Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 146

Editor: Mèo

Mùa hè ở thành phố C nóng như đổ lửa, nhiệt độ không ngừng tăng lên như muốn đốt cháy hết tất cả mọi thứ, từng cơn gió xen lẫn với cái nắng nóng mùa hè lùa vào phòng. Trong phòng không bật điều hoà, nóng như lò hấp.

Diệp Dịch Lỗi nằm trên giường. Bận rộn ở công ty suốt cả tuần lễ, anh mệt muốn chết rồi, nhưng cho dù mệt mỏi đến thế nào cũng không thể ngủ được một giấc yên lành. Bốn năm, anh chưa bao giờ được ngủ ngon, anh luôn mơ thấy Ngưng nhi, mơ thấy tiếng súng, nhìn thấy cô bị trúng đạn, nhưng cuối cùng người bóp cò nổ súng lại chính là anh. Cũng có lúc anh sẽ mơ thấy Băng Ngưng quay về, dẫn theo bên cạnh là chồng, là con cô, vui vẻ nói với anh: “Anh Dịch Lỗi, em về rồi...”

Còn mơ thấy... Băng Ngưng nói: “Diệp Dịch Lỗi, tôi hận anh...” Lời này giống như một câu ma chú, hành hạ anh suốt bốn năm trời day dẵn.

Đúng vậy! Đã lâu như vậy...

Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã qua bốn nắm, khoảng thời gian này nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Công ty nhà họ Diệp năm đó suýt chút nữa đã bị phá sản nay đã vươn mình phát triển thành công ty đứng đầu thành phố C, thậm chí trở thành một trong những công ty nổi tiếng khắp cả nước.

Trong khoảng thời gian này, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện. Diệp Thiệu Bằng bị bệnh qua đời, công ty nhà họ Diệp cải tử hồi sinh, công ty Đường thị bởi có dính líu đến vụ án bắt cóc nên đã bị điều tra, bị phơi bày ra những việc làm đen tối khác, trở thành vụ án lớn của thành phố, những đối tượng có tham gia đều chịu cảnh tù tội, ngay cả công ty mẹ ở Pháp cũng bị ảnh hưởng.

Còn có... Mộ Hàn đã trở về. Năm đó cô ấy trúng đạn rơi xuống biển, bọn họ đều cho rằng cô ấy đã chết, nhưng thật may mắn là cô ấy đã có thể bình an quay về. Vậy còn... Ngưng nhi thì sao? Cô ở đâu, tại sao đến giờ vẫn chưa trở về...

Diệp Dịch Lỗi mở mắt, giơ tay lên lau mồ hôi rịn ra trên trán. Anh trở mình quay sang tủ đầu giường, nhìn bức ảnh của Băng Ngưng đặt ở góc bàn.

“Ngưng nhi, buổi trưa tốt lành...” Anh khẽ cười, cầm khung hình lên hôn chụt một cái rồi để lại chỗ cũ. Sau đó đứng dậy rời khỏi giường, rửa mặt, nấu bữa trưa cho mình.

Từ bốn năm trước, sau khi biết được những sự thật đó thì anh liền quyết định chuyển ra khỏi nhà họ Diệp. Anh không thể nào chấp nhận được chuyện mẹ mình lại làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy, bởi vì những âm mưu của mẹ mà anh đã tổn thương Ngưng nhi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng còn đánh mất cô. Nỗi đau đó, cả đời này anh cũng không quên được.

Đã lâu rồi anh không nấu cháo, nhớ năm đó bé con chê món cháo mà anh nấu khó ăn, cho nên về sau anh bắt đầu nghiên cứu cách nấu, bây giờ anh đã có thể nấu thành thạo các loại cháo khác nhau, chỉ là không biết anh còn cơ hội để nấu cho Ngưng nhi ăn nữa hay không.

Bốn năm, cũng là bốn năm anh tìm kiếm không ngừng nghỉ. Anh từng nghe Đinh An Nhiên nói rằng đã gặp Băng Ngưng ở Mĩ, nhưng khi anh vui mừng bay qua đó tìm kiếm suốt mấy tháng trời cũng không có kết quả gì. Khi đó, anh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Anh cũng từng nghĩ đến việc sẽ dùng nỗi nhớ và hi vọng của mình về cô để vượt qua những tháng ngày còn lại của đời mình, hi vọng rằng Ngưng nhi của anh vẫn còn sống, nhưng sao đến giờ cô vẫn chưa chịu quay về.

Trong mắt người khác, anh là một doanh nhân thành đạt, thế nhưng tất cả chỉ là giả dối, chỉ có mình anh mới biết bản thân mình thất bại đến cỡ nào. Những người khác đều ngưỡng mộ anh không thôi, vì anh có địa vị, có gia thế, có vẻ ngoài điển trai lại giàu có. Nhưng anh không cần những thứ phù phiếm đó, chỉ cần được ở bên cạnh Ngưng nhi thì anh nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình để đánh đổi cô, nhưng... Có thể không?

Trên bàn ăn, anh đã hình thành thói quen để hai bộ chén đũa, có cảm tưởng như là Băng Ngưng luôn ở bên cạnh anh vậy, yên lặng ăn cơm, sau đó rời đi! Anh rất sợ mình rảnh rỗi, vì chỉ cần có một chút thời gian trống thôi thì hình bóng của Băng Ngưng sẽ tràn ngập trong đầu anh. Sau đó sẽ không thể kiềm nén được mà đau đớn, khổ sở...

Anh trang trí căn hộ của mình dựa theo phong cách sở thích của Băng Ngưng, chờ đến khi Băng Ngưng trở về là có thể dọn vào ở ngay. Thế giới trong căn hộ này thuộc về cuộc sống của riêng hai người họ.

“Ngưng nhi, Thạch Đầu vẫn luôn chờ em, em quay về đi!”

——— ————

Diệp Dịch Lỗi đến trung tâm thương mại mua quần áo của trẻ em, sau đó đi thẳng đến nhà của Hạ Vân Tường. Bây giờ ngoài khoảng thời gian tụ tập với đám chiến hữu thân thiết ra, thì hai tiểu bảo bối của Hạ Vân Tường và Mộ Hàn chính là niềm vui duy nhất trong cuộc sống của anh. Anh thường tự ngẩn ngơ suy nghĩ, nếu như đứa bé của anh và Ngưng nhi vẫn còn thì hiện giờ cũng đã được bốn tuổi rồi, nhóc con sẽ chạy khắp nơi, sẽ kêu ba mẹ, vui vẻ chơi đùa...

Chủ nhật, từ trước đến nay Hạ Vân Tường luôn bận rộn hiếm có dịp rảnh rỗi nghỉ ngơi, Diệp Dịch Lỗi đi thẳng vào phòng khách, tự mình bước lên lầu, hai người lớn không có ở đây, cũng không thấy hai đứa nhóc quậy phá đâu, nên ở đây mới được yên lặng như vậy.

Gió buổi trưa hè thổi qua hành lang, thật mát mẻ. Cả tầng lầu cũng rất yên tĩnh. Cửa phòng ngủ của Hạ Vân Tường chỉ khép hờ, lộ ra một khe cửa lớn, bên trong cũng im lặng như tờ, không có âm thanh gì. Anh tò mò thò người vào nhìn một chút. Quả nhiên, trong phòng ngủ của Hạ Vân Tường có thể thấy được hai cha con đang ngủ trưa trên giường, cô công chúa nhỏ đang chu cái mông nằm trên người ba mình ngủ say sưa, không biết là mơ thấy gì mà bé con bất chợt chóp chép miệng, khoé miệng chảy ra nước miếng ướt nhẹp một mảng áo của Hạ Vân Tường.

Dường như, gió thổi từ cửa sổ vào phòng đều mang hương vị thật mát lành, ngọt ngào.

Bức tranh ám áp hạnh phúc trước mặt khiến cho Diệp Dịch Lỗi có chút si mê, anh tựa vào khung cửa nhìn hai cha con, khoé miệng nở một nụ cười vui vẻ, thật sự rất hâm mộ bọn họ. Đã từng có một cô bé con, cũng thích nằm trên ngực anh, nghiêng tai lắng nghe nhịp tim đập của anh, cô còn nói rất thích âm thanh đó...

Nhưng bây giờ... Anh sờ sờ ngực mình, hồ như không còn cảm thấy nhịp tim đập nữa.

“Thạch Đầu?” Mộ Hàn bế con trai không chịu ngủ trưa đi vòng vòng quanh nhà dỗ bé ngủ, vừa trở về phòng nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi đang đứng đó thì giật mình. “Đến lúc nào vậy?”

“Vừa mới tới thôi!” Anh nói xong thì ánh mắt đã hoàn toàn dính chặt vào nhóc con trong ngực Mộ Hàn. Nhóc Mộ Thần hình như rất thích Diệp Dịch Lỗi, nhìn thấy anh liền chủ động đưa hai cánh tay nhỏ nhỏ múp míp ra, đung đưa, trong miệng còn y y a a muốn qua anh bế.

“Càng ngày càng đáng yêu!” Diệp Dịch Lỗi giơ tay bế nhóc qua, còn hôn cái chụt lên khuôn mặt phấn nộn của nhóc. Chú nhóc sắp mọc răng nên luôn chảy nước miếng, khi được Diệp Dịch Lỗi ôm trong ngực thì cũng không ngại ngùng mà chùi nước miếng vào trong áo anh.

“Bây giờ có thể xác định được chú nhóc này là do cô sinh rồi.” Nhóc giống y hệt mẹ mình, luôn thích làm khó anh, vô ý hay cố tình đều gây phiền phức cho anh.

“Không phải do tôi sinh, chẳng lẽ do anh và Hạ Vân Tường sinh àh?” Mộ Hàn cau mày, có lúc nhìn thấy anh buồn khổ vì Băng Ngưng, cô cũng rất thông cảm, nhưng cũng có nhiều lúc nghe anh nói những câu nói gợi đòn, thật khiến người ta muốn há miệng ra cắn cho một phát.

Ha ha... Ý thức được là mình lại khơi lên cơn ngứa răng của Mộ Hàn, Diệp Dịch Lỗi vui vẻ cười cười. Cúi đầu hôn lên má của nhóc con trong ngực mình.

“Nghe Văn Tuấn nói, dạo gần đây anh vẫn luôn ở lại tăng ca trong công ty àh?”

“Chưa có vợ, chưa có con, không lo chăm chỉ làm việc thì còn có thể làm gì nữa!” Diệp Dịch Lỗi tự cười giễu, bế nhóc Mộ Thần giơ lên cao khỏi đỉnh đầu, nhóc con tuyệt đối không thấy sợ, ngược lại còn thích chí cười khanh khách.

“Nhưng anh cũng nên chú ý sức khoẻ chứ, dạo này anh thường xuyên phải nằm viện vì suy nhược cơ thể rồi, Diệp Dịch Lỗi, anh đừng tự hành hạ mình như vậy...”

“Cảnh sát Mộ, đột nhiên cô quan tâm tôi như vậy... Tôi có chút không quen đấy!” Anh cười cười rồi nói lãng sang chuyện khác. Anh cũng đâu muốn như vậy, đâu muốn bị công việc hành hạ, làm tê dại mình như vậy chứ. Nhưng nếu như không làm thế, anh sẽ chìm trong đau khổ không gượng dậy được mất.

“...” Mộ Hàn có chút bất đắc dĩ. Chuyện này không dễ gì mà khuyên được anh, mặc dù cô nhỏ tuổi hơn anh, nhưng cũng coi như người từng trải, đã nếm được mùi vị của đau khổ, nếu quả thật là yêu quá tha thiết, muốn quên được há có thể dễ dàng như vậy, không phải là lúc trước đây cô cũng đã đau lòng muốn chết hay sao, nhưng cũng không có cách nào có thể quên được cả.

“Thạch Đầu, thật ra thì anh cũng không tệ.” Anh đã từng hỏi cô, anh có phải là một tên khốn nạn hay không, khi đó cô cũng nhận định đúng là như vậy, nhưng bây giờ cô lại muốn thay đổi đáp án ban đầu đó. Hạ Vân Tường đã có nói cho cô nghe chuyện giữa anh và Băng Ngưng, bị chính mẹ ruột tính toán sắp đặt khiến cho bản thân mất đi người con gái mà mình thương yêu nhất, chuyện này quả thật đau khổ không gì bằng, nhà họ Diệp... Quá thủ đoạn, có một người mẹ như vậy, còn có thêm một ông anh họ suốt ngày đối đầu với mình, làm sao vui vẻ được...

Ha ha... Nghe Mộ Hàn nói, anh bỗng bật cười. “Cô nói câu này, sẽ làm tôi cảm thấy là cô đang thương hại tôi đấy!”

Quả thật... Diệp Dịch Lỗi không cần bất cứ ai thương hại mình. Chỉ là...

“Diệp Dịch Lỗi, sao anh lại khó phục vụ vậy chứ!” Mộ Hàn nổi máu xung thiên. “Chẳng thèm quan tâm nữa! Anh nói tôi không quan tâm bạn bè, thì giờ tôi quan tâm rồi đó, vậy mà còn nói tôi thương hại anh.”

“Tôi lại cảm thấy cô chính là người mà ông trời phái xuống để hành hạ tôi thì có, cho nên chúng ta... Vẫn nên bình thường là được rồi.” Anh cười. “Nếu như đến cả cô mà cũng cảm thấy tôi đáng thương, thì tôi hết cứu được rồi.”

Mộ Hàn hít một hơi chuẩn bị phát hoả, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Tường nên lại thôi, không muốn nhắc đi nhắc lại vết thương của người khác làm gì. “Nghe nói vụ hợp tác giữa công ty các anh với Thịnh Thế đang tiến triển tốt hả?”

“Ừm!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu. “Vài ngày nữa, bọn họ sẽ cử đại diện đến đây.” Anh cũng nghĩ là đang tiến triển rất thuận lợi, chờ dự án này ổn định, anh sẽ ra nước ngoài một chuyến nữa, đến Mỹ, Pháp, Canada, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần tìm được Ngưng nhi.

Ngưng nhi, anh sẽ đến tìm em, lần này mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, mặc kệ khó khăn như thế nào. Cho nên, em hãy ở yên đó chờ anh, được không...

——— —————

Băng Ngưng bước xuống từ trong xe, đứng trước cửa nhìn chiếc xe thể thao đỗ phía trước, lại nhìn mấy người kí giả lén lén lút lút núp ở cách đó không xa, kéo thấp chiếc mũ rộng vành xuống rồi đi vào nhà hàng.

Băng Ngưng đi vào một cách khoan thai thoải mái, trải qua sự lột xác suốt bốn năm ròng, cô không còn là cô bé nhút nhát, yếu đuối năm đó nữa rồi. Sự lột xác của cô, ngay cả bạn bè lâu năm cũng có chút khó tin. Bây giờ toàn thân cô đều lộ ra ánh sáng rực rỡ của sự cao ngạo tự tin, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh, càng thêm quyến rũ mê hoặc, dù biết là hoa hồng có gai, cũng cam nguyện đến gần, cam nguyện bị thương...

“Andy!” Cô vừa mới bước vào, người đàn ông ngồi trước chiếc bàn trong góc liền đứng dậy, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô.

“Anh thật là biết tìm chỗ!” Băng Ngưng ngồi xuống đối diện với người đàn ông cà lơ phất phơ trước mặt.

“Quá khen, bình thường thôi!” Anh ta tháo mắt kính xuống.

“Anh trắng trợn đỗ xe trước cửa thế mà cũng gọi là bình thường sao?” Băng Ngưng nhìn chằm chằm Dương Tư Thần. “Không phải bây giờ anh nên giả vờ đau lòng, giả vờ buồn bực sao?”

“Đúng đó! Anh rất buồn bực!” Anh ta gật đầu. “Tiểu thư, em có thể đừng nghiêm túc như vậy được không!” Dương Tư Thần bất đắc dĩ. “Em nói xem, scandal của em và các nam ca sĩ khác ầm ĩ khắp nơi. Tháng này đã là lần thứ ba rồi! Em có suy nghĩ gì về cảm giác của người bạn trai chân chính của em là anh đây không?”

“Không có những scandal này, thì sao làm nổi bật lên sự chung tình của anh được chứ.” Băng Ngưng xem thường. “Bây giờ anh mà buồn bực chán nãn, đến quán bar uống rượu giải sầu thì em đảm bảo trang đầu báo ngày mai lại là anh cho xem.” Cô cười cười giả vờ bất mãn, sau đó bắt đầu chọn món trong thực đơn.

Băng Ngưng được debut đã hai năm. Với tư cách là diễn viên múa chuyên nghiệp, cô nhanh chóng nổi tiếng khắp Âu Mĩ, các buổi biểu diễn đều cực kì thành công. Trước đây cô đơn thuần là thế, lương thiện là thế, nhưng bây giờ dường như cô đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mình lúc trước nữa. Dđ ̻ LˆQ’Đˆ Làng giải trí với nhiều ganh đua âm mưu này không khác gì cái lò nhuộm, cô dần dần hoà nhập vào thế giới khốc liệt đó, thích ứng với hoàn cảnh. Người ngoài bình luận về cô không tốt, cô cũng không thèm để tâm đến, cô vẫn thích làm theo ý mình như cũ. Mà ‘bạn trai’ của cô lại là đối tượng được người ngoài để mắt đến nhiều hơn cả cô, thậm chí còn trở thành đại diện cho cánh đàn ông chung tình người người ngưỡng mộ.

Ngưng nhi, có phải là vì đã tổn thương quá sâu, cho nên... Em không còn tin vào tình yêu nữa, đúng không? Em có biết em càng như vậy thì anh càng đau lòng hay không?

“Tìm anh có việc gì vậy?” Dương Tư Thần hỏi.

“Em muốn về nước...”
Bình Luận (0)
Comment