Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 8

Mình cũng chỉ là người edit phụ thôi, nên các bạn có nhu cầu gì xin vui lòng liên hệ bạn Vantuti nha!

Diệp thị.

Diệp Dịch Lỗi vừa mới bước vào phòng làm việc ngồi xuống, Lưu Duệ Hàng liền đẩy cửa nghênh ngang tiêu sái đi vào.

“Tổng giám đốc, chào buổi sáng”. Lưu Duệ Hàng cười nói: “Nghe má Lưu nói mới sáng sớm anh đã đi rồi, thế nào? Kẹt xe dữ lắm sao mà đến muộn như vậy?”. Hắn vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Tối hôm qua tôi nhìn thấy anh từ phòng em họ Ngưng nhi bước ra, chuyện thế nào hả?

“Có vấn đề gì với cậu không?”. Diệp Dịch Lỗi đưa mắt lạnh lùng liếc Lưu Duệ Hàng một cái hỏi.

Lưu Duệ Hàng bị chặn họng, khẽ nói: “Không có, chúng ta là anh em họ đã lâu không gặp, tôi ghé đây thăm anh một chút thôi mà”. Hắn vừa nói vừa đứng dậy chồm người về phía Diệp Dịch Lỗi: “Còn nữa, ông ngoại cũng sắp về rồi, những tin tức tạp nhạp của anh, lo mà dọn dẹp đi. Chẳng lẽ anh cũng muốn học theo ông ngoại, cưới hai bà vợ sao?”

“Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi”. Diệp Dịch Lỗi cũng không bị mấy lời của hắn chọc giận.

Lưu Duệ Hàng nhướn mày: “Kỳ thực là, cho dù thật sự không thừa nhận cũng phải tìm một người tương xứng. Đinh tiểu thư đó cho dù làm bình phong trông vẫn chẳng ra sao”.

“Lưu tổng giám”. Diệp Dịch Lỗi ngẩng đầu cười nói: “Tôi muốn nhắc nhở cậu không nên nghĩ đến người trước mắt, thỏ không ăn cỏ gần hang”.

Lưu Duệ Hàng búng tay một cái: “Tôi cũng biết rõ đạo lý này, trừ lần đó ra thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của anh, còn chuyện để ý đến, tôi trước giờ đều không đánh chủ ý lên cô ấy, nhưng mà….Ai bảo cỏ ở sân này quá tươi non đi”. Hắn vừa cười vừa nói: “Có điều như đã từng nói qua, nếu anh không có ý muốn đính hôn cùng cô ấy, vậy….Tôi rất sẵn lòng thế chỗ”.

“Tùy ý”. Diệp Dịch Lỗi hờ hững khạc ra hai chữ không chút để ý đến cô.

“Vậy tôi ra ngoài trước, đêm nay anh hãy tăng ca đi. Cậu cùng mợ đã ra nước ngoài, ai da, trong nhà chỉ còn lại em họ Ngưng nhi, yên tâm, tôi sẽ về sớm một chút”.

“Đúng là tôi là tổng giám đốc của cậu. Nhưng cũng không cần báo cáo cho tôi cuộc sống riêng tư của mình”. Hắn nguội lạnh nói.

Lưu Duệ Hàng nhún nhún vai: “Tốt! Vậy tôi liền không quấy rầy ngài”. Hắn mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn thâm ý liếc nhìn Diệp Dịch Lỗi một cái. Hừ! Không quan tâm sao? Chúng ta cùng xem đi.

“Văn Tuấn, vào đây một chút”. Đợi Lưu Duệ Hàng rời đi, hắn nhấm phím nội bộ, trợ lý Văn Tuấn liền nhanh chóng đi vào.

“Tổng giám đốc”. Văn Tuấn khẽ chào.

“Cậu tự mình đi điều tra cho tôi một số chuyện”. Hắn ngẩng đầu nói: “Lạc Băng Ngưng, tôi muốn tất cả tài liệu của cô ta, bao gồm cả lúc ở cô nhi viện, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến cô ta. Nhớ, là toàn bộ”.

“Vâng, đã hiểu”. Văn Tuấn trả lời xong lui ra ngoài.

Diệp Dịch Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tấm ảnh trên góc bàn, trong đáy mắt vốn lạnh nhạt lộ ra biết bao nhu tình. Tuyết nhi, anh sẽ điều tra kỹ chuyện này, anh sẽ không bỏ qua cho tất cả những ai có liên quan đến chuyện này, anh nhất định sẽ báo thù cho em.

Lưu Duệ Hàng ra khỏi văn phòng giám đốc cũng không có gấp gáp rời đi, mà thong dong đi đến phòng giải khát, tính toán thời gian, không bao lâu nữa là đến cái ngày đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ có trò hay để xem. Vô cùng hứng khởi pha cho mình một ly cà phê, đứng trước cửa sổ phòng giải khát nhìn ra bên ngoài xa xa, tầm nhìn ở nơi này rất tốt, bất quá nếu đem so với góc độ từ phòng tổng giám đốc thì vẫn chênh lệch rất lớn. Diệp Dịch Lỗi, tao sẽ ngồi vào vị trí đó! Vị trí tổng giám đốc hai năm trước bị mày đoạt mất, lần này, tao sẽ không thua nữa. Tao chẳng những chiếm lấy vị trí tổng giám đốc, mà còn sẽ lấy hết tất cả những thứ thuộc về mày, bao gồm cả Lạc Băng Ngưng mà bản thân mày hận thấu xương.
Bình Luận (0)
Comment