Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 164

Editor: Mèo

Lâm Thanh Âm đột nhiên qua đời, trong nháy mắt tất cả đều rối loạn cả lên, Diệp Dịch Lỗi nhìn mẹ mình thật lâu không thốt nên lời, thậm chí quên cả khóc. Là bản thân anh không quan tâm bà một thời gian dài mới tạo thành kết quả ngày hôm nay, mặc dù bệnh của bà là chuyện không thể thay đổi, nhưng ít nhất anh cũng có thể hiếu thuận với bà một chút, để bà có thể ra đi thanh hơn, nhưng mấy năm nay anh đã làm những gì? Đối xử lạnh lùng, hờ hững với mẹ ruột của mình, thậm chí khi biết bà mang bệnh mà trong lòng vẫn còn oán trách bà.

“Mẹ...” Diệp Dịch Lỗi khẽ gọi, nhưng sẽ không còn ai có thể đáp lại lời anh được nữa.

Diệp Thiệu Quân dồn hết sức nặng nề đẩy xe lăn đến bên giường bệnh, tay của ông run rẩy thật lâu mới có thể nhấc lên cầm tay vợ. Người phụ nữ này đã vì ông mà vất vả cả đời, nhưng ông chưa hề cho bà một chút thông cảm yêu thương nào, ngược lại, còn khiến bà chịu hết mọi tổn thương đau khổ. Bà cũng từng là một cô gái xinh đẹp hoạt bát ngây thơ, nhưng từ khi cưới ông, vì ông mà bà dần dần trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, trái tim đã chết, tình cũng đã nguội...

Băng Ngưng đứng ở một bên, lấy tay che miệng mình để không phát ra âm thanh nào, trong lòng ngực như có thứ gì đó vỡ vụn, vô cùng đau đớn. Cô bấu chặt lấy lồng ngực mình, há miệng thở dốc nhưng cũng không khá lên được. Lạc Tử Úc bước đến kéo em gái mình vào lòng, bản thân cô khó mà thờ ơ hờ hững với chuyện xảy ra đột ngột này được huống chi là em gái mình.

“Ngưng nhi, đừng sợ.” Lạc Tử Úc khẽ vuốt tóc Băng Ngưng, cảm nhận từng giọt nước mắt của cô thấm đẫm qua lớp áo mình.

Cạch —!

Trong lúc tất cả mọi người đang chìm đắm trong nỗi bi thương, đột nhiên cửa phòng bệnh chợt mở ra, một lần nữa nhìn thấy một người toàn thân bê bết máu xông vào, dường như mọi người ngưng cả thở. Lưu Duệ Hàng nhìn khắp lượt những người có trong phòng, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không có hứng thú để tìm hiểu, anh ta đi thẳng đến gần Hạ Vân Tường. Ghé vào tai anh ta nói nhỏ gì đó, tiếp đó sắc mặt Hạ Vân Tường dần trắng bệch lại, vỗ vỗ vai Diệp Dịch Lỗi sau đó đi ra ngoài.

Bởi vì các anh ấy đều là bạn thân của Diệp Dịch Lỗi, cũng biết được ít nhiều tình hình trong nhà của anh, nên đối với Lưu Duệ Hàng, các anh ấy chưa đến nỗi ghét nhưng cũng tuyệt đối không có quan hệ riêng tư nào. Vậy Lưu Duệ Hàng lại có chuyện bí mật gì để nói với Hạ Vân Tường? Chuyện đó là gì mà có thể khiến sắc mặt anh ta trở nên khó coi như vậy?

Lưu Duệ Hàng lau chùi sơ qua vết máu trên cánh tay rồi mới bước đến gần giường, nhìn người nằm trên giường, nhìn Diệp Dịch Lỗi. Diệp Dịch Lỗi cũng nhìn lại, hai người cùng đối mặt nhìn nhau. Không khí trong căn phòng như dần cô đặc lại. Ánh mắt của hai người đều chất chứa thù hận, có tức giận, nhưng dường như dần dần lại biến thành thương hại lẫn nhau...

Đối mặt với người mình hận thù bấy lâu nay, vốn cho rằng bọn họ có kết cuộc như thế này là đáng kiếp, đáng lẽ anh ta phải cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng... Bây giờ nhìn bọn họ như vậy, tim anh ta lại có chút đau lòng, mặc dù ân oán suốt hai mươi năm là sự thật, những thù hận tích tụ những năm qua cũng là thật, nhưng giờ phút này anh ta lại không tài nào vui nổi...

Không biết phải nói gì, anh ta đứng bên giường trầm mặc một hồi rồi xoay người định đi, lúc nhìn thấy Băng Ngưng, tim anh chợt thót lên một nhịp.   DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›   Nắm chặt quả đấm, anh xoay người rời đi, bây giờ anh ta không còn mặt mũi nào mà đối diện với Băng Ngưng, nhưng dù có hối hận cũng đã muộn rồi. Anh ta đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cũng không có tư cách mở miệng cầu xin bất cứ ai tha thứ cho mình...

Chỉ hy vọng, đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa, vết thương của bọn họ đã chồng chất đau đớn lắm rồi, cũng không thể chịu được thêm cơn sóng gió nào nữa...

——— —————

Ngoài phòng phẫu thuật, Hạ Vân Tường lo lắng cứ đi qua đi lại, mới vừa nãy Lưu Duệ Hàng nói Tư Đồ Mạch trúng đạn nhập viện rồi, bây giờ đang cấp cứu bên trong. Những năm qua, anh ta là nhân vật bí ẩn nằm vùng trong tổ chức của Đường Sâm, tất cả mọi manh mối đều nhờ anh ta cung cấp. Bốn năm trước, sau khi Băng Ngưng mất tích, anh ta đã chủ động liên lạc với bọn họ, nguyện ý làm gián điệp cho cảnh sát, giúp bọn họ điều tra những bằng chứng tội ác của Đường Sâm.

“Đội trưởng, sao rồi ạh?” Mấy cảnh sát vội vã chạy đến.

“Lập tức xin lệnh bắt khẩn cấp từ cấp trên, chuẩn bị đuổi theo bắt lấy Đường Sâm. Tư Đồ Mạch  hẵn là đã điều tra ra được điều gì rồi.” Hoặc là... Trong lòng anh hi vọng anh ta điều tra ra được gì đó. Những bằng chứng tội phạm của Đường Sâm có thể đang ở trên người ông ta, nếu lần này để cho ông ta lọt lưới, sợ là mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.

“Vâng.” Mấy người cảnh sát tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó liền đi ngay, không dám kéo dài thời gian thêm phút giây nào.

Lòng bàn tay Hạ Vân Tường rịn đầy mồ hôi, đã trải qua nhiều vụ án nguy hiểm hơn như thế này rồi, nhưng đối mặt với lần này tim anh ta vẫn như đang treo trên cành cây. Chờ đến khi kết thúc cuộc phẫu thuật, Tư Đồ Mạch được đẩy ra ngoài chuyển về phòng hồi sức, bác sĩ nói vết thương của anh ta không nguy hiểm đến tín mạng. Hạ Vân Tường mới thở phào nhẹ nhõm, thật may, thật tốt...

Tư Đồ Mạch bị đánh trọng thương, còn bị bắn nữa, cũng may là nhặt được mạng về. Lúc anh ta đang tìm kiếm chứng cứ trong nhà Đường Sâm thì bị Điền Quân phát hiện, có thể còn giữ được mạng trốn ra được đã là may mắn lắm rồi. Càng may mắn hơn là đã tìm được thứ cần tìm, anh ta cảm thấy dù bị thương hơn thế nữa, thậm chí là mất mạng cũng hoàn toàn đáng giá.

Tư Đồ Mạch cung cấp chứng cứ tội phạm của Đường Sâm cho cảnh sát, còn lặng lẽ giao cho Hạ Vân Tường một chiếc đĩa CD, trong đó có thu lại lúc Tuyết Ngưng bị sát hại. Thật ra thì trong lòng anh ta càng để tâm đến sự việc trong chiếc đĩa này hơn là chứng cứ phạm tội của Đường Sâm, anh ta không muốn Băng Ngưng phải chịu oan ức nào nữa.

Căn cứ vào chứng cứ do Tư Đồ Mạch cung cấp, cảnh sát lập tức bao vây lùng bắt Đường Sâm, nhưng khi bọn họ chạy đến nơi, bọn người Đường Sâm đã trốn biệt tăm từ lâu, cảnh sát đã tung ra lực lượng hùng hậu để truy bắt ông ta nhưng vẫn chưa có kết quả...

Cùng lúc đó, tang lẽ của Lâm Thanh Âm cũng được tiến hành.

Tang lễ được tổ chức rất đơn giản, Diệp Dịch Lỗi cũng dựa theo ý nguyện của bà, rắc tro cốt của bà xuống biển. Ngày hôm đó, Diệp Thiệu Quân không có mặt, bởi vì bệnh quá nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Từ khi Lâm Thanh Âm qua đời, ông không mở miệng nói chuyện, không ăn cơm, không uống nước, thậm chí còn cự tuyệt bác sĩ truyền nước, chích thuốc cho ông.   d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n   Trong lòng ông cảm thấy hận mình đến chết, ông muốn cứ như vậy mà đi theo Lâm Thanh Âm, cũng coi như là một sự giải thoát. Còn sống ngày nào thì đau khổ cùng cực ngày đó, bi kịch ngày hôm nay đều là do ông tạo thành. Bây giờ ông vẫn còn sống, tức là trời cao đang trừng phạt ông đúng không?

——— ———————

Lâm Thanh Âm qua đời, việc này là sự đả kích không nhỏ với Diệp Dịch Lỗi. Cả ngày tinh thần anh sa sút đến cực điểm, chìm sâu trong việc tự trách mình, không thể thấy ánh sáng. Bởi trong nhà xảy ra chuyện nên sức khoẻ anh vẫn còn chưa hồi phục đã phải xuất viện, mỗi ngày Băng Ngưng đều đến thăm anh, bây giờ cả biệt thự nhà họ Diệp trống không, bao trùm một bầu không khí cô tịch thê lương không nói nên lời...

Đường Sâm vẫn còn đang lẩn trốn, Băng Ngưng và Lạc Tử Úc đi đâu cũng đều có người bảo vệ, chỉ sợ xảy ra việc ngoài ý muốn như Verney.

Lúc Băng Ngưng và Lạc Tử Úc đến nhà họ Diệp, Diệp Dịch Lỗi đang dọn dẹp lại đồ đạc của Lâm Thanh Âm. Thu dọn xong xui tất cả, cả người anh như bị móc rỗng. Vô lực ngồi xuống, ngẩn người nhìn căn phòng lúc trước của mẹ mình...

“Ăn chút gì đi!” Băng Ngưng ngồi xuống bên cạnh Diệp Dịch Lỗi, quan hệ của bọn họ bây giờ cũng khiến cô cảm thấy lúng túng, không biết là đã tha thứ cho anh chưa, nhưng chuyện xảy ra lúc này làm cho cô không thể không ở bên cạnh chăm sóc anh.

“Anh không đói.” Anh lắc lắc đầu, xoay gương mặt gầy gò sang nhìn Băng Ngưng. “Ngưng nhi, thật may là có em ở bên cạnh anh!” Anh cầm tay cô, nếu như không có Băng Ngưng, anh thật không biết mình sẽ như thế nào nữa.

Băng Ngưng im lặng không đáp. Thật ra thì cô cũng hiểu rõ, mình đang làm gì, tiếp theo nên làm gì.

“Hai người cứ nói chuyện đi!” Lạc Tử Úc nói xong đi ra ngoài, cô đã từng hận Lâm Thanh Âm đến chết, nhưng sau khi mọi chuyện biến thành như vậy thì cô mới phát giác, đây không phải là điều mà cô muốn.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Dịch Lỗi nghiêng đầu mệt mỏi tựa vào vai Băng Ngưng. Sau tất cả mọi chuyện, anh thật mệt mỏi, chỉ ước gì tất cả chưa từng xảy ra.

Cơ thể Băng Ngưng cứng đờ, nhưng cũng không nhúc nhích, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đúng là chuyện do trời không do ta. Hai người cũng không nói năng gì, chỉ im lặng dựa vào nhau như vậy. Mãi cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ tắt hẵn, không ai để tâm đến thời gian trôi qua nhanh hay chậm, chỉ cứ lẳng lặng ngồi bên nhau thế thôi...

Cứ như vậy đi! Vết thương dù có sâu hơn đi nữa, theo thời gian cũng sẽ lành lại, chỉ cần thời gian đủ lâu...

——— ———————

Tư Đồ Mạch vẫn dưỡng thương trong bệnh viện, có cảnh sát bảo vệ bên ngoài. Mặc dù vết thương đang dần lành lại, nhưng trong lòng vẫn không sao yên ổn được, đó chính là anh vẫn còn thiếu nợ Băng Ngưng, nợ Băng Ngưng một lời giải thích. Anh ta có nhờ Hạ Vân Tường mời Băng Ngưng đến đây, nhưng đã qua mấy ngày rồi mà cũng không thấy cô xuất hiện.

Lại nói... Cảm giác của Băng Ngưng rất chính xác. Nhiều năm trước, cô nói cô cảm thấy anh có chút quen thuộc, cô đoán cũng đúng rồi. Năm đó, anh đã từng xuất hiện ở hiện trường bắt cóc Tuyết Ngưng. Anh không tham gia vào bất cứ hoạt động nào của tổ chức, lần đó nhiệm vụ của anh là chỉ đi theo để trị thương. Lúc nào cũng vậy, ở đâu có chuyện là ở đó có anh.

Có một lần anh tình cờ nghe Đường Sâm nhắc đến chuyện này, không biết vì sao một cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại khiến ông ta hao tâm tổn sức đến vậy, nhưng anh cũng không chú ý đến, dù sao cũng là người xa lạ, anh không cần quan tâm làm gì. Khi đó anh nghĩ rằng mình chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.   Diễễnđàànlêêquýýđôôn   Sau đó Đường Sâm lại phân phó anh đến hiện trường tìm người, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy hai chị em nhà họ Lạc. Hai cô bé rất đẹp, lúc đó Tuyết Ngưng đã chết, nếu không phải cảnh sát tìm đến kịp thời thì người chết tiếp theo sẽ là Băng Ngưng.

Tiếng khóc của cô bi ai, tuyệt vọng như vậy, cho đến suốt một khoảng thời gian dài sau đó, anh ta vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc của cô văng vẳng trong những giấc mơ của mình. Mặc dù anh ta không trực tiếp tham dự vào chuyện này, nhưng anh ta vẫn luôn tự trách mình, nếu như không có ý nghĩ ‘việc không liên quan thì không quan tâm’ của anh ta, nếu như anh báo cảnh sát sớm hơn, có lẽ Tuyết Ngưng sẽ không chết.

Chậm rãi ngồi xuống, anh ta ấn chặt bụng mình. Lần này suýt chút nữa là anh ta đã mất mạng rồi. Đường Sâm hận nhà họ Lạc, cũng hận nhà họ Diệp cùng cực, không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với bọn người Băng Ngưng nữa.

Bóng đêm dần bao trùm, trời từ từ vào thu, bỏ lại mùa hè nóng rang dã man, ban đêm đã bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo...

Bệnh viện lúc nửa đêm không có ai qua lại, yên lặng đến đáng sợ. Trên đường có một chiếc xe rất bình thường, Đường Sâm và Điền Quân đang ngồi bên trong, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong bệnh viện.

“Tổng giám đốc, thật sự phải làm như vậy sao?”

“Chuyện tôi đã quyết định có bao giờ thay đổi chưa?” Đường Sâm cảm thấy đôi chân mình đang cực kì đau. “Đây là cơ hội cuối cùng. Cho dù phải đồng quy vu tận, tôi cũng không để cho bọn chúng được sống an ổn hạnh phúc. Tất cả sẽ kết thúc vào ngày mai...”
Bình Luận (0)
Comment