Editor: Thiên Y
Băng Ngưng và Lạc Tử Úc rời khỏi khách sạn nhà họ Diệp, không ngờ ở trong hành lang khách sạn sẽ gặp Văn Tuấn. Cả khuôn mặt anh ta gần như đen sì, dáng vẻ nhìn hai người giống như nhìn kẻ thù giết cha.
"Trợ lý Văn!" Lạc Tử Úc mỉm cười tiến lên.
Phản ứng của chị chẳng những khiến Văn Tuấn kinh sợ, ngay cả Băng Ngưng cũng kinh sợ. Chị ấy lại biết Văn Tuấn.
"Cậu không cần kinh ngạc như vậy." So với vẻ kinh ngạc của hai người, Lạc Tử Úc lại rất thờ ở: "Tôi trở về nước, đương nhiên phải hiểu rõ đói thủ của mình rồi! Cậu thấy đúng không."
"Chuyện ngày hôm qua là các người làm, có phải không?" Văn Tuấn nhìn chằm chằm Băng Ngưng.
"Sao mới một hai câu mà các người đã đổ mọi chuyện ngày hôm qua lên đầu chúng tôi vậy?" Lạc Tử Úc tiến lên bảo vệ Băng Ngưng.
Ngày hôm qua? Diệp Dịch Lỗi? Tại sao cả Văn Tuấn và Lâm Thanh Âm đều có thái độ này, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà họ không biết sao?
"Văn Tuấn! Đã xảy ra chuyện gì sao?" Băng Ngưng hỏi. Cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra.
"Xảy ra ra chuyện gì, cô còn hỏi tôi sao?" Anh ta lạnh lùng nói: "Lạc Băng Ngưng! Có phải cô không có trái tim hay không?"
"Tôi có trái tim hay không, có cần cho anh xem một chút không? Tôi không biết xảy ra chuyện gì, đương nhiên là muốn hỏi anh rồi." Thái độ của anh ta lạnh lùng, Băng Ngưng cũng không nói lời khách sáo. Sao mỗi người đều mang vẻ mặt giống như cô thiếu nợ Diệp Dịch Lỗi rất nhiều. Hiện tại giống như người có lỗi là cô vậy. DĐ.
"Trợ lý Văn nói chuyện phải có chứng cớ." Lạc Tử Úc lạnh lùng nói: "Nếu như cậu ngậm máu phun người, chúng tôi có thể kiện cậu."
"Còn cần chứng cớ sao?" Anh ta cười lạnh: "Tôi đã báo cảnh sát rồi. Muốn kiện tôi tội phỉ báng sao? Được, cứ tự nhiên."
"Đây là cậu muốn hù doạ tôi sao!" Lạc Tử Úc tiến lên, nói: "Cậu báo cảnh sát thì sao? Có bản lĩnh thì bảo những người đó tới bắt tôi đi! Để xem cảnh sát của các người có thể bắt tôi như thế nào. Muốn tôi đền mạng cho tổng giám đốc các người sao?"
"Cô...." Văn Tuấn nổi giận.
"Chi?" Băng Ngưng nhìn, chẳng lẽ chị cô biết cái gì sao? Nhưng còn chưa kịp hỏi cái gì, trước cửa đã dừng lại mấy chiếc xe cảnh sát, Hạ Vân Tường dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.
Ha....."Thật đúng là người của các người nhỉ!" Lạc Tử Úc nói.
"Xem ra trước khi Lạc tiểu thư tới thành phố C cũng đã điều tra chúng tôi rồi." Hạ Vân Tường đi tới, nở nụ ‘ cười ’ chuyên nghiệp.
"Anh Vân Tường! Có chuyện gì vậy?" Băng Ngưng tiến lên hỏi. Hai chiếc xe cảnh sát phách lối dừng ở cửa. Người ở trong đại sảnh cũng từ từ tụ tập về phía bọn họ, thậm chí bắt đầu bàn luận ầm ĩ.
"Đến mời Lạc tiểu thư tới hỗ trợ điều tra!" Hạ Vân Tường nói.
"Dàn đội hình phô trương như vậy là mời chúng tôi tới hỗ trợ điều tra hay sao?" Giọng của Băng Ngưng cao lên mấy phần: "Các người muốn chúng tôi hỗ trợ cái gì chứ!"
"Tối hôm qua lúc 8 giờ 45", ở cửa khách sạn có xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Người gây ra tai nạn đã bỏ chạy...."
"Cảnh sát Hạ! Mỗi ngày tai nạn giao thông xảy ra nhiều như vậy, chẳng lẽ đều có liên quan tới tôi sao?" Cô không khách khí nói.
"Băng Ngưng! Anh cũng coi như là nhìn em lớn lên, cũng hi vọng chuyện này không có liên quan đến các người." Anh tiến lên, nói: "Nhưng mà.... Em thật sự không biết Thạch Đầu xảy ra tai nạn giao thông sao?"
"Cái gì?" Băng Ngưng cho là mình nghe lầm. Tai nạn giao thông?
"Tối hôm qua, em gái tôi không có đi ra ngoài. Muốn biết cái gì, tôi đi với các người là được rồi." Lạc Tử Úc thẳng thắn nói: "Tôi chỉ hi vọng các người không vì việc riêng mà thiên vị là được rồi."
"Điều này, Lạc tiểu thư có thể yên tâm, đương nhiên chúng tôi sẽ xử lý công bằng rồi! Dẫn cô đi chỉ là hỗ trợ điều tra, có thể là cô vô tội."
"Hi vọng cảnh sát Hạ nhớ lời của mình." Lạc Tử Úc cười ưu nhã: "Không biết anh có tin hay không, hôm nay anh dẫn tôi đi như thế nào, sẽ đưa tôi quay lại như vậy!"
"Chỉ hy vọng như thế......" Hạ Vân Tường cười nhạt một tiếng.
"Anh Vân Tường! Có phải có hiểu lầm gì ở đây không!" Băng Ngưng ngăn Hạ Vân Tường lại.
"Chị của em sẽ không làm như vậy." Băng Ngưng lắc đầu.
"Ngưng nhi! Đị lên chăm sóc tốt cho Verney, chị sẽ không có chuyện gì." Lạc Tử Úc vỗ bả vai của Băng Ngưng, sau đó quay lại nói với Hạ Vân Tường: "Đi thôi!"
"Chị....."
"Ngoan, đi lên." Chị nói xong liền đi ra ngoài, dáng vẻ giống như là chị đưa một đám cảnh sát đi vậy. Nhìn Lạc Tử Úc lên xe cảnh sát, Băng Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Lăng Vĩ Luân, nhưng lúc này điện thoại cũng không ai bắt máy....
"Băng Ngưng." Văn Tuấn nhìn dáng vẻ của Băng Ngưng lo lắng gọi điện thoại, đi tới bên người cô hỏi: "Chẳng lẽ cô cũng không muốn biết tổng giám đốc thế nào sao?"
Băng Ngưng nắm điện thoại cứng đờ một chút, sau đó xoay người lại nhìn Văn Tuấn một chút: "Vậy anh ta thế nào?"
"Cô cũng không muốn đi thăm anh ấy sao?" Anh ta quát to, ánh mắt cũng hằn lên tơ máu.
"Tại sao tôi phải đi xem anh ta?" Băng Ngưng hỏi. DiễnnĐànnLêêQuýyĐôôn
"Cho dù có là người xa lạ thì cô cũng không cần lạnh lùng như vậy chứ!" Nếu như có thể, thật sự anh ta rất muốn cho cô một cái tát, xem có thể đánh cho cô tỉnh lại một chút không.
"Anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta còn không bằng người xa lạ sao?" Cô nhìn chằm chằm Văn Tuấn.
"Thay vì lãng phí thời gian ở đây, không bằng trở về xem tổng giám đốc của anh đi." Băng Ngưng nói xong liền xoay người lại.
"Lạc Băng Ngưng." Văn Tuấn vội vàng giữ lấy cô nói: "Sao cô lại máu lạnh như vậy."
"Tôi trở nên máu lạnh không phải là do bị tổng giám đốc của anh ép sao." Băng Ngưng nói: "Buông ra!"
Văn Tuấn nắm chặt lấy tay cô, giống như hận không thể túm cô đến bệnh viện.
"Vậy anh cũng muốn truyền ra ngoài scandal với tôi sao? Anh nên biết, thanh danh của tôi không tốt chút nào." Băng Ngưng cười nói.
"Cô...." Văn Tuấn nổi giận, nhưng vẫn phải buông ra. Không ngờ anh ta mới vừa mới buông tay thì Băng Ngưng liền xoay người rời đi, ngay cả một chút do dự cũng không có.
"Tổng giám đốc vì sao phải nằm viện, không phải chính cô là người hiểu rõ nhất sao?"
Băng Ngưng nghe lời nói của Văn Tuấn, trái lại bước chân lại nhanh hơn, giống như muốn trốn tránh cái gì đó, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông sao? Bây giờ Hạ Vân Tường cũng tự mình dẫn người tới, ngoại trừ việc người bị thương là Diệp Dịch Lỗi ra, có thể tình huống còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng. Băng Ngưng không tin chuyện này do chị mình làm, vậy.... Trừ chị ấy, còn có ai sẽ động đến Diệp Dịch Lỗi đây....
*****************
Viễn Hành.
Lưu Duệ Hàng ở trong phòng làm việc ngẩn người, Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn giao thông. Hôm qua anh ta đi bệnh viện thăm mẹ. Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi bị đưa vào, toàn thân cậu ta cũng đầy máu, có thể nhìn ra bị thương rất nặng. Nhìn dáng vẻ kia của Diệp Dịch Lỗi, anh ta nghĩ tới mẹ mình năm đó, không biết là ai xuống tay với Diệp Dịch Lỗi nặng như vậy....
"Tổng giám đốc! Vừa rồi khách sạn bên kia truyền đến tin tức, nói Lạc Tử Úc bị đưa đi! Hạ Vân Tường tự mình đến đưa người đi."
"Thật sao?" Lưu Duệ Hàng cười.
"Xem ra Diệp Dịch Lỗi bị thương không nhẹ." Xoay người lại, anh ta mỉm cười nhìn trợ lý, hỏi: "Bệnh viện bên kia thế nào?"
"Không rõ! Diệp Thị phong tỏa tin tức, hiện tại ngay cả người nhà họ Diệp cũng không biết thương thế của cậu ta như thế nào. Chỉ có điều.... Hình như rất nghiêm trọng."
"Vậy sao!" Anh ta nhíu mày.
"Xem ra lần này Lạc Tử Úc ra tay thật ngoan độc!" Có lẽ.... Mình nên tìm một cơ hội để gặp cô ta, dù sao mục tiêu của bọn họ cũng giống nhau.
"Chú ý đến động thái của cảnh sát bất cứ lúc nào! Nếu là có chuyện gì nhớ cho tôi biết." Lạc Tử Úc gặp chuyện không may, Lạc Băng Ngưng sẽ không bở mặc, người đàn ông sau lưng cô ta rất nhanh cũng sẽ ra tay, còn có Diệp Thiệu Quân, ha ha...... Xem ra sắp có cảnh tượng náo nhiệt rồi.
Đồn cảnh sát.
Lạc Tử Úc bị đưa đến, sau đó liền bị nhốt vào trong một gian phòng. Mặc dù không có người hỏi, cũng không còn người xử lý, nhưng cô lại bình tĩnh tự nhiên, lẳng lặng mà ngồi ở đó, giống như bản thân không phải đang ngồi ở đồn cảnh sát.
Hạ Vân Tường dẫn người đến đồn cảnh sát, sau đó liền đi thẳng đến bệnh viện. Nhìn lại camera vụ tai nạn giao thông, xem ra chiếc xe đã chạy thẳng đến chỗ của Diệp Dịch Lỗi, việc này rõ ràng là cố ý mưu sát.
"Rốt cuộc các cậu muốn nhốt mình tới khi nào?"
Diệp Dịch Lỗi nằm ở trên giường bệnh, cánh tay còn bó bột, toàn bộ trên mặt đều là những vết trầy da lớn, thậm chí xương sườn cũng gãy. Nếu không phải anh kịp thời tránh ra, chiếc xe sẽ đè nát thân thể của anh. Nếu như điều đó thật sự xảy ra, bây giờ nói không chừng anh đã nằm trong nhà xác rồi.
"Muốn ra ngoài chịu chết sao?" Nam Phong lườm anh một cái.
"Bây giờ, mọi chuyện còn chưa được tra rõ, trước hết cậu ở đây đi!" Chưa nhìn thấy Hạ Vân Tường, chỉ nghe thấy giọng của anh ta: "Diệp Thị sẽ không bởi vì vắng mặt cậu mà đóng cửa."
"Nhưng...." Anh lo lắng cho Băng Ngưng. Ngày hôm qua anh cứ như vậy chạy đi.
"Rõ ràng người mà cậu lo lắng cũng không lo lắng cho cậu! Cậu còn gì muốn nói nữa sao?" Hạ Vân Tường tức giận nhìn anh."Lão giã làm ơn dưỡng thương thật tốt cho tôi. Tai nạn xe cộ lần này rõ ràng chính là nhằm vào cậu đấy! Trước khi chuyện này được làm rõ, không cho phép cậu ra ngoài."
"......" Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi thoáng qua một chút mất mác. Thì ra là không thèm để ý đến anh, không phải là cô không biết.... Anh còn tưởng rằng Băng Ngưng còn quan tâm anh, hoá ra là bản thân đã nghĩ quá nhiều.
"Sự việc thật sự là do Lạc Tử Úc làm sao?" Nam Phong có chút không dám tin tưởng, dù thế nào đi nữa thì cũng là chị em mà! Làm sao có thể xuống tay nặng như vậy.
"Dựa vào bề ngoài thì đúng là cô ấy!" Hạ Vân Tường cũng không giấu giếm: "Nhìn từ thái độ của cô ấy, cái gì cũng nói không biết, mà chồng của cô ấy cũng sẽ không ngồi nhìn mà cho qua."
"Nếu chứng cớ bên ngoài...." Nam Phong nói xong liền dừng một chút. Bên ngoài là sao?
"Có phải cậu còn có điều gì chưa nói không?"
"Căn cứ vào tình báo của cảnh sát, Đường Sâm trở lại!"
"Cái gì?" Diệp Dịch Lỗi kinh hô. Nếu không phải trên người có thương tích thì nhất định anhh sẽ bật dậy từ trên giường. Mà hậu quả của việc không ngồi dậy nổi chính là đau đớn khắp người.
"Thật ra thì thủ đoạn lần này và vụ án của cô cậu năm đó có chút tương tự. Nếu như có thể chứng minh chuyện này là Đường Sâm làm, vậy vụ án năm đó cũng có thể tra rõ."
"Điều tra được hay không thì sao chứ? Mình và Lưu Duệ Hàng đã làm kẻ thù nửa đời người, chẳng lẽ còn có thể chờ mong chúng tôi xoá bỏ hiềm khích lúc trước sao!"
"Cho dù như vậy thì ít nhất cậu cũng bớt đi một kẻ địch." Hạ Vân Tường ngồi xuống, nói: "Chuyện năm đó, nếu không phải là anh ta và Đường Sâm liên thủ, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay. Chuyện của cậu và Băng Ngưng chỉ có anh ta mới nói rõ được."
Chuyện biến thành như ngày hôm nay đều là do anh ta tạo thành, cuối cùng còn phải dựa vào anh ta nữa sao? Diệp Dịch Lỗi cười, hiện tại vấn đề của anh và Băng Ngưng cũng không phải là vì muốn giải thích rõ hiểu lầm, mà là Ngưng nhi không còn yêu anh nữa! Cho dù có giải thích rõ thì thế nào chứ! Nếu như cuối cùng chứng minh mẹ là thủ phảm gây ra vhj hoả hoạn của nhà họ Lạc....
"Trước mắt, chỉ là mình hoài nghi chuyện có liên quan đến ông ta, những chuyện khác còn cần điều tra thêm, cho nên cậu chỉ cần dưỡng thương cho thật tốt."
"Sự việc đã trở nên như vậy rồi, sẽ không tệ hơn nữa đâu!" Anh không để tâm nói. Nếu như cuối cùng thật sự chứng minh mẹ là hung thủ hại chết nhà họ Lạc, vậy bản thân bị đâm chết coi như còn tốt hơn.
"Các cậu hãy cứ thả Lạc Tử Úc ra! Chuyện này mình không muốn truy cứu nữa." Chị ấy là chị của Băng Ngưng. Nếu như chị ấy có chuyện gì, Ngưng nhi sẽ đau lòng, sẽ lo lắng.
"Tạm thời, Lạc Tử Úc vẫn không thể thả." Hạ Vân Tường lắc đầu một cái: "Nếu như chứng minh chuyện là do cô ấy làm, cảnh sát sẽ không tha cho cô ấy. Nếu như không phải.... Thì lại càng là thời cơ tốt rồi!"
"Cậu muốn lợi dụng cô ấy để làm Đường Sâm mất cảnh giác sao?"
"Không sai." Hạ Vân Tường gật đầu: "Năm đó, vì cảnh sát không có chứng cớ nên không thể làm gì ông ta. Lần này ông ta trở lại, bọn họ cũng không thể lại bỏ qua cơ hội lần này!"
"Nhưng nếu như không tìm được chứng cớ...."
"Chuyện này cậu cũng không cần quan tâm. Một lúc nữa, mình muốn tiểu Hàn đi thăm Băng Ngưng một chút, thật ra.... Cô ấy vẫn lo lắng cho cậu."
"Thật sao?" Diệp Dịch Lỗi thì thầm. Thật ra thì không có một chút lòng tin nào!
"Muốn được việc thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả...." Nam Phong suy nghĩ một chút, an ủi: "Cậu xem Mộ Hàn phải trái qua nhiều giày vò, cuối cùng không phải cũng tha thứ Vân Tường rồi sao. Vấn đề giữa các ngươi.... Thật ra thì cũng không còn phức tạp như vậy, cho nên giành ra chút kiên nhẫn, Băng Ngưng không phải người vô tình đâu."
Diệp Dịch Lỗi nhìn chằm chằm trần nhà. Thật ra thì anh cũng muốn nghe lời an ủi của bạn bè, muốn tự nói với mình phải thoải mái, anh và Ngưng nhi còn có về sau, nhưng.... Thật sự có sao!
******************
Sau khi Lạc Tử Úc bị mang đi, cả người Băng Ngưng cũng luống cuống. Cô lo lắng chị gái sẽ có chuyện, cũng lo lắng....cho Diệp Dịch Lỗi. Hạ Vân Tường nói tối hôm qua anh ta gặp chuyện không may, đó không phải là lúc anh ta đi ra ngoài tìm máy ghi âm....
Lòng của cô không hiểu sao run rẩy một hồi. Nếu như anh ta có chuyện gì, không phải chính là do cô làm hại hay sao.
"Mami! Người làm sao vậy?" Verney nhận thấy được sự lo lắng của cô.
"Không có việc gì." Cô lắc đầu một cái, ôm đứa bé vào trong ngực.
"Mami không sợ, con bảo vệ người." Verney nói xong, vỗ vỗ vào ngực mình.
Băng Ngưng không nhịn được, nở nụ cười.
"Được! Có Verney ở bên cạnh, mẹ sẽ không sợ nữa." Băng Ngưng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé. Chị! Ngàn vạn lần không được có liên quan đến chuyện này, ngàn vạn lần không được......
Lúc Lăng Vĩ Luân đến khách sạn, Băng Ngưng đã gấp đến mức đi qua đi lại, Verney không hiểu vì sao, nhìn ‘ mẹ ’.
"Anh rể! Sao giờ anh mới trở về!" Băng Ngưng nói.
"Chị bị......" Cô ngập ngừng nói, nhìn một chút về phía Verney: "Anh biết có phải không."
"Anh biết tin tức liền lập tức quay lại." Hiếm khi thấy một chút lo lắng trên mặt của anh ấy: "Anh mới vừa đi tới đồn cảnh sát!"
"Kết quả như thế nào?"
"Không gặp dược người!" Lăng Vĩ Luân lắc đầu một cái, nói: "Dù sao nơi này không phải địa bàn của chúng ta, có một số việc còn không dễ dàng làm được."
"Vậy thì có tin tức gì sao? Cảnh sát nói như thế nào!"
"Chứng cứ bên ngoài rất bất lợi với chúng ta."
"Tại sao có thể như vậy chứ!" Băng Ngưng lắc đầu: "Em không tin, Chị ấy chắc chắn không làm như vậy, sẽ không!"
"Anh cũng không dám xác thực, em tin sao?" Sắc mặt của Lăng Vĩ Luân không tốt. Nếu như là những chuyện khác, anh ấy còn dám nói một chút. Nhưng chuyện này liên quan đến ân oán của nhà họ Lạc và nhà họ Diệp, anh ấy cũng không dám bảo đảm! Khi Tử Úc mười mấy tuổi đã theo anh ấy ở cùng một chỗ, chị có bao nhiêu hận, anh có thể nhìn thấy được.
"Vậy em đi tìm chị Mộ Hàn, chị ấy cũng là cảnh sát......"
"Không phải em nói cô ta sẽ không vì việc riêng mà thiên vị sao!" Lăng Vĩ Luân nhìn sự hốt hoảng của Băng Ngưng, nói.
Đúng vậy! Cô ấy sẽ không.
"Vậy em đi tìm Diệp Dịch Lỗi." Nghĩ tới Băng Ngưng liền đứng dậy, đúng rồi! Phải đi tìm anh ta. Nếu như chuyện thật sự liên quan đến chị, vậy cô cầu xin Diệp Dịch Lỗi nhất định sẽ có ích.
"Trước tiên em không nên hốt hoảng! Sự việc như thế nào, bây giờ còn chưa xác định."
"Chờ xác định thì trễ rồi."
"Anh đã nói muốn em trước hết đợi một chút." Lăng Vĩ Luân phiền não nói.
"Nhưng......"
"Cô ấy là vợ của tôi! Chúng tôi ở chung một chỗ mười mấy năm, so với bất luận kẻ nào, tôi đều để ý cô ấy hơn ai hết!" Anh ấy nói xong, cũng ý thức được thái độ của mình hình như hơi quá, liền nói: "Băng Ngưng! Chờ thêm chút nữa. Tin tưởng anh, anh sẽ không để chị của em có chuyện gì."
Băng Ngưng siết chặt ngón tay. Chỉ mong, chỉ mong thật sự không gặp chuyện xấu, nếu không, cô sẽ không tha thứ cho mình....
******************
Dựa vào tư liệu của cảnh sát cho thấy, chiếc xe đụng vào Diệp Dịch Lỗi đã bắt đầu xuất hiện ở gần Diệp Thị một tuần trước, thậm chí mấy lần bám theo Diệp Dịch Lỗi. Trải qua điều tra, đây là xe được cho thuê, mà người thuê chính là Lạc Tử Úc. Trong vòng vài ngày gần đây, tài khoản của cô có chuyển một số tiền rất lớn. Cho nên, ‘ thuê thuê người giết ’ là rất có khả năng.
Lạc Tử Úc bị cảnh sát tạm giam, Băng Ngưng không nghĩ ra biện pháp, thậm chí cảm thấy không có cửa nào cầu cứu. Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra sẽ có người tới tìm mình, càng không nghĩ tới người đó sẽ là Tư Đồ Mạch.
Bốn năm không gặp, trong mắt của Băng Ngưng nhìn anh ta chỉ có xa lạ.
"Ngưng nhi!" Tư Đồ Mạch có chút kích động. Anh ta không dám tưởng tượng Băng Ngưng sẽ bình an vô sự, lại không dám nghĩ sẽ có một ngày chính mình còn có thể đứng trước mặt để nhìn cô.
"Bác sĩ Tư Đồ! Đã lâu không gặp!" Băng Ngưng cười xa cách: "Không ngờ còn có thể gặp lại được anh."
"Đúng vậy!" Giống như không nghe thấy sự giễu cợt trong lời nói của Băng Ngưng, có lẽ.... Là do anh ta tự bỏ qua thái độ của cô.
"Những năm này sống khoẻ không?" Anh ta quan sát Băng Ngưng, sự thay đổi của cô nằm ngoài dự liệu của mình. Nếu như không phải là gương mặt này, anh ta cũng sắp không nhận ra cô rồi.
"Như anh thấy." Băng Ngưng cười nhạt.
"Chúng ta thật sự muốn trở thành người xa lạ như vậy sao?" Sự lạnh nhạt của Băng Ngưng khiến Tư Đồ Mạch có chút bị thương.
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Băng Ngưng gật đầu một cái.
"Thật ra thì.... Tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta bắt từ rất lâu." Băng Ngưng tự nhiên nói: "Có lẽ.... Tôi còn nên cám ơn anh!"
"Cám ơn tôi sao?"
"Dĩ nhiên!" Băng Ngưng nghiêng người, coi như là mời anh ta vào, nói: "Năm đó tôi bị Hứa Kiệt bắt cóc, vết mổ đã bị rách. Nghe chị tôi kể, bác sĩ nói, nếu không phải là vì có người tiêm thuốc cầm máu trước thì lúc ấy, với một phát súng ở ngực, tôi đã không còn mạng sống nữa rồi."
Tư Đồ Mạch ngẩn ra.
"Ngưng nhi! Em thật biết nói đùa. Cho dù như vậy cũng không cần cám ơn tôi!" Hiển nhiên, dáng vẻ của anh ta giống như chuyện này không liên quan gì đến mình.
"Thật sao?" Băng Ngưng nhíu mày.
"Tôi tưởng là anh!" Cô nhìn chằm chằm Tư Đồ Mạch, giống như muốn nhìn thấu anh ta: "Nhớ lại, hình như tôi đã gặp anh ở nơi nào đó, luôn cảm thấy anh rất quen thuộc, nhất là.... Lúc mắt bị bịt kín."
"Tôi cũng muốn người đó là tôi!" Anh ta cúi xuống, nói: "Nhưng mà rất đáng tiếc.... "
"Đáng tiếc ư?" Băng Ngưng nhíu mày, nói: "Thật ra thì đến cùng có phải hay không, chắc chắn sẽ có ngày hiểu rõ. Giống như năm đó, Lâm Thanh Âm nói là anh hại tai của tôi mất thính giác, nhưng sau đó cũng chứng minh không phải anh. Cho nên nói, chântướng sự thật thế nào, chúng ta chỉ cần giao cho thời gian là được rồi."
"Giao cho thời gian cũng tốt!" DĐ. Lê•Quý•Đôn
Tư Đồ Mạch gật đầu một cái. Thật ra thì muốn Băng Ngưng tha thứ là chuyện không thể nào. Cho nên chỉ cần có thể giúp Băng Ngưng giải quyết vấn đề thì tốt rồi, tối thiểu...... Mình không cần cảm thấy áy náy.
"Nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?"
"Từ nước ngoài trở về, lại nghe nói em trở lại, nên tới đây xem một chút, không biết chúng ta có còn tính là bạn bè không!"
"Chỉ mong vậy!" Băng Ngưng gật đầu một cái.
"Tôi cũng hi vọng chúng ta là bạn bè." Cô nói xong liền ngồi xuống. Cô cho là nhiều năm như vậy, chỉ có bản thân thay đổi nhiều, thì ra mỗi người đều như vậy, đều thay đổi khiến người ta sắp không nhận ra được nữa rồi.
"Đương nhiên chúng ta là bạn bè!" Tư Đồ Mạch cười nói: "Hơn nữa mãi mãi đều như vậy!"
Băng Ngưng thấy được ý đồ trong lời nói của anh ta nhưng cũng không truy hỏi. Hiện tại trong lòng của cô đều là chuyện của chị gái mình, đương nhiên Tư Đồ Mạch cũng nhìn ra được. Ngưng nhi! Tôi sẽ giúp cho em. Năm đó chỉ có thể trơ mắt nhìn em bị thương, thậm chí ngay cả dũng khí liều chết cũng không có, nhưng mà.... Hiện tại không giống nữa. Chỉ cần là chuyện của em, tôi đều có thể giúp, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn......
Trên người của Diệp Dịch Lỗi có vết thương, cho nên chỉ có thể nằm. Anh giơ điện thoại lên nhìn màn hình được bật sáng, sau đó dần tối đen. Cả ngày cũng chỉ duy trì động tác này, cánh tay cũng thấy mỏi, cũng cảm thấy thất vọng. Anh cho là ít nhất Băng Ngưng sẽ gọi điện thoại, nhưng...... Không có gì cả.
"Ngưng nhi! Em thật sự không để ý tới anh à......" Anh nói, trong giọng nửa là mất mác nửa là oán trách: "Thật sự rất tàn nhẫn!" Cánh tay giơ lên nhưng lại không nỡ bỏ xuống.
Sắc trời dần dần tối, Băng Ngưng ngồi ở trong xe, ngẩn người nhìn về phía bệnh viện. Cô không biết mình có nên đi vào hay không. Ngồi ở đây đã hai giờ rồi, cửa xe mở lại đóng, nhưng từ đầu đến cuối đều là do dự.
"Còn không định đi vào sao?" Đột nhiên vang lên âm thanh dọa Băng Ngưng giật mình, cô đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy xe của Phương Tử Hạo.
"Anh Tử Hạo."
"Anh cũng đã nhìn em lớn lên! Suy nghĩ của em anh còn không biết sao?"
Băng Ngưng lắc đầu một cái."Em đi ngang qua."
"Đi ngang qua sao?" Phương Tử Hạo nhíu mày, rõ ràng hoài nghi nhưng cũng không vạch trần.
"Nếu cũng đã đi ngang qua rồi, không có ý định vào xem một chút sao?" Anh nói xong đã nắm chặt lấy cổ tay của Băng Ngưng, kéo cô đi vào trong thang máy của bệnh viện.
"Anh Tử Hạo...."
"Đi thôi! Ngoan!" Phương Tử Hạo dỗ Băng Ngưng giống như là đang dỗ em gái mình vậy. Băng Ngưng bị kéo vào trong thang máy của bệnh viện.
"Hôm nay anh cũng bận rộn suốt một ngày rồi, nghe nói vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng."
"Anh có thời gian nhìn em chăm chú như vậy là em biết chắc chắn anh ta không có việc gì." Băng Ngưng muốn đi ra ngoài, nhưng Phương Tử Hạo lại nhanh hơn một bước nhấn thang máy.
"Anh Tử Hạo...."
"Coi như theo anh vào đi." Anh ấy cười: "Tiểu Ngưng nhi! Thấy em hạnh phúc, anh mới có thể đi tìm hạnh phúc của mình!"
"......"
"Đi thôi!" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Băng Ngưng, Phương Tử Hạo vuốt tóc của cô.
Thang máy rất nhanh đã đến, Phương Tử Hạo kéo Băng Ngưng đi ra ngoài, nói: "Dịch Lỗi vẫn còn chờ em đấy!"
"Thật sự em chỉ đi ngang qua."
"Nếu là đi ngang qua, nhân tiện vào xem một chút đi!"
Âm thanh bên ngoài cửa động đến Diệp Dịch Lỗi. Anh lắng tai nghe, giống như âm thanh của giày cao gót. Là Băng Ngưng sao? Không thể nào! Hôm nay không biết đã thất vọng mấy lần, cho nên anh cũng không dám ôm hi vọng nữa.
Két ——
"Thạch Đầu, Ngưng nhi tới thăm cậu!" Cửa vừa mới đẩy ra, Phương Tử Hạo liền nói một câu. Diệp Dịch Lỗi vui mừng nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy một màn này lại làm cho anh thất vọng....