Editor: Mèo
Trời hửng sáng nhưng vẫn còn chút tối, thời gian qua nhanh như điện xẹt, đau lòng và tuyệt vọng cũng sâu hơn từng chút từng chút một...
Văn phòng giám đốc trong công ty lúc này đang rơi vào tĩnh lặng, Diệp Dịch Lỗi cứ ngồi im như vậy, nhìn vào giống như một pho tượng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm ra phía cửa. Có lẽ, ngay sau đó Văn Tuấn sẽ tiến vào nói cho anh biết. ‘Giám đốc, đã tìm thấy tiểu thư Băng Ngưng rồi.’
Ngưng nhi sẽ không chết, có lẽ...Cô chỉ đang tức giận nên trốn đến một nơi nào đó tránh mặt anh mà thôi! Nói không chừng bây giờ cô đang ở nhà Kiều Kiều, giống như lần trước ấy! Đúng! Nhất định là như vậy! Anh nghĩ, trong lòng như đang nhen nhóm lên một tia hy vọng, nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Băng Ngưng.
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong bầu không gian yên ắng. Nụ cười Diệp Dịch Lỗi từ từ tắt ngúm, nhìn về phía góc bàn, điện thoại của Băng Ngưng đang đặt ở đó vẫn còn dính vết máu, anh cứng đờ cầm điện thoại lên, sau đó vuốt về phía nhận cuộc gọi...
Điện thoại được kết nối—
Diệp Dịch Lỗi nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười. “Ngưng nhi, trở về đi! Anh rất nhớ em...” Anh thấy cay cay nơi sống mũi. “Em quay về đi có được không... Anh đã biết sai rồi, anh sai rồi...”
Diệp Dịch Lỗi, tôi hận anh...
Dường như nghe thấy giọng nói suy yếu nhưng đầy câm hận của Băng Ngưng, Diệp Dịch Lỗi không kềm chế được mà run rẩy kịch liệt.
Nếu như lần này tôi không chết, thì xin hãy để tôi đi...
“Ngưng nhi, anh đồng ý với em.” Tay nắm chặt điện thoại của Diệp Dịch Lỗi run rẩy. “Anh để cho em rời đi, nhưng... Hãy về đây trước đi được không, để cho anh biết em vẫn bình an, để anh biết em vẫn còn sống...” Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ngưng nhi, anh thật sự rất yêu em...
Từ đó đến nay, anh không một khắc nào ngơi nghỉ việc tìm kiếm Băng Ngưng. Nhưng dù có lật tung hết cả thành phố C rồi mà vẫn chưa tìm được Băng Ngưng.
Manh mối duy nhất lúc này là chiếc xe cấp cứu, lúc Văn Tuấn dẫn theo cảnh sát đến cứu người vốn không có gọi xe cấp cứu, nhưng bây giờ ngay cả người bí ẩn làm việc đó là ai, bọn họ còn chưa biết, còn có hai phát súng trên người của Hứa Kiệt nữa, rốt cuộc là ai bắn? Liệu rằng người gọi xe cấp cứu và người bắn Hứa Kiệt có phải là cùng một người hay không? Những việc này bọn họ không điều tra ra chút manh mối nào cả, có phải nếu như bọn họ tìm ra được người đó thì sẽ tìm được Băng Ngưng hay không...
——— ——————
Trong một nhà kho bỏ hoang, do bị bỏ trống một thời gian dài khiến cho nơi này âm u lạnh lẽo. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, bên trên một đống phế tích hỗn độn có một gã đàn ông đang nằm đó thoi thóp, máu me nhầy nhụa khắp người, nếu như không nhìn thấy trên ngực phập phồng hơi thở yếu ớt của gã, nhất định sẽ tưởng là gã đã chết.
K...é...tt — R...ầ...mm—! Cửa nhà kho bị một cước đá văng ra. Diệp Dịch Lỗi bước đến, nhìn gã đàn ông đang lê lếch dưới đất, đáy mắt anh loé lên một tia khát máu tàn độc.
“Diệp Dịch Lỗi...” Hứa Kiệt suy yếu kêu lên. “Các người làm thế này là phạm pháp...” Gã ta ho lên sùng sục, vết thương đã bị nhiễm trùng nên phát sốt, nếu như không có ai cứu thì gã chết từ lâu rồi. Có nằm mơ cũng không ngờ được những cảnh sát kia tuyên bố gã đã chết tại chỗ, sau đó giao lại cho Diệp Dịch Lỗi.
“Phạm pháp?” Diệp Dịch Lỗi đạp một cước mạnh thật mạnh xuống thẳng mặt gã. “Mày còn dám nói chuyện pháp luật trước mặt tao sao!” Chân của anh rất dùng sức, Hứa Kiệt chỉ có thể vùng vẫy giẫy chết, lại không có một chút tác dụng nào.
“Lúc mày bắt cóc Ngưng nhi của tao, có nghĩ đến pháp luật không? Lúc mày nổ súng bắn cô ấy, có nghĩ đến pháp luật không?” Mắt Diệp Dịch Lỗi đỏ ngầu dữ tợn, giống như là một con sư tử đang giận dữ.
“Diệp, Diệp thiếu gia...”
“Mày mà cũng dám hãm hại tao ưh!” Diệp Dịch Lỗi khom lưng túm lấy tóc của gã, để cho gã nhìn kĩ bức hình Băng Ngưng trong điện thoại di động. Anh không ngờ được đằng sau vụ bắt cóc này, lại có liên quan đến những chuyện ngoài kiểm soát khác.
“Hứa Kiệt, lúc trước tao tha cho cái mạng chó của mày là một điều sai lầm, đúng chứ!”
“Nhìn ảnh chụp, Hứa Kiệt hoàn toàn rơi vào hoang mang. “Không phải, không phải tôi...” Gã ta hoảng sợ lắc đầu. “Là Đường Sâm, Đường Sâm...”
“Đường Sâm hèn hạ, mày cũng không tốt đẹp gì.” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh lùng. “Tao đã cảnh cáo rồi cơ mà, không được làm tổn hại Ngưng nhi...”
“Diệp thiếu gia, tôi biết sai rồi, xin cậu đừng giết tôi, xin cậu đó...”
“Hừ...” Diệp Dịch Lỗi cười lạnh. “Cầu xin tao? Muộn rồi!” Anh nói xong liền rút ra một khẩu súng.
“Anh... Anh muốn làm gì...”
“Mày đoán xem!” Anh nói xong đứng thẳng dậy, không do dự chút nào mà bắn một phát thẳng vào eo của Hứa Kiệt.
Đoàng—! Sau tiếng súng đinh tai là tiếng kêu thảm thiết của Hứa Kiệt vang vọng trong cả khu nhà kho. Tiếp đó Diệp Dịch Lỗi đá một cước lật Hứa Kiệt nằm ngửa trên mặt đất, chĩa súng thẳng vào trước ngực gã.
“Không... Đừng mà...” Hứa Kiệt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi.
“Dám làm Ngưng nhi của tao bị thương, tao phải khiến mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong!” Anh nói xong chĩa súng về phía bụng của gã, bắn hai phát liên tiếp, hiển nhiên là không muốn gã chết quá nhanh, như vậy thì nhẹ nhàng cho gã ta rồi.
“Giám đốc...” Hứa Kiệt đứng phía sau không kềm được lên tiếng khuyên can. “Sẽ xảy ra án mạng đấy!”
“Thật sao?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Vậy thì sao?” Anh xoay mặt nhìn xuống Hứa Kiệt. “Gã ta nhất định phải chết, nhưng không phải bây giờ...”
Hứa Kiệt suy yếu thở hổn hển, đây là muốn gã chịu đủ mọi tra tấn hành hạ rồi mới chết sao! “Anh giết tôi đi!”
“Giết người là phạm pháp!” Diệp Dịch Lỗi giả vờ hoảng sợ. “Tao là một công dân gương mẫu, sống và làm việc theo pháp luật. Những chuyện phạm pháp thế này, tao không dám làm đâu!” Đáy mắt Diệp Dịch Lỗi xẹt qua một tia cười cợt tàn nhẫn.
“Từ từ mà chờ chết đi! Lần sau khi tao tới, nếu như mày còn sống thì tao sẽ tha cho mày! Chúng ta đi thôi!” Anh dẫn theo Văn Tuấn đi ra ngoài.
Diệp Dịch Lỗi siết chặt nắm đấm. Đường Sâm, Lưu Duệ Hàng. Chúng ta cùng chờ xem, Diệp Dịch Lỗi tao thề rằng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn mày...
Hứa Kiệt vẫn nằm ở chỗ cũ, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, gã ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Xong rồi...
Diệp Dịch Lỗi đi không bao lâu thì cánh cửa nhà kho lại được mở ra một lần nữa, Hứa Kiệt suy yếu ngước nhìn người đàn ông chậm rãi bước vào giữa luồng ánh sáng hắt vào từ khe cửa. Đáy mắt gã ta xẹt qua một tia hy vọng...
“Cứu tôi, cứu tôi với...” Hứa Kiệt kêu to.
“Cứu mày àh?” Người đàn ông buông thứ gì đó trong tay ra rồi chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt gã ta. “Hứa Kiệt, ai cho mày lá gan dám nổ súng bắn Ngưng nhi, hả...?” Anh ta nói xong chậm rãi rút súng từ bên hông ra.
“Tư Đồ Mạch, mày... mày muốn làm gì?”
“Tiễn mày một đoạn đường.” Anh ta hời hợt đáp. “Hứa Kiệt, có trách thì hãy trách mày quá ngu ngốc, nếu như mày không ra tay với Ngưng nhi thì tao định sẽ tha cho mày một mạng.”
“Mày... Mày không thể giết tao... Tao và mày đều làm việc cho Tổng giám đốc, mày không có quyền giết tao...”
“Cho tới bây giờ tao và bọn mày chưa bao giờ ở cùng một phe cả.” Tư Đồ Mạch lắc đầu. “Bây giờ Đường Sâm còn không tự lo được cho thân mình, làm gì còn tâm tư mà lo cho mày!” Anh ta khẽ cười, chĩa súng thẳng vào trước ngực của Hứa Kiệt.
“Chết đi!” Dứt lời, tiếng súng vang lên.
Một phát.
Hai phát.
Ba phát.
Đoàng—! Đoàng—! Đoàng—!
Dư âm của tiếng súng vẫn còn vang dội trong không khí ẩm mốc của khu nhà kho...
Tư Đồ Mạch nhìn hai mắt trợn trừng của Hứa Kiệt đã chết. Ánh mắt lại càng lạnh lùng, dù thế nào anh ta cũng không ngờ được người mà Đường Sâm muốn Hứa Kiệt bắt cóc lại là Băng Ngưng, càng không ngờ đến Hứa Kiệt lại ra tay đúng lúc anh ta đang chữa trị cho Băng Ngưng. Tư Đồ Mạch rưới cả thùng xăng lên người của Hứa Kiệt, sau đó lấy ra một cái bật lửa.
Xoẹt—!
Quăng bật lửa về phía thi thể của Hứa Kiệt, một giây kế tiếp, cả người Hứa Kiệt cháy bùng lên. Tư Đồ Mạch đứng một bên lạnh lùng nhìn, xác nhận thấy gã ta đã cháy thành tro rồi mới chậm rãi xoay người rời đi.
Ngưng nhi, tôi sẽ báo thù cho em...