Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 141.2

“Lạc Băng Ngưng! Sau này không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!”

Anh lạnh lùng xoay người nhưng trái tim co rút đau đớn, giống như không thể hô háp, đôi mắt anh có một chút ướt. Đi tới ngoài cửa, đột nhiên anh gầm lên một tiếng rồi dùng sức đánh một quyền vào vách tường, sau đó vô lực ngã ngồi ở trên ghế. Lạc Băng Ngưng, em thật sự ngoan độc, em thắng rồi......

Băng Ngưng ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn về phía hai chiếc nhẫn. Thì ra đây chỉ là đạo cụ, đạo cụ.... Dĩ nhiên không cần quá quý trọng. Lạc Băng Ngưng! Đây là mày tự chuốc lấy đau khổ, đáng đời mày, đáng đời....

Lưu Duệ Hàng đứng cách đó không xa. Lời của bọn họ anh ta nghe thấy, dáng vẻ khổ sở của Diệp Dịch Lỗi cũng được thu hết vào trong mắt. Từ từ đi đến bên người anh, nhưng Lưu Duệ Hàng còn chưa kịp nói gì, Diệp Dịch Lỗi liền đứng dậy trừng mắt nhìn anh ta rồi sải bước rời đi......

Anh ta đứng ở cửa nhìn Băng Ngưng rồi từ từ đi vào: “Bây giờ em không thể bị nhiễm lạnh, lên giường nghỉ ngơi đi!” Tay của Lưu Duệ Hàng đặt ở trên vai của Băng Ngưng.

Nhìn thấy anh ta, đột nhiên Băng Ngưng che bụng hỏi: “Anh họ! Đứa bé của em thế nào? Đứa bé của em đâu?”

Lưu Duệ Hàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Em đừng như vậy, trước tiên khoan hãy nói chuyện này, chăm sóc cơ thể tốt mới quan trọng.....”

“Anh nói vậy là có ý gì?” Băng Ngưng hỏi: “Đứa bé, đứa bé không còn sao?”

“Lúc đầu vốn là có thể giữ được, nhưng......” Lưu Duệ Hàng muốn nói lại thôi.

Băng Ngưng đờ người, vế sau cô cũng có thể đoán ra được. Là anh không cần, Diệp Dịch Lỗi không cần đứa bé này, vì vậy mới chạy đến đây.

“Em đừng khổ sở. Có lẽ Dịch Lỗi chỉ nghĩ em mới phẫu thuật trước đó, lại dùng nhiều thuốc như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên....” Lưu Duệ Hàng dịu dàng vỗ vỗ vai của cô, an ủi cô.

“Thật sự là một lý do an ủi tốt đẹp!” Băng Ngưng cười: “Chẳng qua là anh ấy không muốn đứa bé này, có phải không!”

Lưu Duệ Hàng không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Băng Ngưng tự mình đứng lên một cách chậm rãi. Cô nhớ Diệp Dịch Lỗi đã từng nói: Anh không cần đứa bé của cô, cô không xứng. Cho nên.... Hiện tại bởi vì cô không xứng, cho nên đứa con của cô bị giết chết...... Tay của cô từ từ nắm chặt.

Anh ấy không cần đứa bé này, đứa bé vốn là bảo vệ được nhưng nó bị anh hại chết. Diệp Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ôm bụng thật chặt, thân thể run rẩy suýt nữa đứng không vững.

Ha ha...... Anh Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể như vậy, làm sao anh có thể giết chết đứa bé của tôi rồi sau đó còn dùng ánh mắt thù hận nhìn tôi, làm sao anh có thể như vậy? Bởi vì tâm tình quá mức kích động khiến thân thể của Băng Ngưng run rẩy. Giết chết đứa bé của cô, sau đó nói thả tự do cho cô. Ha ha......

“Ngưng nhi......”

“Diệp Dịch Lỗi! Anh là tên súc sinh, súc sinh!” Băng Ngưng mất khống chế mà hét to.

Cô muốn đi hỏi anh tại sao, tại sao đối xử với cô ác như vậy. Nhưng lúc này cô quá yếu đuối, vừa tiến lên phía trước liền ngã xuống. Lưu Duệ Hàng kịp thời đưa tay đỡ cô.

“Ngưng nhi! Em bình tĩnh một chút!”

“Anh buông ra, tôi không tin lời của anh, tôi không tin!” Băng Ngưng kêu to: “Tôi muốn đi tìm anh ấy, anh buông tôi ra!”

“Em tìm cậu ta làm cái gì!” Ánh mắt của Lưu Duệ hàng đỏ rực, quát: “Phải đến lúc nào thì em mới có thể tỉnh táo, Diệp Dịch Lỗi không thương em. Cậu ta đối xử với em tuyệt tình bao nhiêu, không phải em rất rõ ràng sao!”

“Anh buông ra!” Băng Ngưng kêu gào kịch liệt: “Tôi không tin anh.”

“Chẳng lẽ em nhất định phải nghe chính miệng cậu ta nói tất cả đều là cậu ta làm thì mới chết tâm, có phải không!” Lưu Duệ Hàng quát lớn: “Em đừng ngây thơ nữa Băng Ngưng. Ở Diệp gia, anh và em mới là người ngoài, bằng không làm sao Diệp Dịch Lỗi có thể che giấu những việc Lâm Thanh Âm đã làm với em.”

Băng Ngưng quên mất giãy giụa, quên mất kêu gào, chỉ kinh ngạc nhìn Lưu Duệ Hàng. Bà làm cái gì?

“Mẹ......”

“Bà ta không phải mẹ em!” Lưu Duệ Hàng cao giọng nói: “Em có biết không, em không nghe được căn bản là do Lâm Thanh Âm đổ tội cho Tư Đồ Mạch. Việc em không nghe được cái gì như ngày hôm nay, đều là do Lâm Thanh Âm tạo thành. Bà ta đưa cho em máy trợ thính vẫn luôn có vấn đề, là bà ta cố ý hại em.”

Băng Ngưng hoàn toàn ngây dại, anh ta nói cô bị như ngày hôm nay là do mẹ hại cô sao? Cô nhìn Lưu Duệ Hàng, đến nỗi ngay cả khóc cũng quên mất.

“Lúc trước khi em bị tai nạn xe cộ, rõ ràng lỗ tai có thể được chữa khỏi. Là Lâm Thanh Âm mua chuộc được bác sĩ, tất cả là bà ta tạo thành. Mà những điều này Diệp Dịch Lỗi cũng biết, nhưng cậu ta lại lựa chọn giúp mẹ cậu ta che giấu. Băng Ngưng! Hiện tại em còn không nhìn ra sao? Chúng ta cái gì cũng không phải, bọn họ mới đúng là người một nhà.

Băng Ngưng cứng đờ, giơ cánh tay lên sờ lỗ tai. Cô không nghe được là vì như vậy......

“Như vậy em còn muốn đi tìm cậu ta sao?” Lưu Duệ Hàng hỏi: “Như vậy em còn coi bà ta như mẹ sao? Em còn tin tưởng Diệp Dịch Lỗi sẽ không vô tình với em như vậy ư.....”

“Anh đừng nói nữa, đừng nói!” Băng Ngưng lắc đầu. Cô không muốn nghe, không! Băng Ngưng kinh ngạc che lỗ tai, sau đó mới nhận ra mình không nghe được lại che mắt: “Không phải vậy, sẽ không....”

“Em có thể đừng cố gắng trốn tránh nữa không.” Lưu Duệ Hàng thô lỗ kéo cổ tay của cô.

“Còn nữa.... Em có biết không, ngay cả năm đó hoả hoạn của nhà các người, đều có liên quan đến Lâm Thanh Âm. Là bà ta hại chết ba mẹ của em, là bà ta khiến nhà họ Lạc nhà tan cửa nát....” Mỗi một chữ anh đều nói rõ ràng, giống như chỉ sợ Băng Ngưng nhìn không hiểu, sót mất một chữ....

Băng Ngưng đờ người. Chuyện này quá kinh khủng với cô. Nước mắt từ trong mắt của cô rơi xuống. Rõ ràng không nghe được, nhưng âm thanh ngọn lửa thiêu đốt giống như vẫn còn vang lên bên tai, còn có tiếng của ba mẹ......

Trong ánh lửa, dường như cô lại nhìn thấy bóng lưng kia. Người đó không để ý tới bọn họ gọi, đi xa dần, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía căn nhà bốc cháy hừng hực nở nụ cười. Cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của người kia, bóng lưng xuất hiện ở trong mơ vô số lần. Quả nhiên thực sự là bà, người mẹ mà cô yêu nhất.....

Nụ cười của bà đỏ rực giữa ánh lửa, xinh đẹp như vậy, tàn nhẫn như vậy......

“Ngưng nhi, còn nhớ rõ không? Em còn có một người chị, nhưng...... Ở trong trận hoả hoạn lớn đó đã mất tích, đến nay sống chết không rõ...... Là Lâm Thanh Âm đã hại các người.”

Băng Ngưng hít thở không thông, chuyện này là đả kích quá lớn với cô. Tất cả mọi thứ chung quanh cũng bắt đầu mơ hồ, cô bỗng hôn mê bất tỉnh......

Lưu Duệ Hàng đỡ Băng Ngưng đã ngất vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy. Ngưng nhi, thật xin lỗi. Nếu như phải trách anh, như vậy.... Thì trách anh đi, cho dù là hận anh....

Thu xếp ổn thoả cho Băng Ngưng, Lưu Duệ Hàng rời khỏi phòng bệnh, từ trong ví tiền lấy ra một tờ chi phiếu hai mươi vạn.

“Nhớ quản tốt miệng của chính mình. Những lời nên nói cũng đã nói, lời không nên nói thì không cần phải nói!”

“Cám ơn, cám ơn!” Bác sĩ nhận lấy chi phiếu.

“Làm tốt chuyện của mình, còn nữa...... Chăm sóc em gái tôi thật tốt.” Lưu Duệ Hàng nói xong liền sải bước rời khỏi bệnh viện. Diệp Dịch Lỗi, chúng ta dây dưa lâu như vậy, chuyện cho tới bây giờ, cũng đến lúc nên chấm dứt rồi.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn nhưng vẫn lạnh như vậy. Sắc trời âm u, giống như báo trước sắp có tai hoạ ập tới.....

Xe của Diệp Dịch Lỗi dừng ở ven đường. Ngoài cửa sổ xe, tàn thuốc rơi đầy trên mặt đất. Anh dùng sức hút, một điếu lại một điếu.

“Đứa bé không còn......” Nghĩ tới câu nói này, đột nhiên anh vò điếu thuốc đang hút vào trong lòng bàn tay, khói thuốc liền tản ra. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong? Anh cũng chỉ nhận một cú điện thoại, liền bị người từ phía sau đánh ngất. Một giây trước khi mất đi ý thức, anh vẫn còn lo lắng, là ai có thể lên kế hoạch anh, có thể tổn thương được Băng Ngưng không? Nhưng khi tỉnh lại, anh lại nằm trong xe của mình, chuyện gì cũng chưa xảy ra, mà xe của anh lại đỗ ở dưới căn hộ....

Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ mình nên điều tra một chút, bằng không làm sao có thể khéo như thế, anh bị tập kích thì trùng hợp Băng Ngưng liền đến bệnh viện làm phẫu thuật. Chẳng lẽ đây là do Lưu Duệ Hàng giở trò quỷ sao? Bằng không thì không có lý do gì anh bị tập kích mà lại bình yên vô sự nằm ở trong xe của mình. Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên, anh phiền não nhận.

“Giám đốc! Anh xem báo hôm nay chưa?” Đầu bên kia, Văn Tuấn kêu lên: “Đột nhiên Đường thị nói muốn bắt đầu hợp tác với chúng ta một lần nữa, còn nói sẽ đầu tư giúp Diệp Thị vượt qua khủng hoảng.”

“Cậu nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi mơ hồ nhận thấy được tình hình không ổn.

“Hiện tại trên báo chí đều truyền ra, còn có người đang nói có phải là anh và Đường thị làm giao dịch gì hay không....” Âm thanh Văn Tuấn hạ thấp xuống: “Giám đốc! Chẳng lẽ anh....”

Diệp Dịch Lỗi đã không nghe ra được sự nghi ngờ trong lời nói của Văn Tuấn, cũng không còn có tâm tư giải thích cho anh ta. Lúc này trong đầu anh đang hỗn loạn, chẳng lẽ khi anh bị mang rời khỏi khách sạn, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Nghĩ đến lời nói của Đường Sâm, Diệp Dịch Lỗi cả kinh, lập tức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

“Diệp Dịch Lỗi! Em chỉ hỏi anh một vấn đề.... “ Lời nói của Băng Ngưng vang lên ở bên tai, cô ấy muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ là Đường Sâm sao?

Nguy rồi! Trong lòng Diệp Dịch Lỗi chợt trầm xuống.

Khi Băng Ngưng tỉnh lại thì chỉ có một mình ở trong phòng bệnh. Cô thử cử động một chút nhưng một trận đau đớn từ bụng truyền đến khiến cô nhíu chặt lông mày. Vén áo lên, nhìn thấy thứ trước mắt khiến cho cô sợ đến ngây người. Trên bụng của cô quấn một lớp băng gạc, hiển nhiên là đã làm phẫu thuật. Nhưng.... Không phải chỉ là phẫu thuật phá thai bình thường thôi sao! Làm sao lại mổ..... Cô chống đỡ lấy cơ thể. Thuốc tê vừa hết tác dụng, cho nên mới cảm thấy đau đớn.

Cố sức với nút gọi ở đầu giường. Đây là tình huống gì, ai có thể nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.

“Lạc tiểu thư! Cô sao rồi?” Một y tá chạy vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Băng Ngưng chỉ vào vết thương trên bụng mình hỏi.

“Ách......” Y tá khó xử: “Lạc tiểu thư......”

“Tôi đang hỏi cô đã xảy ra chuyện gì!” Ánh mắt của cô phiếm hồng.

“Cô không biết sao? Ngày hôm qua khi phẫu thuật, bác sĩ đã cắt của cô.... Của cô.....”

“......” Băng Ngưng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cô gái, chỉ sợ nhìn sai một chữ nào. Cắt bỏ cái gì?

“Ngày hôm qua lúc làm phẫu thuật cho cô, đã cắt bỏ tử cung của cô, cái này...... Là ý tứ của Diệp thiếu.” Cô gái nói xong, giống như sợ Băng Ngưng không tin liền lấy ra đơn đồng ý phẫu thuật, phía trên là tên tuổi và chữ kí của Diệp Dịch Lỗi....
Bình Luận (0)
Comment