Chi Hương Như Tô

Chương 34

Hương Tô cảm thấy chàng hơi động đậy một chút, đôi tay nâng cơ thể nho nhỏ của nàng, muốn đặt nàng lên giường. Bàn tay nhỏ của Hương Tô lập tức giống như cái móc câu mà giữ chặt lấy vạt áo của chàng, Đông Thiên Vân muốn lôi y phục ra lại không dám cứng rắn tách tay của nàng, chỉ có thể thở dài, thất bại tùy ý Hương Tô nằm trên bụng chàng.

Trời đã ửng sáng, Hương Tô cũng không buồn ngủ, cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn chàng, người mà nàng đã không được nhìn thấy trong năm mươi năm. Kỳ thật chàng cũng không cần ngủ, nhưng khi nhắm mắt nghiêng người tựa ở trên gối lại có vẻ mỏi mệt như vậy. Giữa trán chàng xuất hiện đồ văn màu tím đậm của ma tộc, cùng với vệt sáng màu tím nhạt ở đuôi mắt lại càng hòa hợp tăng thêm nét đẹp, người càng trở nên anh tuấn quyến rũ. Hương Tô cũng đã gặp qua mấy người của ma tộc, chưa thấy ai có hoa văn đẹp như Quân Thượng, nàng có chút đắc chí, Quân Thượng của nàng cho dù nhập ma cũng xinh đẹp hơn người khác. Bởi vì lôi kéo vừa rồi, chiếc áo trung y màu trắng mà chàng khép hờ bị hở, lộ ra bộ ngực trơn bóng tráng kiện, Hương Tô nhìn thấy, nhịn không được chảy nước miếng — không phải nàng háo sắc, sau khi biến thành trẻ con, nàng rõ ràng không cẩn thận, lúc rất chuyên chú hoặc rất buông lỏng, nước miếng chảy xuống. Nàng cũng cảm thấy đột nhiên mình thô tục, duỗi tay ra sờ bắp thịt trắng sáng như ánh trăng kia.

Đông Thiên Vân ‘chậc’ một tiếng, nhẹ nhàng đánh vào bàn tay nhỏ của nàng một cái, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp mở ra hơi cong thàng một đường nhỏ, lúc đôi đồng tử sâu sắc trầm tĩnh dưới hàng lông mi dài hiện lên ý không hiểu rõ mà nhìn Hương Tô, nàng lại không làm cho người ta thất vọng mà chảy thêm nước miếng xuống.

Hương Tô vốn còn muốn nở nụ cười say mê, kết quả bụng có phản ứng kỳ dị, nàng lập tức thay đồi sắc mặt, cái này…… cái này…… Nàng tuyệt đối không muốn Quân Thượng đưa nàng đi tiểu!

Đông Thiên Vân cho rằng đứa bé đột nhiên khóc lớn là bởi vì chàng đánh tay của bé, không kiên nhẫn lại không biết làm cách nào đành bế đứng bé lên, học theo dáng vẻ của bà mẹ dỗ con mà trước kia từng thấy qua, ôm bé lên vừa lay động vừa vỗ mông. Hương Tô khóc đến càng thê lương, đừng lắc đừng vỗ, nàng sắp nhịn không được rồi!

“Có phải đói hay không?” Đông Thiên Vân cũng bị tiếng khóc của nàng làm cho không biết phải làm sao, mặt tối sầm dùng linh thức đánh thức Viêm Cập đang ngủ trong phụ điện dậy, hắn không phải Thủy Quân sao, rất thành thạo việc ép nước.

Vẻ mặt Viêm Cập khó chịu đi vào điện U Vân, sắc mặt còn khó coi hơn so với Đông Thiên Vân, Kim Trản cũng cùng đi theo, ngược lại vẻ mặt không có bao nhiêu oán hận, chỉ tương đối lo lắng mà thôi.

“Các ngươi…… ngủ cùng một chỗ?” Đông Thiên Vân một tay ôm đứa bé, rất không có hình tượng và khí thế, lúc nheo mắt chất vấn vẫn còn có vài phần phong thái ngày xưa.

Hương Tô kìm nén bầu nước tiểu, trong lòng cũng bị nghi vấn này chiếm hết, cũng quên khóc. Sẽ không phải chứ…… Kim Trản và Viêm Cập nàng đều quen biết, thật sự không nhìn ra a!

“Ta nghe thấy đứa bé khóc nên mới đến xem sao!” Kim Trản nghiến răng nghiến lợi, hắn và Viêm Cập thế nào lại lâm vào bi kịch trong truyền thuyết như vậy? Vừa rồi hắn nghe Hương Tô khóc thành như vậy, cho rằng Đông Thiên Vân quên mất sự tồn tại của nàng, một cước đạp nàng xuống dưới giường.

“Con bé đói bụng.” Đông Thiên Vân liếc đuôi mắt nhìn Viêm Cập, theo lẽ thường Viêm Cập nên mang bé đi, cho bé ăn.

“Bé đói, thì ngươi đi ép nước hoa, kêu ta tới làm gì?” Viêm Cập cười lạnh nhìn hắn,“Đây không phải là con của ta!”

Lại nữa rồi, Hương Tô khóc đến khàn cả giọng, chỉ cần nói đến phương diện nàng cần ăn uống đại tiểu tiện, bọn họ luôn chĩa mũi nhọn tranh luận xem nàng là con của ai một phen, mãi đến khi nàng hấp hối mới bắt đầu ra tay giải quyết. Lúc này nàng rất gấp!

Lúc Đông Thiên Vân và Viêm Cập nhìn đối phương với ánh mặt lạnh đầy khinh bỉ, kỳ thật lúc ai cũng không chịu động tay thì Kim Trản bế nàng lên, hỏi: “Đói?Hay là……”

Hương Tô liên tục gật đầu, đúng, chính là cái “hay là” mà hắn chưa nói ra miệng!

Viêm Cập rất xem thường phương pháp làm của Kim Trản,“Ngươi hỏi con bé làm gì? Một đứa bé hiểu cái gì?”

Nét mặt Kim Trản lạnh lùng nghiêm túc,“Đứa trẻ dù nhỏ cũng là sinh linh, ngươi thật lòng đối xử với bé, nói chuyện với bé, bé sẽ có thể hiểu được.”

Viêm Cập và Đông Thiên Vân nghe xong cũng không nói gì, Hương Tô chòi đạp trong lòng Kim Trản, hắn muốn thật lòng tốt với nàng thì nhanh chóng mang nàng đi tiểu!

Kim Trản hồng mặt, mang Hương Tô ra phía sau điện, ngồi xổm đỡ cho đứa bé tiểu, còn xoay mặt sang một bên. Hương Tô cũng hồng mặt, đây cũng quá đáng thương rồi, nhưng mà trong tình huống này nàng thật khó mà so đo nam nữ khác biệt, may mắn lúc này nàng còn rất nhỏ, nhỏ đến mức không phải quá xấu hổ. Hương Tô vừa thoải mái vừa xấu hổ, lại vừa cảm thấy Kim Trản làm việc này dù sao cũng tốt hơn Quân Thượng rất nhiều.

Kim Trản lại bế nàng trở về, có chút khiển trách đối Đông Thiên Vân nói: “Đứa bé muốn đi tiểu!”

Đông Thiên Vân nheo mắt trong chốc lát, không những không hổ thẹn, ngược lại phiền muộn hỏi: “Ngươi bế con bé đi tiểu ở đâu?”

Sau sự kiện này khiến cho Đông Thiên Vân ý thức đến tầm quan trọng của hạ nhân, trong một buổi sáng ở trên đỉnh núi dùng thuật hóa hoa Cửu U tạo ra một đám người hầu, còn đặc biệt dùng rễ hoa Cửu U hóa thành hai bà cô béo mập, vừa nhìn cũng biết đó là bảo mẫu.

Hương Tô đang được Kim Trản bế, tuy rằng Viêm Cập không có thiện cảm với Đông Thiên Vân, nhưng hoàn toàn bái phục đối với pháp thuật hoa lệ của chàng, ba người đều đang nhìn Đông Thiên Vân thi thuật, tình cảnh rất ấm áp.

Nguyên Hậu hạ đụn mây xuống liền nhìn thấy một màn như vậy, hắn còn cố ý lảo đảo một chút, sắc mặt trắng nhợt hỏi Kim Trản: “Con của ngươi và Viêm Cập lớn như vậy rồi sao?”

Viêm Cập không chút nể mặt hắn nói trả lại một câu,“Hai nam nhân làm thế nào sinh con? Ngươi cùng Đông Thiên Vân sinh một đứa cho ta xem?”

Đông Thiên Vân lạnh lùng nhìn lướt qua, nhìn như sắp phát giận, Nguyên Hậu vẫn giữ khuôn mặt tươi cười,“Mộc Linh đương nhiên là có thể, đôi lúc bọn họ còn sinh ra hạt giống nữa mà.”

Viêm Cập bán tín bán nghi với lời nói của hắn, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Kim Trản mới biết lại bị vị Đế Quân không đứng đắn này lừa.

“Thanh Tuế tỷ tỷ của ngươi đâu rồi?” Vẻ mặt Nguyên Hậu ôn hoà hỏi Kim Trản, giống như mới vừa rồi chưa từng nói xằng xiên bôi nhọ Mộc Linh.

“Đông Thiên Vân bảo nàng ấy chăm sóc đứa trẻ, nàng ấy liền chạy mất.” Kim Trản không thể nào cam lòng nói ra, tuy rằng chẳng quan tâm đến hắn, nhưng hướng đi của Thanh Tuế vẫn nên nói cho hắn biết.

Nguyên Hậu trầm ngâm một chút, tâm trạng đột nhiên rất tốt, rõ ràng Viêm Cập còn đang ở chỗ này, Thanh Tuế vẫn bỏ đi.

Cửu U tiên sứ vừa mới tạo thành thì đã được sử dụng, tiến đến bẩm báo: “Thái tử Úc Mộc cầu kiến.”

Nguyên Hậu vốn đã gọi đụn mây muốn rời đi, nghe thấy lời này, lộ ra nụ cười lạnh nhạt trào phúng, quay người ngồi ở trên ghế đá, trầm giọng nói: “Ta cũng muốn nghe thử xem hắn nói những gì.”

Đông Thiên Vân cũng ngừng tay, ngồi bên cạnh Nguyên Hậu, bảo Kim Trản và Viêm Cập ôm Hương Tô đi.

Hương Tô cảm thấy câu nói của Nguyên Hậu Đế Quân có hàm ý khác, giữa Úc Mộc và Quân Thượng có bí mật gì sao? Nàng nha nha phát ra tiếng gọi khả ái, duỗi tay cho Đông Thiên Vân ôm, Kim Trản đương nhiên sẽ không cưỡng ép bế nàng đi, Đông Thiên Vân tựa hồ chẳng hề coi trọng lần bái phỏng này của Úc Mộc, thuận tay ôm Hương Tô vào trong ngực. Kim Trản và Viêm Cập rất có khả năng quan sát nên lui ra, lúc đi ra đối mặt với Úc Mộc, Úc Mộc tựa hồ có phần coi trọng hai người trẻ tuổi này, còn dừng bước gật đầu ra hiệu.

Úc Mộc nhìn thấy Nguyên Hậu cũng ở đó, hơn nữa hắn vừa nhìn phong cảnh vừa uống trà, hoàn toàn không có ý tránh đi. Úc Mộc cũng ngồi xuống uống trà, mỉm cười nói: “Trà U Hà…… hương vị cũng cổ quái.”

Nguyên Hậu cười lạnh,“Thái tử gia, muốn hàn huyên thì xin miễn đi, Đông Thiên Vân còn vội chăm con, không có sức nói chuyện vòng vòng với ngươi.”

Đông Thiên Vân trừng mắt nhìn Nguyên Hậu, cũng không chú ý đến Úc Mộc, thả tay hái đóa hoa Cửu U đưa cho Hương Tô chơi.

“Đã như vậy, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Úc Mộc mỉm cười vẫn vĩnh viễn là nụ cười xinh đẹp nho nhã trong sáng ,“Thiên đế vẫn luôn cảm thấy áy náy về chuyện thay thế chức vị Tư Kim Đế Quân, bây giờ tuy ngươi là nửa tiên nửa ma, nhưng dù sao Thiên Đình trên cũng nên cho ngươi một chỗ nho nhỏ.”

Đông Thiên Vân còn chưa mở miệng, Nguyên Hậu đã đặt mạnh chén trà xuống bàn, mỉm cười giành nói trước: “Có đạo lý, rốt cuộc ngươi và phụ hoàng ngươi lại muốn cho Đông Thiên Vân phong hào gì đây?”

Úc Mộc bị nụ cười của Nguyên Hậu khiến cho có chút lúng túng, liếc mắt nhìn Đông Thiên Vân, lập tức tự mỉm cười để khỏa lấp: “Sửa phong hiệu thành Thắng Hoàn đại tướng quân, giám sát Thiên Quân chế tạo vũ khí……”

“Ha!” Nguyên Hậu cười đến mức châm chọc,“Đây là bảo Đông Thiên Vân làm thợ rèn cho cha con các ngươi à?”

Câu nói này đã nói trúng tim đen, Úc Mộc nghiêm mặt, trầm giọng, nói: “Nguyên Hậu Đế Quân……”

Nguyên Hậu nghĩ rằng hắn muốn dùng thân phận Tư Thổ để nhắc nhở mình, cười ha ha,“Đã gắng sức vì Thiên Đế rất nhiều năm rồi, ta cũng mệt mỏi, Đông Thiên Vân núi Cửu U này trời không quản đất không nhận, ta tới đây ăn cơm miễn phí cũng rất tiêu dao.”

Úc Mộc trầm giọng không nói, sắc mặt cũng rất khó xem.

Đông Thiên Vân cười một tiếng,“Trời không quản, đất không nhận? Nói hay. Thái tử Úc Mộc, ngươi và Thiên Đế chỉ đơn giản là sợ ta và Ma Đế bắt tay với nhau, mấy trăm năm nay Ma giới vẫn an phận thủ thường, Đông Thiên Vân ta…… Cũng không có hứng thú dốc sức quy phục kẻ khác. Sau này, ở núi Cửu U này ta sẽ làm cung chủ Cửu U của ta, ai…… là chủ nhân của Tam Hoàn cũng chẳng liên quan gì đến ta.”

Úc Mộc nghe xong im lặng một lúc lâu,“Đông Thiên Vân, có lẽ nói ngươi không tin, phụ hoàng đề xuất sửa phong hiệu của ngươi thành đại tướng quân, ta chẳng hề tán đồng. Thật lòng kính nể ngươi cũng được, tình bạn sâu đậm cũng tốt, thực sự ta cảm thấy sửa phong hiệu thật sự là một sỉ nhục đối với ngươi. Ngươi yên tâm, khi ta hồi cung nhất định sẽ giải thích rõ ràng với phụ hoàng, nhất định đảm bảo ngươi và núi Cửu U sẽ nhàn nhã tự tại.”

Đợi Úc Mộc đi xa, Nguyên Hậu mới lạnh lùng cười ra tiếng,“Vị thái tử này rất giống cha của hắn, rất giả tạo. Lúc trước……” Nguyên Hậu vừa hé miệng thì dừng lại, theo phán đoán của hắn thì bây giờ không nên nói ra trước mặt Đông Thiên Vân.

Đông Thiên Vân cũng cười lạnh, tuy không đáp lời, nhưng rõ ràng là đồng ý với ý kiến của Nguyên Hậu.

“Bọn họ làm như ai cũng giống như họ, đều hai lòng như vậy? Đây không phải rõ là xem thường ngươi sao, khiến cho ngươi không thể trời về Thiên Đình, còn giả vờ như là tốt cho ngươi? Chức vị Tư Thổ này ta cũng làm đến chán rồi, đợi dùng Thổ Linh thần khí giúp ngươi khôi phục chân nguyên, ta liền tới chỗ này ăn không ngồi rồi nha. Nhìn xem, đây thật sự là kiệt tác của đời ta.”

“Ngươi vẫn nên cùng Thanh Tuế lăn xa một chút đi.” Đông Thiên Vân giễu cợt một tiếng.

Nguyên Hậu vốn đang vui vẻ phấn chấn, nghe đến tên của Thanh Tuế lập tức lạnh mặt, im lặng một hồi mới nói: “Đông Thiên Vân, tiểu Tô Bính tìm trượng phu khác tuy rằng khiến cho người tức giận, nhưng ta vẫn có chút vui mừng.”

Hương Tô cảm thấy đôi tay Đông Thiên Vân đỡ dưới nách của nàng đột nhiên căng thẳng, không thể trách chàng, Nguyên Hậu Đế Quân này đang nói cái gì đây?

“Muốn khôi phục tiên thể phải dùng Ngũ Hành thần khí, hơn nữa lúc trước Xích Lâm nhắc tới Thần Nông Đỉnh bị giấu ở trong Tù Long cốc, ta đã đi xem thử, trong phạm vi ba dặm ngoài cốc là gai quỷ hạn, cho dù ngươi có Cô Vấn, cũng không thể giết mở một con đường vào, chỉ có thể dựa vào lửa Hạo Thiên của nàng ta. Nếu cha nàng ta còn sống, chuyện còn có thể thương lượng, nhưng hôm nay Hỏa Linh thần khí nằm ở trong tay Xích Lâm, nếu Tô Bính còn ở bên cạnh ngươi, với tính cách của nàng ta, nhất định sẽ lợi dụng điểm yếu này bắt ngươi phải đuổi tiểu Tô Bính đi…… cục diện lúc đó, cũng không bằng như lúc bây giờ.”

Đông Thiên Vân ‘hừ’ một tiếng.

Nguyên Hậu dùng ngón tay gãi gãi ấn đường,“Cho dù ngươi thật lòng đối với tiểu Tô Bính, không nỡ bỏ nàng ấy, nhưng tiểu Tô Bính chưa hẳn có thể không áy náy vì đã hại cuộc đời ngươi, tóm lại…… Cục diện bây giờ vẫn tốt hơn. Đông Thiên Vân, ta và ngươi quen biết nhau đã mấy trăm năm, cho dù hôm nay ngươi trách ta nói ra mấy lời này, ta cũng bất chấp. Tiểu Tô Bính đã gả cho người khác, ngươi nên quên nàng ấy đi, Xích Lâm…… nàng ta đã đợi ngươi nhiều năm nay, cũng tính là một người si tình.” Nguyên Hậu thở dài, rốt cục nói không được. Chuyện tình cảm không thể có nửa phần miễn cưỡng, hắn không phải còn ngốc hơn người khác nữa sao? Bởi vì bây giờ Đông Thiên Vân không thể không dùng Hỏa Linh thần khí, khuyên nhủ Đông Thiên Vân không thích Xích Lâm cũng phải từ từ thích, lời này hắn thực không nói ra được.

Hắn phiền não hơi giương mắt, phát hiện đứa bé trong lòng Đông Thiên Vân mặt đầy nước mắt, lại không bật lên tiếng khóc.“Này……” Nguyên Hậu chưa từng thấy đứa bé nào như vậy,“Đứa trẻ khóc?”

Mắt của Đông Thiên Vân không có mục tiêu mà mình về khoảng không xa xa ở ngoài Vọng U Đài, tựa hồ không nghe thấy câu nói của Nguyên Hậu.

“Ta……” Nguyên Hậu kề sát nhìn kỹ đứa trẻ, lại cảm thấy không có chỗ nào khác thường,“Ta vẫn nên gọi cha mẹ của con bé đến.” Hắn dùng tay điểm thiên nhãn, dùng linh thức gọi,“Kim Trản, Viêm Cập, nhanh tới đây, con gái của các ngươi đang khóc.”
Bình Luận (0)
Comment