Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 87

Tư Đồ Mạch đi xuống phòng khách liền cảm nhận được không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm ở đây. Ha ha…đấu đá lẫn nhau.

“Bác sĩ, con tôi thế nào?” Thấy hắn đi xuống, Lâm Thanh Âm vội vàng hỏi.

“Bước đầu kiểm tra thì không có gì nghiêm trọng. Hiện tại thời tiết đã vào đông lại nhảy vào nước lạnh nên thân thể không tránh được ảnh hưởng. Tuy nhiên, tôi đã nói rất nhiều lần, thể trạng của Lạc tiểu thư rất đặc thù. Tình trạng thính lực của cô ấy không tốt, nếu phát sốt sẽ ảnh hưởng đến quá trình điều trị và phục hồi.”

“Tôi biết rồi. Về sau sẽ chú ý hơn. Phiền anh cho biết hiện tại con bé thế nào?”

“Diệp phu nhân…cô ấy tự tự không thành nếu không tính và có việc gì thì tình trạng hiện tại của cô ấy cũng không có gì đáng kể.” Sắc mặt của hắn thâm trầm, không che giấu bất mãn với người nhà này.

“Rốt cuộc con bé bị làm sao?” Vẫn im lặng chờ kết quả, Diệp Thiệu Quân không kiềm chế được nữa nổi giận hỏi.

“Nếu lại bị vài lần ngoài ý muốn dẫn đến chấn thương hoặc phát sốt, tai trái sẽ hoàn toàn mất thính lực, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tai bên phải. Theo kết quả kiểm tra lần gần đây nhất, thính lực của tai bên phải bắt đầu suy yếu đáng kể.”

Diệp Thiệu Quân lo lắng. “Tại sao lại như thế?” Lâm Thanh Âm cũng kinh sợ không kém. “Anh…từng nói điều trị theo phương pháp hiện tại đã có tiến triển không phải sao?”

“Nhưng tình huống hiện tại ngày một nghiêm trọng, không giống với lần trước. Ngày mai tôi sẽ quay lại mang theo thiết bị đã kiểm tra kỹ lưỡng hơn cho cô ấy. Tôi xin phép ra về.”

Lâm Thanh Âm sốt ruột xoay người vòng quanh trong phòng ngủ, trong mắt tràn ngập lo lắng.

“Tôi nói rồi…chị ấy! Làm ít chuyện xấu thôi.” Diệp Thiệu Kỳ đi vào.

“Diệp Thiệu Kỳ! Cô không được dạy vào phòng người khác phải gõ cửa sao?”

“Đây là nhà họ Diệp, chị có ý gì mà dám ra lệnh cho tôi.” Diệp Thiệu Kỳ buồn cười. “”Chị lo lắng cái gì? Chẳng lẽ làm nhiều việc xấu nên có tật giật mình, sợ chuyện dơ bẩn bị bại lộ sao?”

“Tôi không hiểu cô muốn nói gì.”

“Thật sao? Chị không biết nhưng Điền Mộng Phỉ có biết không?” Diệp Thiệu Kỳ đi đến gần. “À…nghe nói gần đây cô ta thường xuyên quấn lấy chị, còn dò hỏi chuyện của Băng Ngưng.”

“Cô im ngay.” Lâm Thanh Âm đột nhiên cao giọng.

“Sao thế? Bị tôi giẫm trúng đuôi à?” Diệp Thiệu Kỳ cười cười. “Lâm Thanh Âm, tôi sớm biết chị không thật lòng yêu thương Băng Ngưng. Ngày thường chị đóng giả thật tài tình, biểu hiện tình mẫu tử cảm động. Ha ha…miệng nam mô bụng một bồ dao găm…thật đáng sợ. Có điều, tôi tò mò chết đi được. Chị hao tâm tổn trí, dày công lừa gạt một đứa nhỏ làm gì nhỉ?”

“Cô nói đủ chưa. Nếu đủ rồi thì cút ra ngoài.” Lâm Thanh Âm chỉ vào cửa. “Cô còn dám nói hươu nói vượn cẩn thận tôi không khách sáo.”

“Tốt nhất chị đừng để tôit tóm được gót chân asin của chị. Chị hại Duệ Hàng như thế, tôi quyết không bỏ qua.”

“Cô tát tôi một cái, tôi cũng sẽ nhớ rõ.”

“Vậy thì…chúng ta cùng chờ xem.” Diệp Thiệu Kỳ ngẩng đầu thách thức. “Chị dâu à, tuyệt đối không cần nương tay với tôi bởi vì…tôi cũng sẽ không làm thế.” Sau đó đi ra ngoài.

Lâm Thanh Âm gắt gao nắm chặt tay. ‘Diệp Thiệu Kỳ, cô đã muốn tôi không nương tay, được lắm, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.’ Bà lại nghĩ đến chuyện của Băng Ngưng. Cô con gái vẫn dịu dàng mềm mại nhưng lại quyết tâm tự sát. Việc này thật sự ngoài dự kiến của bà. Không biết con nhỏ Điền Mộng Phỉ giở thủ đoạn gì khiến sự tình nghiêm trọng đến vậy. Đứa con gái này đáng sợ hơn nhiều so với bà tưởng tượng.

Diệp Dịch Lỗi ngồi trong phòng làm việc xem xét công tác của cả tuần. Lúc này tay hắn đã mỏi nhừ không cử động nổi vì ký tên cả một ngày. Cuối ngày, Hạ Vân Tường gọi điện tới.

“Thạch Đầu, cậu lại làm cái khỉ gì vậy?”

“Cái gì? Không đầu không cuối!” Tâm trạng không được tốt, hắn cũng không có hứng đấu võ mồm với bạn.

“Hôm nay tớ đến sở cảnh sát.”

“Cậu là kiểm sát trưởng, đi sở cảnh sát thì có gì lạ. Hay là vi phạm gì bị cách chức rồi.”

“Cậu nghiêm túc cho tớ.” Hạ Vân Tường căm tức. “Diệp Dịch Lỗi, cậu lại làm gì Băng Ngưng hả?’

“Tớ thì làm gì được cô ta.” Diệp Dịch Lỗi buồn cười. “Thế nào? Tử Hạo nói với cậu rằng tớ ngược đãi cô ta sao? Đám người các cậu thật rách việc, không đi tìm bạn gái đi cứ để ý người của tớ làm gì. Các cậu không chê nhưng tớ thấy ghê tởm.”

“Cái đồ vô tâm này, cậu nói thế mà nghe được à? Cô ấy là vị hôn phu của cậu đấy.”

“Không xứng.” Hăn khinh thường xùy một cái. “Vân Tường, cậu phải hiểu rõ tớ…”

“Tớ cảm thấy sắp không nhận ra cậu nữa rồi. Xem ra cậu còn chưa biết gì. BĂNG NGƯNG TỰ SÁT.”

“Ờ!” Hắn thờ ơ đáp lại một câu, ngay sau đó. “CÁI GÌ?”

“Nếu không biết gì thì tự lên mạng mà xem, có người ghi lại được đấy. Thạch Đầu, tớ thật sự hy vọng cậu không có ngày phải hối hận.” Anh nói xong không thèm chào hỏi cúp luôn điện thoại. Sau đó, hộp chát trên màn hình máy tính của Diệp Dịch Lỗi nhận được một đường link. Hắn cứng người mất một lúc mới dám nín thở mở ra. Đó là một đoạn clip mà nhân vật chính là Băng Ngưng.

Cạch…Hắn đánh rơi cả điện thoại xuống bàn, ngực thở dốc dồn dập. Hắn mở to mắt nhìn Băng Ngưng đứng chênh vênh trên thành cầu, sau đó không do dự nhảy xuống…”Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi kinh hãi thốt lên, bất giác đưa tay ra muốn kéo cô lại nhưng không thể giữ được cô, chỉ đụng vào màn hình lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, quên cả hô hấp. Thảo nảo cha lại giận dữ đến vậy. Thảo nào Phương Tử Hạo lại kích động đến vậy. Thật không ngờ, trong lúc hắn không hề hay biết, Băng Ngưng suýt chút nữa rời bỏ hắn…không phải…suýt chút nữa hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.

Trong cơn mơ hồ, hắn không biết mình trở về Diệp Gia như thế nào. Hôm nay, người làm trong nhà đều nhìn hắn bằng con mắt kì lạ. Tuy nhiên, hắn không còn tâm tư nào để ý mấy việc này, vội vàng lên tầng chạy đến cửa phòng Băng Ngưng, vừa vặn thấy Lưu Duệ Hàng đi ra.

“Anh đến đây làm gì?”

“Đương nhiên là quan tâm Ngưng Nhi.” Hắn cười. “Em họ, thủ đoạn của cậu cũng thật lợi hại, có thể bức người ta đến mức phải tự sát. Ha Ha…có bản lãnh.”

“Tránh ra!” Hiện giờ hắn không có thời gian nói mấy chuyện vô nghĩa.

“Bây giờ mới sốt ruột có ích gì.” Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Thương tổn sâu như thế, không thể bù đắp. Tự mình giải quyết đi.” Vỗ vỗ vai Diệp Dịch Lỗi, hắn rời đi.

Diệp Dịch Lỗi gắt gao xiết chặt tay, tức giận nhìn anh họ của mình nhưng ngay lúc đẩy cửa ra, hắn lập tức thu lại toàn bộ giận dữ. Lúc này, hắn lại không dũng khí đi vào gian phòng này. Ngày hôm qua hắn nên nhìn thấy sự bất thường, Băng Ngưng kích động thái quá như vậy…Vì sao hắn có thể không đuổi theo cô. Nếu hắn sớm đi ra ngoài tìm cô, mọi chuyện đã không đến mức này…

Băng Ngưng ngồi trên giường, sắc mặt cô trắng bệch. Cô đang chăm chú sát trùng vết thương ở đầu gối. Ngày hôm qua, đầu gối quỳ mạnh xuống sàn khiến thương tích khá nặng, cũng may không hại đến xương cốt. Không nghe thấy tiếng người bước vào, cho đến khi ánh sáng bị một thân hình cao lớn che khuất, cô mới quay sang. Nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, đôi tay cô run lên một chút, bông y tế rơi xuống giường. Nhưng chỉ một giây sau, cô quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn đầu gối của mình.

Băng Ngưng không nhìn đến hắn khiến Diệp Dịch Lỗi hoảng hốt. Cô thật sự tức giận. Lời nói đến cửa miệng lại không biết thốt ra như thế nào, hắn xoay người giành lấy bông y tế trong tay cô, tinh tế lau vết thương trên đầu gối. Thì ra…hắn làm cô bị thương nặng đến vậy. Hắn nhẹ nhàng bôi thuốc giúp cô, còn dịu dàng thổi thổi như muốn dùng cách này giảm bớt một chút đau đớn của cô. Băng Ngưng thấy sống mũi hơi cay cay. Hắn đang làm cái gì…

Lúc hắn giúp cô bôi thuốc, cô nhìn thấy mu bàn tay của hắn bị thương cũng không nhẹ, trong lòng có chút đau đớn. Cô bất giác đưa tay ra, nhưng khi sắp chạm vào hắn, cô đột nhiên thu tay lại. Động tác của Diệp Dịch Lỗi dừng lại một chút. “Ngưng Nhi…”

Hắn xoay mặt nhìn Băng Ngưng. Thấy hắn nhìn qua, Băng Ngưng kéo lại áo ngủ, lơ đãng vuốt tóc.

“Ngưng Nhi, em nói gì đi.”

Lỗ tai của cô kêu ong ong cả ngày, chắc là đã quá ỷ lại vào máy trợ thính nên không có nó thì không nghe được gì. Ngày thường, thính lực cũng đã không được bình thường nhưng không hiểu sao cô có thể nghe thấy hắn nói.

“Cảm ơn.”Băng Ngưng giật nhẹ khóe miệng, nở nụ cười. Đây chính là nụ cười mà hắn vô cùng quen thuộc, giống như không có chuyện gì phát sinh, nụ cười nhàn nhạt khách khí.

“Ngưng Nhi…”

“Thật ra chuyện ngày hôm qua không liên quan đến anh.” Băng Ngưng bình tĩnh nói. “Là do em nhất thời xúc động, không suy nghĩ thấu đáo. Nếu không, coi như…em trả lại anh một lần. Còn một lần nữa…” Khóe môi cong lên nụ cười thoải mái.

Hắn không hiểu cô đang nói gì, chỉ biết trong lòng mình rất khẩn trương.

“Em làm sao vậy?” Băng Ngưng lắc đầu, cúi xuống nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay. “Chỉ cảm thấy bản thân không còn là chính mình…” Cô thở nhẹ, mở cái hộp bên người ra, bên trong có đủ loại thuốc thang. “Thuốc này chữa vết thương ngoài da rất tốt.”

Diệp Dịch Lỗi không cầm lấy thuốc mỡ, mà nắm lấy tay cô. “Em có ý gì?”

“Anh bị thương rồi.” Băng Ngưng dịu dàng nói.

“Anh hỏi em đây là thái độ gì?” Diệp Dịch Lỗi cao giọng. Hắn nguyện ý cô không thèm để ý đến hắn, hoặc đuổi hắn đi cũng không muốn nhìn thấy thái độ nhàn nhạt lãnh đạm của cô. “Không cần như vậy. Em có thể trách mắng anh.” Hắn hạ giọng, thậm chí còn mang theo ý cầu xin.

Băng Ngưng lại lắc đầu. Thật ra, khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cô làm gì có tư cách trách hắn, là do cô tự chuốc lấy. Khi Tuyết Ngưng khiến hắn hiểu lầm, cô không giải thích với hắn. Ngay trong lúc sự việc nghiêm trọng nhất, cô vẫn lựa chọn giấu giếm hết thảy. Ý tưởng kia đã bám rễ thâm căn cố đế vào lòng hắn cho nên chỉ vài lời vu vơ của một kẻ nào đó cũng khiến hắn nghi ngờ cô. Khi cô quyết định giấu kín bí mật này cũng là lúc không còn đường lui.

“Em có tư cách giận anh sao.” Băng Ngưng cười. “Gần đây chắc ăn nhầm đồ ăn hỏng nên tâm trạng không tốt, tức giận thái quá. Mấy lời chống đối hôm qua anh sẽ không để bụng chứ.” Cô đưa tay xoa xoa lỗ tai.

Diệp Dịch Lỗi nhất thời không biết nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức bất an. Một người đến cả hận đều không màng đến có phải đã đến thời điểm hoàn toàn hết hy vọng…
Bình Luận (0)
Comment