan, hiện tại Dịch Lỗi không biết không có nghĩa sau này không. Huống hồ…Vẫn còn cái gai Lưu Duệ Hàng, mỗi phút giây đều nhìn chằm chằm vào bà như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu như có biện pháp nào giải quyết cả hai người này mới vẹn toàn, vừa khiến Dịch Lỗi hết hy vọng lại loại trừ Lưu Duệ Hàng…

Băng Ngưng sau một hồi bộc phát xúc động đột nhiên trở lại an tĩnh lạ thường, cảm tưởng bao nhiêu cảm xúc đã trút hết ra. Diệp Dịch Lỗi cẩn thận nắm tay cô. Nếu như biết kẻ hại cô ra nông nỗi này chính là người mẹ nuôi mà cô rất mực thương yêu kính trọng thì cô làm sao chấp nhận nổi chuyện này. Trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn, hắn căm hận mẹ mình quá tàn nhẫn. Thế nhưng…ngoài hận ra thì sao, hắn có thể làm gì với chính mẹ đẻ của mình đây.

“Ngưng Nhi! Đừng sợ, anh sẽ luôn ở cạnh em.” Hắn hôn tay cô.

Băng Ngưng nằm trên giường bệnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn trần nhà. Bạn bè, người thân, người yêu…đều một như nhau, lần lượt hại cô, làm cô tổn thương. Cô còn có thể tin ai. ‘Điền Mộng Phỉ, để hãm hại tôi, cô lao tâm khổ tứ tính toán không ít." Tay cô xiết chặt lại. Diệp Dịch Lỗi nghĩ cô còn xúc động nên nâng tay cô lên. Nghĩ một lúc, hắn rút điện thoại ra, gõ mấy chữ.

“Đừng sợ, có anh ở đây!”

Băng Ngưng nhìn mấy chữ kia, cười khẽ rồi quay đi, xem không thấy, cũng không buồn để ý.

“Nhất định sẽ khá hơn. Chúng ta ra nước ngoài điều trị được không?” Diệp Dịch Lỗi lại gõ chữ trên điện thoại. Tới đây, Diệp Gia phải đối mặt với phong ba bão táp nhường nào còn chưa lường được hết, để tránh liên lụy đến Băng Ngưng, hắn phải nhanh chóng đưa cô rời khỏi đây.

“Vô dụng thôi!” Băng Ngưng lạnh nhạt. Thật ra đã sớm chuẩn bị tính thần tai của cô sẽ không hồi phục được, chỉ là không ngờ do người khác gây ra.

“Sẽ tốt hơn! Tin anh!”

Tin? Cô không biết giờ đây mình còn có thể tin ai không, nhất là người ngay trước mắt cô, người cô yêu hết tâm hết dạ, lời của hắn cô càng không có dũng khí tin.

Hoài nghi không hề che giấu trong ánh mắt của cô khiến Diệp Dịch Lỗi đau lòng. ‘Ngưng Nhi, lần này, thực sự, hãy tin tưởng anh.”

Diệp Dịch Lỗi vẫn túc trực ở bệnh viện, dặn Văn Tuấn điều tra thật kỹ xung quanh Phương Úc Đình, dựa vào ý tứ của Tư Đồ Mạch, khả năng cao là khúc mắc về tình cảm. ‘Ba ơi…tại sao ba vì Phương Úc Đình không ngại gây thù chuốc oán với người khác nhưng sau cùng lại bỏ rơi người mình yêu. Vì sao bỏ rơi cô ta rồi cưới mẹ nhưng vẫn nặng tình nhớ mãi không thôi. Ba có biết hay không, bời vì ba mà hủy hoại bao nhiêu người…’

Diệp Thị.

Văn Tuấn chăm chú vào chỗ tư liệu báo cáo, hai mắt đã thâm quầng như gấu trúc. Anh tập trung điều tra các mối quan hệ xung quanh Phương Úc Đình, quả nhiên có thu hoạch. Năm đó, Phương Úc Đình được xưng tụng là đệ nhất tài nữ tài sắc vẹn toàn của đại học C. Giữa bao nhiêu kẻ si tình theo đuổi, cô chọn Diệp Thiệu Quân. Bởi vì thế lực cường đại của Diệp Gia, nhiều người biết khó đã chủ động rút lui, chỉ có một người vẫn kiên quyết đeo đuổi không buông. Về sau, không biết do nguyên nhân gì bị Diệp Thiệu Quân đánh gẫy chân. Từ đó, người kia ra nước ngoài và bặt vô âm tín đến nay. Không thời gian người đó biến mất, vừa vặn là hai sáu năm trước…
Bình Luận (0)
Comment