Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 93

Diệp Dịch Lỗi vẫn ôm chặt Băng Ngưng, đau đớn từ bàn tay truyền đến nhưng trong lòng lại thấy ấm áp hạnh phúc chưa từng có. Lúc liều mạng đẩy hắn ra, Băng Ngưng hẳn phải biết rõ sẽ đẩy chính mình vào nguy hiểm. Sẽ không bao giờ có người thứ hai nguyện hy sinh, mạo hiểm cả tính mạng vì hắn như vậy. Không bao giờ.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi, từ trước đến này hắn chưa bao giờ sợ đến vậy, sợ sẽ mất đi cô. Thật may bây giờ cô đang nằm yên ổn trong vòng tay của hắn, cúi xuống có thể nhìn thấy ngay. Nếu không vì lo lắng thân thể của cô có thể bị thương, hắn sẽ ôm mãi như vậy, không bao giờ buông tay.

Hắn cẩn thận cởi quần áo bẩn trên người cô xuống, động tác này làm cô bừng tỉnh, giãy giụa theo bản năng.

“Là anh! Là anh!” Diệp Dịch Lỗi dịu dàng ôm lấy cô. “Là anh…” Hắn nhẹ giọng nói bên tai cô. Thanh âm của hắn khiến cô dần trầm tĩnh lại. “Anh đưa em đi tắm rửa được không?”

Băng Ngưng lắc đầu, túm chặt cổ áo.

“Khờ quá, không sao đâu.” Hắn nhẹ giọng an ủi, chầm chậm cởi quần áo ngoài của cô xuống. Ánh sáng trong phòng dìu dịu làm không khí có phần xấu hổ, nhìn cô gái đang ngại ngần trước mặt khiến trái tim hắn mềm mại. “Anh sẽ không xằng bậy.”

Trên người chỉ còn bộ đồ lót dựa vào lòng hắn, cô cảm thấy hô hấp hơi khó khăn không biết vì xấu hổ hay vì mùi nước hoa của Điền Mộng Phỉ vẫn phảng phất trên người hắn.

Diệp Dịch Lỗi cố gắng hết sức mới khống chế được bản thân không nghĩ lung tung, trấn an cô bé đang kháng cự kia rồi bế vào phòng tắm.

Đến tận khi ngâm người vào làn nước ấm áp, Băng Ngưng vẫn không tin đây là sự thật. Bàn tay hơi thô ráp của hắn vuốt ve tấm lưng nõn nà lấm tấm hơi nước của cô. Băng Ngưng hơi co người lại, quay mặt đi chỗ khác, bàn tay nắm chặt lại.

“Thẹn thùng sao?” Giọng nói của hắn khàn khàn, cả người căng lên như đang cố sức kiềm chế cái gì.

“Em…em tự làm được.” Băng Ngưng mím môi căng thẳng trước ánh mắt sáng quắc của hắn.

Tay vuốt ve mái tóc dài của cô, thật ra hắn cũng không có ý định giúp cô tắm rửa. Thân hình mê người, làn da nõn nà nhờ có hơi nước ấm mà ửng hồng kiều diễm, mái tóc đen nhánh xõa dài sau lưng đối lập hoàn toàn với màu da. Nhất là nơi cao cao đầy đặn chỉ được che bởi áo lót ướt sũng kia có sức cuốn hút khó cưỡng. Nhìn cảnh xuân trước mắt quả thật là sự tra tấn với hắn. Hắn vươn người lại gần, hôn lên trán cô khẽ nói. “Anh ở ngay bên ngoài, có gì thì gọi anh.” Sau đó đứng dậy rời đi.

Hắn dịu dàng hết mức có thể nhưng đổi lại là thái độ lạnh nhạt, thản nhiên của cô khiến hắn không khỏi thắc mắc có chuyện gì xảy ra mà mình không biết.

Băng Ngưng ngồi trong bồn tắm, nhìn dấu vết bầm tím mà tên côn đồ để lại không khỏi ghê tởm, lấy khăn chà xát thật mạnh cho đến khi da ửng đỏ lên mới dừng lại. Đến tận lúc này, hồn vía vẫn như trên mây, vẫn cảm giác đây không phải là sự thật…

Từ trước đến nay, hắn chưa từng ôn nhu, liều lĩnh bảo vệ như vậy. Vì sao? Bởi vì áy náy sao? Vì lúc trước hắn ở cùng Điền Mộng Phỉ…Tay lau phần trán bị hắn hôn, tâm trạng rối bời. Lúc nhìn thấy hắn hôn Điền Mộng Phỉ cách cửa kính xe, Băng Ngưng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Áy náy xong thì sao đây? Dịu dàng này đọng lại được bao lâu hay chốc lát lại quay về lạnh lùng tàn nhẫn? Cô thực sự không biết. Từ bồn tắm đứng lên, nhìn chính mình trong gương, hai má vẫn hơi sưng sưng, dấu vết bàn tay còn khá rõ.

Chát_______

Băng Ngưng nhắm mắt lại, cố tìm lại hơi thở bình thường. “Lạc Băng Ngưng, mày đừng nằm mơ nữa. Anh rể sẽ không bao giờ yêu mày.”

“Ngưng Nhi…” Đợi bên ngoài một lúc lâu mãi không thấy cô đi ra, Diệp Dịch Lỗi lo lắng hỏi. “Sao thế em?” Nhìn thấy Băng Ngưng nhắm mắt đứng thất thần trước gương, hắn nhẹ giọng hỏi. “Khó chịu ở đâu sao?”

Bình thản nhìn hắn, Băng Ngưng xoay mặt sang một bên, lách qua người hắn đi ra ngoài.

“Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi vội kéo tay cô, đụng phải vết thương do dây trói ở cổ tay, Băng Ngưng rúm người lại. Thấy thế, hắn vội buông tay.

Băng Ngưng trầm mặc làm không khí giữa hai người có phần xấu hổ. “Em vẫn giận à? Anh không cố tình đến muộn.” Hắn khó khăn giải thích.

“Không quan trọng.” Băng Ngưng lắc đầu. “Thật ra em cũng không đợi lâu. Cảm ơn anh cứu em.” Cô ngẩng đầu từ tốn nói. Khi bình tĩnh lại, cô đã không còn sợ hãi hoặc nói đúng hơn là che giấu tất cả cảm xúc của mình.

“Đừng như vậy.” Diệp Dịch Lỗi bất an ôm lấy cô. “Ngưng Nhi, anh thật sự không cố ý thất hẹn.” Hắn lại giải thích. Vì sao lại nói cảm ơn khách sáo như vậy, hắn không phải người xa lạ.

“Anh không cần thiết phải giải thích.” Băng Ngưng cười. “Anh Dịch Lỗi, anh như thế này em không quen.” Cô khẽ cười, đẩy hắn ra, biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.

Không quen. Nhất thời hắn không biết phải nói gì. Liệu có phải hắn đã làm cô tổn thương quá sâu? Hắn nhìn Băng Ngưng lạnh nhạt xoay người đi về phía giường, chui vào chăn. Hắn bối rối đứng tại chỗ. Sao lại có thể như vậy, Băng Ngưng không thèm để ý đến hắn, trong lòng đột nhiên thấy trống trải.

“Em vẫn trách anh phải không?” Hắn đi đến giường. “Ngưng Nhi…”

”Chuyện này liên quan đến anh sao?” Băng Ngưng đột nhiên xoay đầu nhìn hắn. Đôi mắt trong suốt như muốn xuyên thấu hắn.

Diệp Dịch Lỗi hoảng hốt, Băng Ngưng không nghĩ hắn hẹn cô ra ngoài ăn cơm để bày ra màn bắt cóc này đấy chứ? “Ngưng Nhi, không phải anh...” Hắn thật sự sợ cô hiểu lầm nhưng lời giải thích đến miệng không tài nào nói rõ ràng được.

“Em đùa thôi mà.” Cô mỉm cười. “Em nghĩ, nếu không phải vì áy náy chắc anh sẽ không xuất hiện đâu.” Biết thế nhưng có cô gái ngốc nghếch vẫn cứ một mực chờ đợi cho đến cùng. “Việc này không phải lỗi của anh nên không cần như vậy.” Thái độ bình thản như không, đạm mạc đến đau lòng. Cô không nghĩ hắn sẽ đến, không hề trông cậy hắn xuất hiện. Cô đã sớm nhận định trong lòng...

“Anh quả thật không cố tình thất hẹn.” Diệp Dịch Lỗi rầu rầu nói, cảm thấy thật vô dụng, đến lời giải thích cũng không nói lên hồn. Biết nói làm sao bây giờ, chẳng lẽ nói vì ở cùng với Điền Mộng Phỉ nên không đến chỗ hẹn được.

“Em không có quyền yêu cầu anh giải thích. Anh cũng không cần mất công giải thích này nọ.” Vẫn là ngữ điệu nhàn nhạt như vậy.

“Được rồi! Hắn chặn ngang lời nói của cô, vươn tay kéo cô vào lòng. “Ngưng Nhi, em không tin anh sao?”

“Tin!” Băng Ngưng không do dự gật đầu. “Anh nói gì em cũng tin.”

Rõ ràng đã có được câu trả lời như ý nhưng vì sao trong lòng hắn càng đau. Thái độ thờ ơ lạnh nhạt của cô khiến hắn cảm thấy như bị bỏ qua, cho dù hắn làm gì nói gì cũng không còn quan trọng nữa.

“Em đừng như vậy được không?” Diệp Dịch Lỗi thấp giọng nói. “Xin lỗi em...thật sự xin lỗi...Ngưng Nhi.” Hơi thở ồ ồ phả vào tai cô, nhìn xuống đôi môi mềm mại của cô một lúc rồi cúi xuống định hôn, thật không ngờ cô quay mặt đi lảng tránh. Sự cự tuyệt rõ ràng của cô khiến hắn không khỏi đau lòng cùng bất an.

Xin lỗi? Băng Ngưng khó tin nhìn hắn, không thể ngờ hắn chủ động nói lời xin lỗi.

“Ngưng Nhi...” Hắn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên nhưng lại khiến cô nhíu chặt mày như rất đau đớn. Hắn vội buông tay. “Em sao vậy? Anh Dịch Lỗi của em đây mà.”

“Anh Dịch Lỗi, chúng ta cứ như trước đây thì tốt rồi.” Nói xong lại nằm xuống giường.

Thân mình hắn cứng đờ một lúc, đau đớn tràn từ trong tim ra bởi thái độ đạm mạc của cô. Thì ra, trong lúc hắn không hay biết, cô đã tổn thương sâu đến thế.

“Ngưng Nhi, em không cần anh nữa sao?” Diệp Dịch Lỗi buồn bã nói.

Bờ vai của Băng Ngưng khẽ run lên, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. ‘Không phải em không cần anh mà vì anh chưa bao giờ thuộc về em, chưa bao giờ nguyện để em yêu anh, đi vào lòng anh. Anh Dịch Lỗi, em đã phải vô cùng vất vả mới thuyết phục chính mình thôi ảo tưởng, xin đừng làm em dao động. Hãy để Ngưng Nhi ích kỷ một lần này thôi. Em...thực sự đau quá."

Băng Ngưng nằm yên trên giường, dường như đã ngủ.

Diệp Dịch Lỗi tắt đèn giúp cô, nhưng vẫn không rời đi, nương theo ánh đèn ngủ nhìn cô gái đang thu mình vào một góc trong chăn. Rõ ràng rất sợ hãi vì sao phải tỏ ra kiên cường. Hắn cẩn thận nằm xuống bên cạnh, ôm cô từ phía sau.

Thân thể cô thoáng chốc cứng đờ nhưng cũng không phản kháng. “Ngưng Nhi, để anh ở bên cạnh em được không?” Hắn hôn lên vành tai của cô. “Thực xin lỗi...xin lỗi.” Hắn thì thầm, dường như chỉ ở trong bóng tối hắn mới dám thổ lộ tâm tình thật sự của mình. “Anh đi tìm em không phải vì áy náy mà vì lo lắng, thật sự lo lắng, thật sự sợ em xảy ra việc gì không may...”

“Anh Dịch Lỗi.” Băng Ngưng đột nhiên lên tiếng. “Nếu lần này em thật sự chết đi, liệu anh có thể khổ sở một chút không?” Dường như không trông đợi câu trả lời của hắn, Băng Ngưng lại nhắm mắt, co người lại.

Diệp Dịch Lỗi cứng đờ một lúc lâu. Cô nói nếu cô chết...không thể có chuyện đó xảy ra. Hắn không muốn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

“Ngưng Nhi, sao em có thể nghĩ như vậy...” Hắn càng ôm cô chặt hơn, lồng ngực ấm áp dán sát vào lưng của cô như sợ cô đột nhiên biến mất vậy.

*****************************************************

Trời dần hửng sáng, tại một khu nhà cũ nát, tiếng rên rỉ gầm rú cùng tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng dừng lại. Văn Tuấn dẫn theo vài người đi vào liền bị cảnh tượng kinh khủng làm cho thở dốc một hơi. Điền Mộng Manh đã hôn mê bất tỉnh, trên người chi chít dấu vết bị làm nhục. Trên mặt, ở hạ thể thậm chí trong miệng đều là tinh dịch màu trắng. Anh không đành lòng quay mặt đi.

“Được rồi! Mang đi.” Văn Tuấn căn dặn. May mắn bọn họ tới kịp bằng không thì Băng Ngưng chính là người sẽ rơi vào thảm cảnh này. Nếu thực sự như vậy, có lẽ Diệp Dịch Lỗi sẽ lên cơn điên loạn mà trực tiếp băm thây bọn chúng ra thành nghìn mảnh.

“Cô gái này thì sao ạ?”

“Mặc kệ, đi thôi.” Văn Tuấn cầm lấy bộ quần áo vứt lên cơ thể trần truồng của Điền Mộng Manh. “Đã có tâm địa thâm độc hại người thì cũng tự có cách cứu mình.” Ba tên côn đồ được tha ra ngoài ngoan ngoãn lần lượt đi ra như đàn gà con, bỏ lại Điền Mộng Manh ở lại với đống hỗn độn trong phòng.

Ả nằm bất động ở trong phòng mà không có ai ngó ngàng đến. Tuy nhiên, tình trạng của Điền Mộng Manh thoạt nhìn thê thảm nhưng thực sự thê thảm nhất lại chính là ba gã vừa được dẫn đi kia...

Diệp Dịch Lỗi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vươn tay bắt lấy điện thoại ấn nghe, xác định cô gái bên cạnh không bị đánh thức mới đứng dậy.

“Được! Tôi biết rồi.” Hắn ngắt điện thoại, đôi mắt còn vương lại cơn buồn ngủ nhưng đã lộ ra chút lạnh lẽo.

Quay lại giường, hắn ngắm nhìn cô gái nhỏ vẫn ngủ say. Đêm qua cô ngủ không yên, thường xuyên giật mình giãy giụa, miệng lẩm bẩm cầu xin gì đó, đôi mắt hơi ẩm ướt. Cả đêm hắn cũng không yên, luôn dùng đôi tay, lồng ngực, hơi ấm của mình để trấn an cô. Mãi đến gần sáng, hai người mới ngủ yên một chút. Nhân lúc cô ngủ say, hắn đã kiểm tra qua thân thể của cô, thật may chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Băng Ngưng không phát hiện hắn rời đi, càng không biết hắn vừa đi thì có một người lặng lẽ tiến vào...
Bình Luận (0)
Comment