Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 63

“Rắc...” Thủy tinh bị va chạm mạnh vỡ vụn, nhìn giống như tâm tình của anh bây giờ. Tan nát! Anh cười...nhưng trong mắt lại có chút chua chát. "Dương Tư Thần ơi là Dương Tư Thần, đây là báo ứng của mày đó..." Máu từ trên trán nhỏ xuống cùng ánh mắt phản chiếu trên cửa kính "Ngưng nhi...Lạc Băng Ngưng..."

Tại Diệp Gia.

Băng Ngưng giam mình trong phòng tắm, thân thể bị hành hạ đến suy nhược không thể khôi phục lại, cảm giác giống như lúc ngón tay của hắn vẫn ra vào khuấy đảo nơi thầm kín kia. Sợ hãi...nhục nhã...nhưng khi hắn chạm vào cô, một cảm giác xa lạ quét sạch mọi thứ. Bị vũ nhục bằng cách thức như vậy, cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận. Rốt cuộc không nhịn được nữa, cô khóc nức nở, không kiêng kị gì khóc rống lên.

“Rầm!” Cửa phòng tắm bị đạp văng ra, tiếng khóc của cô bỗng chốc im bặt. Diệp Dịch Lỗi quay lại, nhìn Băng Ngưng khổ sở ngồi trên mặt đất khóc thương tâm khiến đáy mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.

Thấy cô luống cuống lấy khăn tắm che lại thân thể của mình, hắn tiến tới túm lấy cổ tay của cô. “Cả người đều đã được sờ mó bao nhiêu lần rồi, che giấu làm gì nữa. Tôi cũng đâu có chê cô bẩn thỉu thì cô việc gì phải bày ra bộ dáng oan ức bị tôi ép buộc thế này.” Hắn nâng cằm của cô lên, “ Chắc hẳn cô khóc vì để Dương Tư Thần thấy bản chất đê tiện của mình chứ không phải vì tôi cưỡng ép cô đúng không?”

Băng Ngưng mở to mắt nhìn hắn như quên cả đau. Đê tiện? Bẩn? “Đúng vậy...tôi đê tiện...tôi bẩn thỉu...thế mà anh còn không ngại chạm vào tôi. Vinh hạnh như vậy thì tôi còn khóc làm cái gì?”

Sắc mặt của Diệp Dịch Lỗi cứng đờ. Cái gì? Hắn nhìn thái độ bình tĩnh bất cần của Băng Ngưng tự hỏi mình có nghe nhầm hay không. Lạc Băng Ngưng...chống đối hắn.

“Diệp Gia có ơn dưỡng dục với chị em chúng tôi vì thế tôi mắc nợ Diệp Gia, cũng là tôi mắc nợ anh...” Cô chậm rãi ngẩng đầu. Thật ra, trước câu “cũng là tôi mắc nợ anh” là câu "em yêu anh", “Tuy nhiên...mắc nợ nhiều đến thế nào cũng đến lúc phải hoàn trả toàn bộ.”

“cho nên, cô thừa nhận việc nghe theo mọi sự sắp đặt của mẹ tôi là vì báo ơn?” Lúc trước đồng ý hôn sự với Phương Tử Hạo, nay đồng ý đính hôn cùng hắn, chẳng lẽ đều do cô...

Kiều Kiều từng tức giận hỏi cô: “Cái tên Diệp Dịch Lỗi khốn kiếp kia có cái gì tốt?” Thật ra, bản thân cô cũng không có câu trả lời. Hắn có gì tốt...chỉ biết yêu chính là yêu, không có nguyên nhân, không thể quên, không thể vứt bỏ. Chỉ có điều, cô không biết mình còn kiên trì được đến khi nào.

“Được lắm! Lạc Băng Ngưng, chúng ta cùng chờ xem cô có thể nghe theo lời mẹ cả đời không?” Hắn buông cổ tay của cô ra, “Tôi sẽ tận mắt chứng kiến cô thất hứa...”

****************

Xảy ra việc như vậy làm Băng Ngưng rất khó xử với Dương Tư Thần. Ngay cả khi biết anh bị bệnh phải nhập viện cũng không dám đi thăm. Vài ngày nay, cô đều không thể ngủ yên.

“Ngưng Nhi!” Kiều Kiều nhìn dáng vẻ thất thần của cô mà đau lòng lên tiếng. “ Có phải tên khốn Diệp Dịch Lỗi lại bắt nạt bạn không?”

“Làm gì có.” Băng Ngưng khẽ cười.

“Bạn còn che giấu cho hắn.” Băng Ngưng nhẫn nhịn làm Kiều Kiều càng tức. “Có phải hắn động tay động chân với bạn không?”

“Kiều Kiều, bạn nghĩ đi đâu thế?” Băng Ngưng cười. “Anh ấy không làm thế đâu.” Quả thật anh rất ít khi động tay với cô, bởi vì...so với đánh đập, anh còn nhiều phương thức khác lợi hại hơn làm tổn thương cô....đau hơn nhiều lắm...
Bình Luận (0)
Comment