Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 157

Editor: Thiên Y

Băng Ngưng dỗ Verney ngủ, một mình ngồi ở trong sân ngẩn người, nhìn về hướng nhà họ Diệp rất lâu. Để tay ở trên bụng, khi rảnh rỗi cô sẽ nghĩ tới chuyện kia. Hận bốn năm, đau đớn bốn năm mới phát hiện ra từ lúc bắt đầu, bản thân đã sai! Không phải Diệp Dịch Lỗi muốn giết chết đứa bé này. Nhưng cho dù không có anh, cho dù không phải tính toán của Lưu Duệ Hàng thì đứa bé cũng không thể sinh ra được. Mà khi tất cả được tiết lộ, cô mới phát hiện bản thân giống như không còn sức để hận nữa, cũng ít đi phần oán trách với anh. Đột nhiên cảm thấy trong cuộc sống giống như thiếu đi cái gì....

Két ——

Tiếng thắng xe gấp thật chói tai, Băng Ngưng miễn cưỡng quay lại nhìn người đàn ông đang chạy vào, sau đó lại quay đi giống như không nhìn thấy người đó đang tiến đến. Lại tới nữa!

"Ngưng nhi!" Diệp Dịch Lỗi run giọng gọi cô.

Thoáng cái liền kéo Băng Ngưng vào trong ngực, ôm lấy thật chặt. Lúc này, anh cũng kích động giống như lặp lại thời điểm ở sân bay lần trước. Thân thể của anh run rẩy, ôm chặt Băng Ngưng, giống như hận không thể khảm cô vào trong thân thể.

"Ngưng nhi! Anh không biết, anh không hề biết." Anh nói từng tiếng, trong mắt còn có chất lỏng rơi xuống. Cía tên súc sinh Lưu Duệ Hàng kia lại tàn nhẫn như vậy, vậy mà chính mình lại để mặc cho anh ta ung dung tự tại lâu như vậy.

Trong lúc hất thời, Băng Ngưng không hiểu rõ tình huống. Vốn là có chút lo lắng cho tình hình thân thể của anh, bây giờ anh cứ như vậy xuất hiện trước mặt của mình. Dường như cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.... Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt....

"Ngưng nhi! Em nhìn anh, có được không?" Tay của anh khẽ vuốt ve gương mặt của Băng Ngưng, âm thanh hơi run rẩy.

"Diệp Dịch Lỗi! Anh không sao chứ!" Thái độ của Băng Ngưng lạnh lùng.

"Anh có chuyện." Anh đau lòng nhìn Băng Ngưng, là do anh và Lưu Duệ Hàng đối đầu nhau nên hại cô trở nên như vậy.

"Ngưng nhi! Em hận anh đi! Trách anh đi! Đều do anh sai lầm, là anh không chăm sóc tốt cho em." Anh nói liền một mạch khiến Băng Ngưng có chút không hiểu.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Anh nhẹ nhàng chạm lên gò má của Băng Ngưng, hôn lên tóc cô.

"Diệp Dịch Lỗi! Anh quên uống thuốc rồi sao!"

Ghét bỏ đẩy anh ra, Băng Ngưng lui về phía sau một bước, còn chán ghét lấy vạt áo lau đi. Nếu như là trước kia, anh sẽ rất đau, không, lúc này cũng rất đau. Nhưng lúc này anh cũng càng hiểu rõ Băng Ngưng, Ngưng nhi của anh phải một mình đối mặt với khổ sở như vậy. Bậy giờ gần như anh không dám nghĩ thêm nữa, tất cả đả kích liên tiếp ập tới, muốn Ngưng nhi chịu đựng như thế nào.

"Ngưng nhi." Diệp Dịch Lỗi thâm tình gọi tên của cô. D.Đ/L.Q.Đ

"Cho anh mấy phút được không?" Anh nói xong liền cầm lấy tay của Băng Ngưng: "Anh biết rõ giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, nhưng em nghe anh giải thích được không?"

Hiện tại, anh có chút hiểu ý tứ trong câu nói kia của Dương Tư Thần, có lẽ cậu ta đã sớm biết. Lạc Tử Úc sẽ không muốn Băng Ngưng đi cùng với anh, cho nên mới khuyên anh sớm giải thích, nhưng mà không biết có còn kịp hay không.

"Nếu đã là quá khứ lâu như vậy, nói đến còn có tác dụng gì?"

"Ngưng nhi! Hôm nay anh nhất định phải nói rõ với em." Anh nắm lấy cánh tay của Băng Ngưng.

"Ngưng nhi! Năm đó, anh thật sự đã chuẩn bị cầu hôn em." Anh giải thích: "Về chuyện trước đây của Tuyết Ngưng, lúc đầu anh cho là mình không cách nào quên được. Nhưng sau khi xảy ra chuyện của Mộ Hàn, nhìn Vân Tường khổ sở như vậy, đột nhiên anh hiểu, so với mất đi thứ trước mặt thì tất cả đều không quan trọng. Đó là lý do đột nhiên anh cầu hôn em, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em. Khi đó, công ty gặp được phiền toái rất lớn, nhưng thật sự anh không có sợ một chút nào. Bởi vì có em ở bên cạnh anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi!"

"Diệp Dịch Lỗi! Chuyện đã qua lâu như vậy, tôi không muốn nghe nữa." Lúc này, nhìn biểu cảm chân thành của Diệp Dịch Lỗi so với thái độ thờ ơ, lạnh lùng của Băng Ngưng, quả thật là một sự chênh lệch rõ ràng.

"Nhưng mà anh muốn nói." Anh xoay bả vai của Băng Ngưng, không cho cô cơ hội trốn tránh.

"Ngưng nhi! Hôm nay, hãy để cho anh giải thích rõ ràng, được không? Chúng ta không cần làm khổ sở lẫn nhau nữa rồi!" Anh khẽ run rẩy.

"Ngưng nhi! Bây giờ mặc dù nói điều này có chút muộn, nhưng mà anh lại không muốn cả đời của chúng ta đau khổ như vậy nữa." Nhắc tới những đau khổ chất chứa ở trong lòng nhiều năm, Diệp Dịch Lỗi cũng rất đau đớn.

"Ngưng nhi! Anh thật sự có ý định muốn kết hôn với em, anh không có giao em cho Đường Sâm." Nói tới đây, Diệp Dịch Lỗi run rẩy nhiều hơn, thân thể của Băng Ngưng run lên mạnh mẽ: "Ngưng nhi! Làm sao em có thể không tin tưởng anh như vậy...."

"Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó khiến cho tôi không thể không tin." Băng Ngưng lẳng lặng nhìn Diệp Dịch Lỗi.

"So với bất luận kẻ nào, tôi mới là người không muốn tin tưởng sự thật này nhất. Nhưng không muốn tin thì chuyện đó sẽ không tồn tại sao!" Cô hất tay của Diệp Dịch Lỗi, lui về sau một bước.

"Anh có biết khi tôi biết tất cả mọi chuyện từ trong miệng của Lưu Duệ Hàng, trong lòng tôi có cảm giác gì không? Người mẹ mà tôi yêu nhất hại tôi thành như vậy, người đàn ộng mà tôi thích nhất biết được tất cả, nhưng lại lựa chọn giúp bà ta giấu giếm." Băng Ngưng nói xong, cười khổ sở: "Không chỉ có như vậy. Sau khi tôi trải qua cảm giác đau đớn như từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục mới biết, tất cả mới chỉ bắt đầu. Người mà tôi yêu nhất giao tôi cho người khác, còn anh ta lại quấn quýt ở bên cạnh người phụ nữ khác. Tôi liều mạng chạy hết sức, gọi từng cuộc cho anh ta, nhưng điện thoại lại không bắt máy. Tôi gọi đi gọi lại."

"Ngưng nhi...."

"Sau đó, tôi gọi cho Lưu Duệ Hàng." Băng Ngưng mỉm cười nhìn anh.

"Anh có biết về sau đã xảy ra chuyện gì không?" Cô cười nhạt, nói: "Lưu Duệ Hàng tới cứu tôi, nói anh bán đứng tôi...tôi dùng điện thoại của anh ta gọi cho anh, kết quả điện thoại được kết nối."

Băng Ngưng cười giống như một con dao đang đâm vào trái tim của Diệp Dịch Lỗi.

"Sự việc không phải như vậy! Ngưng nhi! Anh đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng bị tập kích. Chuyện sau đó, thật sự anh không biết." Anh hốt hoảng giải thích: " Hình của anh và Đinh An Nhiên là sau khi nhìn thấy trong điện thoại của em mới phát hiện, nhưng mà những chuyện kia thật sự chưa từng xảy ra. Sau khi anh tỉnh lại trong xe của mình, anh có trở về tìm em, nhưng trở lại khách sạn mới phát hiện em đã không còn ở đó." Trong mắt của Diệp Dịch Lỗi đều là đau thương: "Rồi Lưu Duệ Hàng gọi điện thoại cho anh, anh ta nói hình như em mang thai. Lúc ấy anh thật sự rất vui sướng, chúng ta có đứa bé, chúng ta sẽ có nhà của mình, anh muốn về sau đều ở chung một chỗ với các người. Từ nhỏ, anh đã không có gia đình ấm áp, anh không muốn đứa bé của mình có dáng vẻ tiếc nuối đó. Khi đó, thậm chí anh đã bắt đầu suy tính tên của đứa bé. Nhưng sau khi đến bệnh viện, Lưu Duệ Hàng lại nói cho anh biết đứa bé không còn, nói em không cần đứa bé kia. Lúc đó, anh không hoài nghi lời của anh ta, anh cho là em không muốn đứa bé trở thành sự ràng buộc của em. Anh cho là em muốn rời đi nên mới làm như thế, cho nên mới nói những lời tuyệt tình như vậy với em. Nhưng mà Ngưng nhi, anh thật sự là không cố tình, anh yêu em, thật sự rất yêu!"

Ánh mắt của anh chân thành như vậy, thậm chí Băng Ngưng cảm thấy được trái tim của chính mình cũng run lên một cái. Ha ha.... Yêu sao? Yêu được bao nhiêu chứ! Phần tình yêu này có phải đã đến quá muộn, khi yêu đã đến bước đường cùng mới nói ra thì còn có ý nghĩa gì nữa.

"Ngưng nhi, còn nữa...." Tim của anh run lên bần bật, chậm rãi tay giơ lên đặt ở bụng của cô nói: "Không phải là anh. Hôm nay chị của em tìm anh, anh mới biết còn có chuyện như vậy, anh thật sự không có làm như vậy." DiienĐaanLeeQuuyĐoon

Băng Ngưng cảm thấy anh run rẩy, giống như là dáng vẻ khổ sở đến cực hạn. Không phải anh sao? Ha ha.... Có phải hay không thì có thể làm gì. Đã đau đớn bốn năm, nỗi đau và thù hận đã khắc sâu như vậy, cô sẽ không quên, đời này cũng sẽ không quên.

"Ngưng nhi! Anh sẽ không để em chịu khổ cô ích, anh sẽ giúp em báo thù, nhất định anh sẽ làm!"

"Báo thù sao? Có thể giải quyết vấn đề gì?" Khiến cho nỗi đau của cô biến mất, hay là có thể làm nỗi đau nhiều năm qua của cô như chưa từng xảy ra.

"Chuyện đó.... Nhất định là Lưu Duệ Hàng làm."

Anh chắc chắn. Ngay cả chuyện đứa nhỏ anh ta cũng có thể nói dối, huống chi là chuyện khác! Chỉ là tại sao anh ta có thể đối xử tàn nhẫn với một người vô tội như Ngưng nhi. Lưu Duệ Hàng! Anh nhất định sẽ không bỏ qua.

"Ngưng nhi......"

"Thật ra thì anh cũng không có nghĩ tới ư, vấn đề giữa chúng ta không phải là Lưu Duệ Hàng, mà là ở chúng ta." Băng Ngưng chậm rãi đẩy tay anh ra, nói: "Nếu như năm đó, chúng ta có một chút tin tưởng lẫn nhau thì mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra. Nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản cũng không có, chúng ta cần gì phải ở chung một chỗ!"

"Ngưng nhi! Anh cầu xin em không nên nói như vậy." Anh nắm lấy tay của Băng Ngưng: "Từ nay về sau, anh cũng sẽ không hoài nghi em nữa."

"Nhưng giờ này, sự tin tưởng của anh đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi." Băng Ngưng giương mắt.

"Diệp Dịch Lỗi! Coi như lúc đầu, tất cả đều là hiểu lầm, nhưng vậy thì sao? Cho dù tôi thuận lợi trốn khỏi Đường Sâm, mất đứa bé, còn vì đơn cho phép phẫu thuật tàn nhẫn kia mà bị cắt bỏ tử cung, coi như tất cả đều là do sắp xếp của Lưu Duệ Hàng, thì có thể giải quyết vấn đề gì sao? Đây là minh chứng cho sự thiếu tin tưởng giữa chúng ta. Anh cũng không nghĩ tới sao! Trước khi tất cả xảy ra, tôi đã tuyệt vọng rồi. Với sự tự tôn và kiêu ngạo của bản thân, tôi không thể nào chấp nhận làm một thế thân, không muốn trong lòng của người mình yêu có người khác, không thể nào chấp nhận được sự tổn thương và nhục nhã mà người tôi yêu mang lại cho mình. Diệp Dịch Lỗi! Tôi không muốn tiếp tục sống dưới cái bóng là Lạc Tuyết Ngưng của anh nữa, tôi cũng cần cuộc sống mới. Hiện tại, cuộc sống của tôi đã bắt đầu lại một lần nữa rồi!" Băng Ngưng từ từ nắm chặt tay, nói: "Xin anh đừng quấy rầy tôi nữa!"

"Không phải vậy! Ngưng nhi! Em không phải là thế thân, anh không hề vứt bỏ em...."

"Văn Tuấn đã từng đi tìm tôi, anh ta nói cho tôi biết tất cả đều là một âm mưu. Nói việc Hứa Kiệt đột nhiên nổ súng, anh chưa từng vứt bỏ tôi."

"Là thật!" Diệp Dịch Lỗi hốt hoảng gật đầu. Văn Tuấn sao? Cậu ta lại nói những lời này.

"Có lẽ anh không hiểu!" Băng Ngưng lắc đầu, nói: "Cho dù toàn bộ đều đã rõ ràng, nhiều nhất thì chúng ta cũng chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại. Diệp Dịch Lỗi! Coi như anh giải thích rõ tất cả, chúng ta cũng không thể. Chuyện này chỉ là sự thúc đẩy khiến chúng ta tách ra, có lẽ.... Nói ích kỷ một chút, coi như không có ân oán của đời trước thì cũng chưa chắc là chúng ta có thể đi chung với nhau. Điều khiến cho chúng ta thực sự không cách nào đi chung với nhau, nguyên nhân chính là không yêu!"

"...." Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc nhìn Băng Ngưng, quả thật không thể tin được, Băng Ngưng có thể bình tĩnh mà nói ra hai chữ không yêu như vậy.

"Dĩ nhiên, có lẽ không có mấy người có thể vì yêu mà quên thù hận, kể cả tôi. Cho nên.... Chỉ có thù hận. Không có tình yêu, chúng ta có thể ở cùng nhau sao!"

Diệp Dịch Lỗi cứng họng. Là anh nghĩ sự việc quá đơn giản sao?

Bởi vì lời nói của Lạc Tử Úc đã khiến anh chấn động mạnh, trong lúc nhất thời lại quên mất, thật ra thì giữa bọn họ vấn đề lớn nhất chính là chuyện nhà họ Lạc, và Băng Ngưng cũng đã sớm đóng băng trái tim mình.

"Nếu lời muốn nói cũng đã nói xong, vậy trở về đi!"

"Ngưng nhi! Nếu như cuối cùng có thể chứng minh, chuyện của nhà em không phải là do mẹ của anh làm, chúng ta còn có khả năng không?"

"Tại sao anh cứ cố chấp không hiểu! Từ khi chúng ta bắt đầu gặp lại đã nói lên, chúng ta không có khả năng."

Oán hận đã lâu, kết quả lại phát hiện từ lúc bắt đầu, tất cả đều là hiểu lầm. Giống như tảng đá đè nặng trong lòng bốn năm đột nhiên biến mất, giống như....Từ nay về sau, cuộc sống của cô không còn liên quan chút gì đến Diệp Dịch Lỗi nữa....

"Em còn chưa từng thử, làm sao biết chúng ta không có khả năng." Lần đầu tiên, Diệp Dịch Lỗi lớn tiếng quát Băng Ngưng: "Ngưng nhi! Tất cả cũng được giải thích rõ, sẽ không phải hận nữa, được không? Hoặc là....Em muốn anh làm thế nào, anh cũng nguyện ý làm. Anh hiểu rõ năm  đó, anh nợ em quá nhiều. Để cho anh bồi thường em, được không?"

Băng Ngưng quay mặt đi.

"Buông tay đi! Không thể quay về." Cô lắc đầu.

"Có thể." Diệp Dịch Lỗi chưa từ bỏ ý định, lắc đầu nói: "Ngưng nhi! Khổ sở, dày vò nhiều năm như vậy, anh không tin sau khi gặp lại, cuối cùng kết cục của chúng ta là hai người xa lạ."

"Vận mệnh không phải giỏi nhất là đùa giỡn sao!" Băng Ngưng cười: "Nói không chừng gặp lại chỉ là muốn chúng ta khổ sở hơn." d/đ/lˆ/q’/đˆ

Lúc Lạc Tử Úc trở lại, nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. Thật ra thì khi nói ra những lời đó, chị liền đoán ra Diệp Dịch Lỗi sẽ đến! Cũng đoán được kết quả, Băng Ngưng sẽ không tha thứ anh. Cho dù tất cả hiểu lầm đã được giải thích rõ cũng vô ích. Qúa tổn thương, quá đau đớn, vết thương đã muốn kết khép miệng, mới biết những đau đớn đó là không  cần thiết, vậy thì có ích lợi gì.

"Thế nào, vẫn còn ở đây sao?" Lạc Tử Úc ưu nhã đi tới, kéo Băng Ngưng đến phía sau mình.

"Chuyện của tôi và Ngưng nhi, không hy vọng người khác nhúng tay vào."

"Tôi là chị của Ngưng nhi. Chuyện của con bé, tôi phải quan tâm!" Nói xong, giống như là một loại khiêu khích, chị ngẩng đầu lên nói: "Hoặc là cậu có thể hỏi Băng Ngưng một chút, chuyện này có muốn tôi quan tâm không?"

"Em đi vào trước!" Băng Ngưng nói nhỏ một câu rồi cô chậm rãi đi vào. Thậm chí một giây trước khi quay người, ở trên mặt cô cũng không nhìn ra một tia sơ hở. Nhưng sau khi quay người vào bên trong, tất cả.... Giống như liền thay đổi. Lông mày của cô hơi cau lại rồi hạ xuống, hình như là nơi nào đó dau đớn không thể chịu đựng được. Khi Văn Tuấn nói những lời này, rõ ràng là cô không có cảm giác. Nhưng hôm nay, một bên Diệp Dịch Lỗi chứng thực lại khiến trong lòng của cô loạn hết lên.

Đau ——

Năm đó anh không có giao cô cho Đường Sâm, không phải anh muốn giết chết đứa bé của cô, anh cũng không vứt bỏ cô để lựa chọn Đinh An Nhiên....

Mím thật chặt môi, lòng của cô như bị xé rách! Trong mắt nhanh chóng chảy xuống một giọt nước mắt. Băng Ngưng nhẹ nhàng sờ lên mặt, nhìn giọt nước lấp lán, trong suốt ở trong lòng àn tay, là nước mắt sao? Cô còn tưởng rằng nước mắt của mình đã sớm chảy cạn rồi....

Lạc Băng Ngưng! Đây là mày đang dao động sao.... Đừng dại dột, coi như những chuyện này là hiểu lầm, nhưng.... Những thứ tổn thương kia luôn là thật. Cho nên cứ như vậy, không nên dao động, không cần có liên quan đến anh ta nữa....

********************

Lạc Tử Úc khoanh tay, đứng nhìn Diệp Dịch Lỗi, lúc này trên mặt của anh lộ ra một chút chật vật.

"Lấy được đáp án mình muốn rồi chứ!" Chị nói:"Nếu như là đã lấy được, vậy thì chết tâm đi! Cho dù hiẻu lầm giữa các người được giải thích rõ, cậu và em gái tôi cũng không có khả năng, cho nên đừng dây dưa vói em ấy nữa."

"Đây là chuyện của tôi, không cần được chị cho phép. Băng Ngưng cũng vậy, càng không cần chị định đoạt. Lạc Tử Úc! Tôi cảnh cáo chị.... chị muốn làm cái gì tôi mặc kệ, nhưng nếu chị vì chuyện này tổn thương tới Băng Ngưng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chị."

"Ha ha...... Đây là cậu đang uy hiếp tôi sao?" Lạc Tử Úc nhíu mày.

"Đúng vậy!" Anh cũng không phủ nhận. Dieenndaannleequuydoonn

"Mặc dù tôi và chị đều không muốn thừa nhận quan hệ của chúng ta, nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở chị một câu, tốt nhất chị nên cách xa Lưu Duệ Hàng ra một chút. Tôi nói như vậy không phải muốn giải thích với chị, chỉ là muốn nhắc nhở." Diệp Dịch Lỗi nghiêm túc nói: "Năm đó là anh ta dùng tên của tôi, để Ngưng nhi làm phẫu thuật. Năm đó, anh ta có thể vì trả thù tôi mà tổn thương Ngưng nhi như thế, hôm nay cũng có thể giống vậy. Anh ta hận nhà họ Diệp thấu xương, sẽ không vì chị là người nhà họ "Lạc" mà bỏ qua cho chị đâu!"

Lạc Tử Úc cười không nói. Động thủ với chị sao? Ha ha.... Người nào động thủ còn chưa biết chừng! Dám đụng đến Ngưng nhi, đương nhiên chị sẽ không bỏ qua. Bất luận là kẻ nào cũng như thế....

"Tôi chỉ muốn nói những thứ này. Còn nữa, chuyện của tôi và Ngưng nhi, tôi sẽ không buông tay." Nói xong, anh không đợi Lạc Tử Úc phản ứng đã xoay người đi.

Trước đây, anh lại không biết còn có chuyện như vậy, Lưu Duệ Hàng! Mày đã dám làm, vậy phải có bản lịnh nhận. Anh nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt đều là thù hận....

***********************

Lưu Duệ Hàng đi vào bệnh viện, mỗi tuần anh ta đều đúng giờ tới bệnh viện còn Diệp Thiệu Kỳ thì vẫn nằm ngủ, nhiều năm rồi vẫn ngủ như vậy. Anh ta dùng hết những thủ đoạn của mình đi trả thù, nhưng trả thù qua đi, ngược lại càng khổ sở hơn. Vì Diệp Dịch Lỗi, anh ta làm tổn thương đến một người vô tội như Băng Ngưng. mà Joy cũng bởi vì biết những chuyện này nên kiên quyết rời đi. Quay đầu lại, dường như anh ta mới là người thất bại lớn nhất, không có nhà, không có bằng hữu. Vốn dĩ, anh ta sẽ có một mái nhà, có Joy, còn có đứa bé, nhưng mà bây giờ đã mất tất cả.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, sau đó cắm hoa vào trong bình. Ngẩng đầu lên, anh ta thấy một người ngồi bên giường của Diệp Thiệu Kỳ, bóng lưng có chút quen mắt.

"Đến rồi sao?" Tư Đồ Mạch xoay người lại.

"Anh?" Lưu Duệ Hàng đề phòng nhìn người trước mặt. Mặc dù năm đó bọn họ đều thay Đường Sâm làm việc, nhưng mà tiếp xúc cũng không nhiều.

"Làm sao anh ở nơi này?"

"Chờ anh!" Tư Đồ Mạch không nhanh không chậm nói.

"Chờ tôi sao?" Lưu Duệ Hàng đi tới.

"Tôi cũng không cảm thấy có cái gì muốn nói với anh đấy!" Anh ta đi tới bên giường liếc mắt nhìn mẹ, xác định bà ta không có gì khác thường mới yên tâm.

"Chỉ cần tôi có là được!" Tư Đồ Mạch đứng dậy, rót cho mình một chén nước rồi nói: "Anh biết tổng giám đốc trở lại chưa?"

Đường Sâm? "Ông ta muốn anh tới làm gì?" Đây là chuyện gì? Cho dù mình cũng không phải là người lương thiện, nhưng ở trong lòng anh ta luôn xem thường Đường Sâm.

"Tìm tôi có việc sao?"

"Đúng!" Tư Đồ Mạch gật đầu, nói: "Nhưng mà chủ yếu vẫn là vì chính tôi có chuyện tìm anh. Bằng không, tôi cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm mà chạy tới!"

Cũng đúng, hiện tại Tư Đồ Mạch xem như là phụ tá đắc lực của Đường Sâm.

"Nói đi! Chuyện gì!" Lưu Duệ Hàng chờ câu phía sau. Năm đó Đường Sâm rời đi có chút chật vật. Mặc dù ở nước Pháp vẫn đang thuận buồm xuôi gió, nhưng là thành phố C, ông ta vĩnh viễn là kẻ thua cuộc. d.đ.l.q.đ

"Nghe nói mấy ngày trước Diệp Dịch Lỗi xảy ra tai nạn xe cộ!" Tư Đồ Mạch lạnh nhạt nói.

"Cho nên?" Lưu Duệ Hàng không hiểu. Anh ta không hiểu chuyện này có quan hệ gì với mình.

"Tất cả những điểm nghi vấn chỉ hướng về phía Lạc Tử Úc, thật ra thì....  Lạc Tử Úc có như thế nào cũng sẽ không xúc động đi giết người."

"Thật ra thì tôi không ngại anh nói thẳng!" Cậu ta rốt cuộc muốn nói cái gì?

Tư Đồ Mạch không có lên tiếng, mà lại nhìn về phía người nằm bên tên giường bệnh - Diệp Thiệu Kỳ. Lưu Duệ Hàng giống như đã hiểu ra cái gì.

"Chuyện năm đó từ đầu đến cuối không có chứng cớ, tất cả đều là dựa vào chứng cớ bên ngoài và suy đoán của anh." Tư Đồ Mạch rất hài lòng nhìn phản ứng của Lưu Duệ Hàng.

"Anh muốn nói, người làm những chuyện này là kẻ khác sao?" Anh ta hỏi, ánh mắt không chớp nhìn Tư Đồ Mạch, giống như muốn nhìn thấu con người này.

"Có một số việc tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, dù sao tất cả đều chỉ là suy đoán." Tư Đồ Mạch nói xong liền đứng dậy: "Lại nói, anh nhớ Điền Quân chứ!"

Điền Quân sao? Ha ha.... Nhà họ Điền thua ở trong tay lão ta, so với Đường Sâm còn là là kẻ ngoan độc hơn. Hai chị em nhà họ Điền bị hại thảm như vậy, không thể không nói trong lúc đó có công lao rất lớn của lão ta, chỉ là lúc này tại sao muốn nhắc tới lão ta chứ? Tất cả chuyện này không đến mức đều là do Điền Quân làm chứ!

"Ông ta trung thành và tận tâm với Đường Sâm như vậy, nhưng anh có biết Đường Sâm làm cái gì không?" Thấy Lưu Duệ Hàng không lên tiếng, Tư Đồ Mạch nói tiếp: "Năm đó, sau khi nhà họ Điền sụp đổ, Điền Quân phách lối tiến vào Đường thị. Bởi vì ông ta, Đường Sâm biết Tưởng Lam, cũng chính là vợ của Điền Quân."

"Chuyện của bọn họ tôi không có hứng thú." Cũng không biết chuyện của Điền Quân quan hệ gì đến mình.

"Anh chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú." Tư Đồ Mạch chắc chắn nói: "Sau đó, Đường Sâm thừa dịp Điền Quân vắng mặt, cường bạo Tưởng Lam, khiến Tưởng Lam uống thuốc độc tự sát. Mà đến nay, Điền Quân cũng chẳng hay biết gì. Anh nói xem, một người như vậy, còn có cái gì không làm được."

"Anh là muốn nói cho tôi biết, chuyện của mẹ tôi cũng là Đường Sâm làm sao?" Sắc mặt của Lưu Duệ Hàng nhanh chóng cứng đờ. Diễnđànlêquýđônn

"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh không nên quá tin tưởng Đường Sâm, không nên vì ông ta mà ép mình vào đường cùng. Còn nữa.... Chính là việc riêng, chuyện của anh và nhà họ Diệp, anh muốn điều tra hay không tôi mặc kệ, những gì tôi nhắc nhở cũng đã nói xong rồi, anh nghĩ trả thù thế nào cũng là sự tự do của anh, nhưng mà.... Không được tổn thương Băng Ngưng nữa, cô ấy đã đủ thê thảm rồi!"

"Chuyện hại cô ấy thảm như vậy, làm sao tôi dám so sánh với các người!" Lưu Duệ Hàng đứng dậy: "Cám ơn anh nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."

"Vậy cứ như thế." Tư Đồ Mạch gật đầu một cái, nói: "Chuyện mẹ anh, tôi đã nhắc nhở anh rồi. Nếu anh muốn tra rõ thật khư, vẫn nên đâm lao phải theo lao, để cho Đường Sâm lợi dụng thì anh sẽ thấy."

Sau khi Tư Đồ Mạch rời đi, Lưu Duệ Hàng thất thần rất lâu. Chuyện này không phải là anh ta không hoài nghi đến, chỉ là không có suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay, qua những gì Tư Đồ Mạch vừa nói, những nghi ngờ ở trong lòng mới gợi lên một lần nữa. Nếu như những gì Tư Đồ Mạch nói là sự thật, kẻ đầu sỏ gây nên tất cả bi kịch này chẳng phải chính là Đường Sâm sao. Ông ta lợi dụng quan hệ với mẹ anh ta để hợp tạc với nhà họ Diệp, lại tổn thương mẹ anh ta giá họa cho Lâm Thanh Âm, lợi dụng bàn tay của anh ta phá huỷ nhà họ Diệp, như vậy.... Bất luận cuối cùng ai thua ai thắng, ông ta đều là người đạt được mục đích trả thù của mình.....

A! Thật là thủ đoạn thâm hiểm.

Lưu Duệ Hàng ngây người ở bệnh viện thật lâu mới rời khỏi. Còn chưa tới lúc tan tầm, trên đường xe cũng không nhiều, anh ta lái xe từ bệnh viện ra ngoài. Mới vừa lái xe khỏi bệnh viện thì có một chiếc xe con vọt thẳng tới phía xe của anh ta....
Bình Luận (0)
Comment