Chi Hương Như Tô

Chương 25

Sau khi thiếu niên vừa nói xong, Úc Mộc và Thác Doanh đều thay đổi sắc mặt, một lão đạo đứng bên cạnh thiếu niên run run mắng chửi: “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ!” Sau đó cười xòa nói với Thác Doanh,“Đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện bừa bãi, hai vị tiên quân chớ trách.”

Úc Mộc hừ lạnh một tiếng, dùng khóe mắt xem thường nhìn hai người, rõ ràng là người tu đạo thế gian, cảm thấy càng thêm chán ghét.

Thiếu niên liều lĩnh, lúc thấy ánh mắt của hắn nhìn như vậy thì lập tức nổi giận, cũng bất chấp hắn có thân phận gì, cũng bất chấp sư phụ ở bên cạnh không ngừng trừng mắt, hắn cao giọng nói: “Ta không nói bậy! Phàm là thần khí của Ngũ Hành đều nhận chủ, Hải Tộc thuộc Thủy, tuyệt không có khả năng cầm được Kim Linh thần khí trong tay!” Câu nói này của hắn rất nặng nề, đánh giá quá thấp Không Động Ấn, khiến cho mặt mũi của Thác Doanh và chúng tiên mất hết, ngay lập tức không nén được giận.

“Phàm nhân kém hiểu biết, nói bừa bôi nhọ Kim Linh thần khí, tội nên…” Thác Doanh dừng một chút, hắn vốn không phải người hung ác, nhưng lúc trước ở Biển Lửa, Đông Thiên Vân một chưởng tiêu diệt Lân Hiệp, hành vi tuy rằng bá đạo, nhưng phong thái Đế Quân lại khắc sâu vào trong lòng mọi người, Thác Doanh bất tri bất giác cũng âm thầm chấp nhận đó mời là khí phái mà người đứng đầu Ngũ Hành Đế Quân nên có. “Đáng chết!” Hắn lạnh tiếng, hai ngón tay bắn ra Không Động Ấn, ngọc bài phóng lên cao, lập tức hóa lớn lên mấy lần, giống như tảng đá lớn vọt tới thiếu niên tu đạo.

Lão đạo thấy thế, bị dọa đến hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất ôm đầu kêu một tiếng: “Thiên Tôn cứu ta!”

Nhưng mặt Thiếu niên không hề biến sắc, thậm chí còn biểu lộ ra vẻ mặt khinh thường, ‘hừ’ một tiếng, rút trường kiếm phía sau lưng, ‘keng’ một tiếng thân kiếm rời khỏi vỏ, xem ra quyết định liều mạng đánh chính diện với Không Động Ấn.

“Tiểu Viêm!” Lúc này Hương Tô này mới từ trong trầm tư của mình mà thức tỉnh, rút trâm lông vũ trên tóc xuống nhanh chóng vung ra, không ngừng xoay vòng hóa thành Trầm Tinh Phiến kiên quyết đối chọi với khí thế vạn quân của Không Động Ấn.

Thác Doanh cả kinh, hắn không muốn làm hư pháp khí của Hương Tô, vội vàng hô “Thu!”. Mắt thấy Không Động Ấn sắp đánh lên Trầm Tinh Phiến thì đột nhiên quay về, lại biến thành ngọc bài rơi vào tay trong Thác Doanh.

“Hương Tô, người này là……” Thác Doanh nhíu mày, trong giọng nói có chút oán trách.

Hương Tô thấy thần sắc của chúng tiên khác nhau mà nhìn nàng, xì xào bàn tán, trái lại có chút ngại ngùng lên,“Tích Vân Đế Quân, đứa nhỏ này là bạn cũ của ta, xin đừng so đo với hắn.”

Cử chỉ khách sao và câu nói xa cách này khiến cho sắc mặt Thác Doanh càng khó coi hơn lúc nãy mấy phần, khó chịu không lên tiếng nhìn Úc Mộc.

Từ lúc vừa rồi khi Úc Mộc nhìn thấy thiếu niên tu đạo rút trường kiếm thì có vẻ như có điều đang suy nghĩ, lúc này cười một tiếng, thay đổi thái độ xem thường vừa rồi, trở nên hòa khí nói: “Hương Tô tiên tử đã nói như vậy, đương nhiên phải nể mặt của tiên tử.”

Hương Tô nhìn hắn, tuy rằng nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy giả tạo đến mức không thể chịu nổi, thậm chí cũng không muốn nói một câu phụ diễn với hắn.

Thác Doanh tựa hồ bất ngờ với phản ứng của Úc Mộc, nhướng mày nhưng không nói gì.

“Ngươi nhận nhầm người rồi.” Sắc mặt của thiếu niên tu đạo cũng không được khá hơn, bị một tiểu cô nương xem ra còn ít tuổi hơn mình ở trước công chúng gọi mình là ‘đứa trẻ’, quả thật là một sỉ nhục.“Ta không phải bạn cũ của ngươi.”

Khi nhìn thấy gương mặt lạnh và giọng nói lạnh lùng này, ngược lại Hương Tô lại bật cười, tuy rằng đã chuyển thế lần nữa, năm mươi năm cũng chỉ mới là một thiếu niên có dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, nét mặt và thái độ nói chuyện vẫn không thay đổi chút nào.

“Viêm Cập, hôm nay ngươi quấy rối như vậy, núi Phương Địch ta tuyệt không thể lưu giữ kẻ gây họa như ngươi nữa!” Lão đạo từ từ lấy lại tinh thần, đứng lên, hai chân còn không ngừng run rẩy. Hôm nay vốn là dẫn tên tiểu đệ tử nhập môn trễ nhất nhưng lại có tư chất tốt nhất đi trải nghiệm chuyện đời, không ngờ lại đắc tội với thái tử Thiên Tộc và Tư Kim Đế Quân, nếu tiếp tục giữ hắn lại trong đạo quán, cơ nghiệp mấy trăm năm của núi Phương Địch chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát? Ông vẫn nên tỏ rõ thái độ trước mặt hai vị tiên quân thì tốt hơn.

Viêm Cập nghe xong cũng chẳng hề buồn rầu, ngược lại cười lạnh mấy tiếng,“Thật đúng lúc, núi Phương Địch các người cũng chẳng dạy được cái gì cho ta.” Nói xong gọi trường kiếm, chuẩn bị ngự kiếm rời đi.

“Đứng lại!” Vài vị tiên nhân cùng lúc cất tiếng, có chút căm giận.

Khai sơn lập phái, không thể chấp nhận hạng người khi sư diệt tổ như vậy, đa số tiên gia đều bất mãn sâu sắc với thái độ cuồng ngạo của thiếu niên này, chuẩn bị giáo huấn đứa trẻ không biết trời cao đất rộng này một chút.

Khóe miệng Viêm Cập mang theo nụ cười lạnh lẽo, thong thả xoay người, cố ý kéo dài giọng điệu nói: “Mấy vị tiên quân còn muốn chỉ giáo cho ta, một kẻ phàm nhân tu đạo, như thế nào đây?”

Ngược lại tiên gia vừa rồi hét lên bảo hắn dừng lại lúc này lại nghẹn giọng, một thiếu niên tu đạo trẻ tuổi, nếu thật sự ra tay với hắn thì quả thật có chút lấy lớn hiếp nhỏ, tự hạ thân phận.

Hương Tô cảm thấy sắp không ổn, khẩu khí của Tiểu Viêm tuy lớn, nhưng tài nghệ thật sự còn kém xa so với mấy vị tiên nhân kia, nếu giao đấu trực diện tuyệt đối sẽ bị thiệt thòi.“Tiểu Viêm, như thế nào mà ngươi không nhận ra ta?” Nàng tiến tới một bước, chớp mắt với hắn, ra hiệu bảo hắn đừng trổ tài uy phong ngoài miệng nữa.

Viêm Cập nheo mắt lại, vẻ mặt như nhìn thấy quái vật của hắn khiến cho Hương Tô bị nhụt chí,“Ta không nhận ra ngươi.” Hắn thật không biết xấu tốt mà nói, vẫn xoay người muốn rời khỏi.

Hương Tô bị hắn làm cho tức giận đến chẳng biết làm sao, duỗi tay kéo cánh tay của hắn, không ngờ ý muốn rời đi của hắn lại rất kiên định, Hương Tô không kéo được hắn, bàn tay nàng trượt từ trên cánh tay hắn xuống cổ tay, Hương Tô vội nắm chặt bàn tay hắn, cũng không tức giận,“Không sai, chính là ngươi!”

Cả người Viêm Cập thân khẽ run lên, bị nàng giữ rất chặt. “Ngươi nhìn xem!” Hương Tô tức giận nâng tay, dùng ngón tay điểm vào ấn đường của hắn, dùng linh lực thu hồi, vết chu sa giữa khoảng gian mày của hắn liền biến thành một giọt máu đọng trên đầu ngón tay trắng mịn thanh mảnh của nàng,“Đây chính là ký hiệu mà ta để lại cho ngươi!”

Mọi người đều im lặng không nói gì mà nhìn bọn họ, lúc Hương Tô giữ chặt ta của Viêm Cập, sắc mặt của Thác Doanh thay đổi, muốn lên tiếng lại bị Úc Mộc lắc đầu ngăn cản.

Hương Tô muốn nhanh chóng dẫn Viêm Cập rời khỏi, đắt tay hắn,“Đi, dẫn ngươi tới một nơi.”

Lúc này Viêm Cập không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn lên đụn mây của nàng, Hương Tô vui mừng, tuy rằng đã là kiếp sau, nhưng Tiểu Viêm quả nhiên là Tiểu Viêm, rất biết đạo lý, khi đã thừa nhận quen biết với nàng thì sẽ không vặn vẹo nàng nữa.

“Chúng ta đi đâu?” Giọng điệu của Viêm Cập vẫn không hề thân thiện.

Câu hỏi này làm khó cho Hương Tô, vừa rồi chẳng qua là lấy cớ mà thôi, nàng có nơi nào có thể dẫn hắn đi đây? Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt nhăn nhúm đến sắp chết của hắn, nếu nói ra chuyện ngay cả một chỗ ở mình cũng không có…… cũng rất khó coi. “Hôm nay là ngày mấy?” Nàng giả vờ hỏi.

Viêm Cập cảm thấy vấn đề này rất ngốc, hạ tầm mắt không thèm trả lời, Hương Tô cảm giác cái tên đáng ghét mấy chục năm chưa gặp lại này muốn bị thu phục mà. Nhưng mà đối với hắn, cuối cùng vẫn có cảm giác vô cùng thân thiết không thể nói rõ được, năm mươi năm đằng đẵng chờ đợi Quân Thượng, nhưng khi nhìn thấy hắn, lại cảm thấy năm mươi năm trải qua kiếp trước rồi đến kiếp này thì rất ngắn ngủi.

“Hôm nay là mùng mười tháng bảy ở nhân gian, bà bà dẫn ngươi đi gặp một vị…… một vị kỳ nhân.” Hương Tô suy nghĩ, mới tìm ra được từ như vậy, lại mười năm rồi, nàng cũng chưa đi thăm Kim Trản.

“Bà bà?” Viêm Cập giễu cợt, đánh giá từ trên xuống dưới nàng thiếu nữ thấp hơn hắn nửa cái đầu, lại cực kỳ miệt thị ‘hừ’ một tiếng.

Trong lòng Hương Tô, hắn vẫn là một đứa bé hồng hào, tuy rằng bây giờ đã lớn hơn một chút, nhưng suy nghĩ đó vẫn luôn tồn tại.“Thế nào?” Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu lên,“Năm nay ta ba trăm năm mươi tuổi, xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi?”

Viêm Cập nghe xong, không những không lộ ra sắc mặt kinh ngạc sùng bái, ngược lại khiêu khích mà ‘hừ’ lạnh lần nữa,“Ngươi là tiên, ta là người, có thể so sánh như vậy sao? Trong tiên giới, ba trăm năm mươi tuổi, chỉ như một đứa trẻ.”

Hương Tô bị hắn làm cho tức giận đến thở gấp, đứa bé này sau khi đầu thai sao mà tính cách còn tệ hơn, miệng cũng độc địa?

“Người già đến mức bị thở khò khè sao?” Hai tay Viêm Cập ôm ngực, giống như có chút lo lắng, hơn bất kỳ lúc nào hết, vẻ mặt ấy khiến cho nàng muốn đánh hắn một trận tơi bời,“Xem ra, người quả thật là lớn tuổi rồi, phải bảo trọng a.” Hương Tô “thở khò khè” lần nữa, cảm thấy nhìn nhận là bạn của hắn quả thật là sai lầm rất lớn, chả trách hắn thế này nên sư phụ hắn cũng chịu không nổi, không cần đứa đồ đệ như hắn.

Cũng may sắp tới núi Ngân Đài rồi, nàng không nhìn Viêm Cập nữa, vội vàng hạ xuống một cửa động bị đá lấp kín ở trên đỉnh núi, trên tấm bia đá khắc ba chữ “Mộ Thủy Tiên”.

“Kim Trản, ta lại tới thăm ngươi đây!” Nàng bị Viêm Cập chọc tức nên giọng điệu khi gọi cũng không tốt lắm, rất giống tới cửa đòi nợ.

Đương nhiên không có ai trả lời nàng, từ sau khi từ biệt ở Biển Lửa, Kim Trản bế quan ở chỗ này, Thanh Tuế tỷ tỷ nói hắn thề nếu không đột phá được Mộc Linh kiếp thì sẽ không ra ngoài. Mộc Linh kiếp là một cửa ải khó khăn trong quá trính tu luyện của Mộc Linh, đột phá, tu vi sẽ tăng lên một bậc, có thể tu tập pháp thuật càng cao thâm hơn, cùng không khác gì người phàm mở Thiên Nhãn. Bởi vì nàng được Quân Thượng cho tu vi, rất nhẹ nhàng vượt qua giới hạn này, nhìn thấy Kim Trản gắng sức như vậy, trong lòng vẫn có chút không yên tâm, cảm giác như chính mình đầu cơ trục lợi rồi.

“Kim Trản…… Rốt cuộc chừng nào ngươi mới ra vậy?” Hương Tô nhìn tảng đá nặng cân kia, lại nghĩ đến lúc trước, khi mình rời khỏi U Hà, thì tới nơi này đầu tiên. Kỳ thật nàng chưa hề thật sự sống một mình, lúc chờ đợi ở bên bờ U Hà, Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân năm ba lần đến thăm nàng, cũng có rất nhiều người đến thăm dò tình hình của Quân Thượng, lúc thật sự bắt đầu lưu lạc một mình, trong lòng nàng vẫn ngỡ ngàng sợ hãi. Lúc ấy nàng có biết bao hi vọng là tảng đá đó sẽ mở ra, Kim Trản rất chảnh choẹ từ bên trong đi ra, vừa soi gương vừa nói: Ta đi cùng ngươi.

Nước mắt nhanh chóng tràn ra, Hương Tô không muốn bẽ mặt trước Viêm Cập, nhanh chóng chớp chớp, cố gắng nhịn xuống.“Ngươi cũng thật rất ngu ngốc !” Nàng ra vẻ thoải mái mà oán trách,“Lâu như vậy mà chưa thành! Nhìn xem, ta bị lưu lạc đến bước phải làm bạn mới một đứa trẻ!”

Viêm Cập lại ‘hừ’ một tiếng, cũng không lên tiếng châm chọc, tuy rằng Hương Tô lại thừa dịp châm biếm hắn, nhưng hắn cũng cảm thụ rõ ràng nỗi ưu thương mà nàng cố ý che giấu.

“Ngươi làm gì mà gấp gáp như vậy…… Mộc Linh chúng ta có thể sống rất lâu, còn việc gì mà phải vội vàng.” Hương Tô cười khổ,“Ngươi nhanh chóng ra nha, vừa ra…… thì tới tìm ta.” Hai ngón tay tuyệt đẹp xoay tròn, đầu ngón tay đã biến ảo ra một đóa hoa sơn chi trắng tinh xinh đẹp,“Cái này cho ngươi, cầm nó, ngươi có thể tìm được ta bất cứ lúc nào.” Nàng nhẹ nhàng đặt đóa hoa lên tấm bia đá.

Lúc xoay người, phát hiện thần sắc Viêm Cập hơi bối rối nhìn nàng, không còn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, bị tài năng của nàng làm cho chấn động? Hàng năm nàng đều ở bên bờ U Hà vài ngày, dần dần phát hiện linh khí U Hà tuy rằng khiến cho lồng ngực người ta khó chịu, lại rất trợ giúp cho tu vi, những năm gần đây tiến bộ của nàng cũng không tệ.

Hương Tô lại có chút sầu muộn, sau đó thì đi chỗ nào nữa?

Đột nhiên không trung vang lên tiếng Phượng Hoàng kêu, nàng vừa nghe liền biết là tọa kỵ Tịnh Vũ của Xích Lâm, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy Tịnh Vũ đang lượn vòng trên bầu trời, quả thật tính ra Xích Lâm cũng là người có bản lĩnh, làm cách nào mà nàng ta tìm được nàng? Một cọng lông phượng màu vàng chói mắt từ từ rơi xuống, Hương Tô đón lấy ở trong tay, phát hiện trên lông phượng hoàng có một là thư. Số chữ trong thư không nhiều, chỉ viết “Ta đã kế nhiệm Hỏa Quân”, Hương Tô sững sờ.

Trong mấy chục năm nay cũng chưa từng gặp lại Xích Lâm, nàng ta cũng chưa từng một lần tới U Hà. Trái lại Hương Tô hiểu rất rõ, có lẽ nguyên nhân khiến cho nàng ta không đến U Hà cũng giống như nguyên nhân mà nàng không muốn về phủ Thắng Hoàn. So với mấy tiên tử khóc lóc sướt mướt ở trên bờ sông, sau đó đều lấy chồng, Xích Lâm từ trước đến giờ không đến, khiến cho Hương Tô càng buồn. Trước kia nàng chán ghét Xích Lâm rất ngang ngược, bất kỳ chuyện gì của Quân Thượng nàng ta đều muốn nhúng tay vào, bây giờ mới hiểu, Xích Lâm…… Thật sự rất thích Quân Thượng. Bây giờ cảm giác đối với Xích Lâm rất phức tạp, tựa kẻ thù nhưng không phải kẻ thù, tựa như bạn nhưng không phải là bạn.

Viêm Cập thong thả bước đến nhìn, cau mày nói: “Huỳnh Hoặc Hỏa Quân tạ thế?”

“A?!” Lúc này Hương Tô này mới chậm chạp kinh ngạc kêu lên một tiếng,“Đi, đi U Hà.”

Nàng biết, Xích Lâm nhất định sẽ đến nơi đó…… nói với Quân Thượng.
Bình Luận (0)
Comment