Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 31

Bệnh viện, Kiều Y cùng với Dương Tử Thần vẫn ở lại bên giường chăm sóc Băng Ngưng, thế nhuwg không biết nha đầu này có phải là muốn trốn tránh thực tế hay không mà mãi vãn chưa có tỉnh. Dương Tư Thần nắm chặt tay Băng Ngưng không nói một câu nào, Kiều Y chưa từng gặp bộ dáng trầm mặc này của hắn, nghĩ cũng thật bất an.

“Học trưởng, Ngưng nhi thật sự sẽ không có chuyện gì phải không?” Kiều Y không yên tâm hỏi. Bệnh tình Băng Ngưng thảm hại như vậy, không cần thêm chuyện khác gì xảy ra nữa.

“Yên tâm đi, tôi đã hỏi bác sĩ, Băng Ngưng rồi cũng sẽ khỏi thôi.” Băng Ngưng anh nhất định sẽ không để em có chuyện.

Khi Lâm Thanh Âm đi tới, nhìn thấy Dương Tư Thần đang gắt gao nắm chặt lấy tay Băng Ngưng, bộ dáng lo lắng này khiến người khác khó có thể tin hắn chỉ là 'Học trưởng', Đứng trước cửa ra vào một lúc lâu mới xoay người tránh đi.

Dương Tư Thần vẫn bên cạnh Băng Ngưng, chờ cô tỉnh lại để xác định cô có chỗ nào bất thường hay không, sự thật chứng minh lo lắng của mình là đúng, sau khi Băng Ngưng tỉnh lại, ngay cả một câu cũng không hề nói, chỉ có yên lặng nằm đó không nói một lời, yên lặng giống như ngay cả hít thở cũng vô cùng yếu ớt.

“Ngưng nhi, em làm sao vậy?” Dương Tư Thần lo lắng nhìn cô. “Nói một câu đi!”

Băng Ngưng nhìn Dương Tư Thần mấp máy môi, nhưng cô lại không phát ra được âm thanh nào, biểu hiện của cô đã dọa sợ đến Kiều Y, “Ngưng nhi, cậu làm sao thế? Nói chuyện đi!” Kiều Y sợ đến bật khóc.

Băng Ngưng sờ sờ vào cổ họng mình, bây giờ ngay cả nói cô cũng không nói được sao? Tay nắm chặt cổ họng, cô mở miệng muốn kêu to, nhìn Kiều Y cả kinh che miệng lại, nước trong mắt từng giọt từng giọt im lặng rơi xuống.

“Kiều Y em câm miệng cho anh!” Dương Tư Thần quát lạnh, hắn cũng bị dọa sợ, như thế nào ngủ một giấc, làm sao lại biến thành như vậy! Luống cuống lau nước mắt cho Băng Ngưng, không biết phải an ủi cô như thế nào, nhưng là tuyệt đối không thể để cho cô biết chính mình không phát ra được âm thanh nào. “Có đói bụng không? Anh đi mua đồ ăn cho em được không?”

Băng Ngưng không lên tiếng mà chỉ cuống quít nắm lấy ống tay áo của Dương Tư thần. Có phải ngay cả nói cô cũng không nói được, cô nhìn Dương Tư Thần, giống như có thể kỳ vọng vào câu trả lời của hắn, cô không cần như vậy, cũng không muốn như vậy......

“Ngưng nhi, đừng sợ, tớ đi gọi bác sĩ, tớ lập tức đi gọi bác sĩ!” Kiều Y nói xong lảo đảo chạy đi. “Bác sĩ, bác sĩ......” Cô lo lắng kêu lên.

Cả người Băng Ngưng khẽ phát run, mở miệng ra thử cố gắng kêu to, nhưng nhận lại không biết có phải là thanh âm của mình hay không, “Ngưng nhi, đừng kêu, đừng kêu!” Dương Tử Thần với Băng Ngưng, trấn an vỗ vỗ lưng cô. Không sao cả, không sao cả.

****************

Phương Tử Hạo ở lại công ty làm thêm giờ, bởi vì lúc trước vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Băng Ngưng, nên công việc trong công ty chất thành một đống lớn, nhận được điện thoại của bạn tốt nói là Băng Ngưng không nói được, bất chấp tất cả chạy vọt tới bệnh viện, nhưng còn chưa kịp bước vào cả đã bị ngăn cản lại.

“Hạo Tử.” Diệp Dịch Lỗi vừa lúc tới bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng vội vã của Phương Tử Hạo hắn vươn tay ra ngăn anh lại.

“Tránh ra!” Phương Tử hạo đỏ mắt quát. Chuyện xảy ra ở bệnh viện anh đã biết cả. Khuyết tật? Diệp Dịch Lỗi sao mày có thể nói được ra khỏi miệng.

“Hạo Tử, mặc dù cậu là anh em tốt của tôi, cậu cũng hiểu tôi, tôi ghét nhất là người khác đụng vào đồ của tôi, kể cả là anh em tốt cũng không được.”

Phương Tử Hạo nhìn Diệp Dịch Lỗi. Hắn có ý gì?

“Vậy tôi nói thẳng, Lạc Băng Ngưng...... Cậu tốt nhất vẫn là cách xa cô ta ra.” Một tay đút trong túi quần, hắn chậm rãi ngẩng đầu (van: sao mà mình ghét th này thế không biết)

“Sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ nghe theo lời cậu nói?” Phương Tử Hạo là người dịu dàng nhất, dễ nói chuyện nhất, nhưng anh làm việc cũng có nguyên tắc của mình. Sẽ không bởi vì ai mà thay đổi quyết định của bản thân, “Thạch Đầu cho dù chúng ta là anh em, nhưng tôi cũng không cần anh phải đến dạy tôi nên làm cái gì.” (van: Ôi, yêu anh nhất luôn:*)

“Nếu như tôi nói cô ta......”
Bình Luận (0)
Comment