Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 12

Thời Tễ mặc kệ thiếu niên sau lưng đang nhón chân phía sau, cách cánh cửa biệt thự chỉ còn mấy bước, gọi với vào——

 

"Thật sự không cần hả? Hay là anh suy nghĩ lại đi, em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, văn võ song toàn lại còn rẻ nữa, à không, không đúng, không cần anh trả tiền, em tặng miễn phí!"

 

"Anh thật sự không muốn xem xét em sao?"

 

Thời Tễ nghe mà thái dương giật liên hồi.

 

Cuối cùng, "rầm" một tiếng, đóng sập cửa lại.

 

Thế giới yên tĩnh.

 

Anh đưa tay xoa xoa phần gáy đang nóng bừng, liếc nhìn ống tiêm thuốc ức chế bên trong chiếc hộp bạc trên bàn.

 

Cơn đau khi kim đâm vào da vẫn còn in rõ trong ký ức.

 

Thể chất của người mang hệ mèo khá đặc biệt, khả năng cảm nhận đau gấp mấy chục lần người thường, nên dù chỉ là cơn đau nhẹ thôi cũng đã khiến anh khó chịu vô cùng.

 

Thời Tễ thật sự không muốn tiêm.

 

Anh tựa lưng vào cửa, hơi ngẩng đầu, thở dài mệt mỏi.

 

"Tên nhóc chết tiệt."

 

Chẳng những không khiến anh bớt đau, mà còn khiến cơn đau rõ ràng hơn nữa.

 

Cảm giác bức bối trong cơ thể khiến Thời Tễ khẽ nhíu mày, nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn đầu của kỳ ph*t t*nh, nên dù có không muốn cũng vẫn phải tiêm thuốc ức chế vào cánh tay.

 

Ngay khoảnh khắc kim đâm vào da.

 

Anh không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ, "Ưm——"

 

Giọng trầm khàn, đầy gợi cảm vang vọng khắp căn phòng.

 

Cơn sóng nhiệt trong cơ thể dần bị dập tắt, Thời Tễ khép mắt lại, hàng mi đổ bóng mờ nhạt dưới ánh đèn.

 

Cảm giác hiện giờ đã khiến anh cực kỳ khó chịu rồi.

 

Vậy khi bước vào kỳ ph*t t*nh chính thức, thì còn tệ đến mức nào nữa đây?

 

Anh cúi đầu nhìn vết kim trên cánh tay, khuy áo trắng ánh lên những tia sáng nhỏ, vết kim ấy tựa như chu sa tô điểm trên da thịt.

 

Gương mặt Thời Tễ vẫn bình thản, không gợn sóng.

 

Ánh lông trắng muốt vụt qua, anh chậm rãi nâng cổ tay lên, môi mỏng khẽ hé, cúi xuống gần hơn——

 

Tạ Chước bị vị chỉ huy kia tiếc nuối từ chối.

 

Cậu bất đắc dĩ nhún vai chuẩn bị rời đi.

 

Bỗng ánh mắt bị thu hút bởi ánh sáng phản chiếu từ mặt đất, "Cái này rớt từ khi nào vậy?"

 

Cậu nhặt lên một bình xịt nhỏ bị đánh rơi.

 

Với phương châm tiết kiệm và cẩn thận, Tạ Chước quyết định mang trả lại cho chỉ huy.

 

Gõ cửa mãi nhưng không ai trả lời, Tạ Chước thầm nghĩ: "Ngay cả câu tỏ tình lấy thân báo đáp của mình còn chẳng thèm để tâm, huống hồ là cái đồ nhỏ xíu này."

 

Cậu lắc đầu bất lực, sau đó dùng tay chống tường, linh hoạt trèo vào biệt thự của chỉ huy.

 

"......"

 

Để đâu bây giờ?

 

Cửa? Hay cửa sổ?

 

Trên bệ cửa sổ đặt vài chậu cây nhỏ, đất vẫn còn ẩm, dường như mỗi ngày đều có người chăm tưới.

 

Cậu xịt thử một chút lên quần áo, không khỏi bật cười, "Còn là mùi dâu tây nữa."

 

Không biết chỉ huy có dùng không.

 

Cậu khẽ đặt nó vào trong kẽ lá của một chậu cây.

 

Ánh mắt Tạ Chước vô tình lướt qua bên trong, ngay sau đó khựng lại tại chỗ, đồng tử cũng bất chợt mở lớn.

 

Chỉ cách một bức tường.

 

Alpha tóc bạc tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống vài lần.

 

Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đưa tay đè lên ngực trái, "Có biết xấu hổ không, đừng nhảy nữa."

 

"......"

 

Vừa cúi đầu trấn an trái tim xong, cậu cảm thấy có gì đó nóng ấm từ mũi chảy ra.

 

Tạ Chước chạm vào đã thấy tay đầy máu.

 

Được rồi, cậu chính là không biết xấu hổ, chỗ nào cũng không biết xấu hổ.

 

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu vẫn đầy ắp những hình ảnh không thể xóa mờ.

 

Chàng trai mặc áo sơ mi mỏng trắng như tuyết ngồi trên ghế sofa, tay áo buông xuống tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn da thịt trắng muốt như ngọc.

 

Đôi tai mèo trắng mềm mại nhô lên trên đầu, anh rũ mắt tập trung l**m nhẹ xương cổ tay.

 

Môi mỏng ửng đỏ, đ** l*** **t *t hồng nhạt hơi vươn ra...

 

Một thiếu niên Alpha làm sao mà chịu nổi cảnh tượng này, toàn thân cậu tê rần như muốn ngất tại chỗ.

 

Hít sâu mấy hơi liên tiếp, cuối cùng cậu bịt mũi bỏ chạy trối chết.

 

Chạy được vài bước, cậu lại vòng trở lại.

 

Chộp lấy bình xịt dâu tây từ trong chậu cây.

 

Dù đầu óc choáng váng vẫn không quên giữ mạng nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Nếu bị phát hiện thì mình toi đời chắc rồi..."

 

Hóa ra không phải do cậu nhớ nhầm, mà thực sự trước đó cậu đã nhìn thấy.

 

Chỉ là bị chỉ huy dùng một phương pháp nào đó, khiến cậu tưởng mình nhớ nhầm.

 

"Anh sao lại là một bé mèo con chứ."

 

Giữa cơn gió đêm, thiếu niên mặc áo thun mỏng chạy mà chẳng cảm thấy lạnh.

 

Dải băng gạc trên tay cậu rơi xuống kéo dài theo từng bước chân.

 

"Bình thường trông đúng lạnh lùng, ai ngờ thật ra lại mềm mại và đáng yêu như vậy."

 

Cậu không nhịn được cười, ngẩng đầu thì thầm dưới ánh trăng.

 

"Chỉ huy à, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì tình cảm thuần khiết của em đối với anh chắc sẽ không thể giữ nổi mất."

 

Chuyển sang thứ tình cảm nguy hiểm, không thể kiểm soát.

 

——

 

Đến khi cơn đau nơi cánh tay biến mất, Thời Tễ mới chậm rãi mở mắt.

 

Hình dạng mèo có khả năng tự chữa lành.

 

Anh vốn đã không chịu được đau, thể chất lại đặc biệt, nên sau mỗi lần bị thương thường sẽ trốn đi tự chữa trị.

 

Thời Tễ sắc mặt bình thản kéo tay áo xuống.

 

Trước khi ngủ, anh theo thói quen tưới nước cho cây, cầm bình nước đẩy cửa sổ ra, sau khi tưới xong vừa định đóng cửa, ánh mắt bỗng khựng lại—

 

Sao cái lá này chỉ còn một nửa vậy?

 

——

 

Hôm sau.

 

6 giờ sáng.

 

Toàn bộ tân sinh đều bị đánh thức để tham gia huấn luyện buổi sáng.

 

Thời Tễ từ trước đến nay đã có thói quen dậy sớm, lúc này đang mặc đồ thể thao đơn giản, vừa đến sân huấn luyện đã thấy một đám tân sinh ngổn ngang nghiêng ngả đứng tụ tập đông đúc.

 

So với nhóm tân sinh này, khóa trước rõ ràng chỉnh tề và có trật tự hơn hẳn.

 

Sau đó liền có người phụ trách đến chỉ đạo các tân sinh:

 

"Tất cả đứng nghiêm, xếp thành bốn hàng dọc theo chiều cao, thời gian điều chỉnh là hai phút, ai không đứng đúng vị trí thì chạy thêm năm vòng."

 

Đám tân sinh hỗn loạn lập tức như gà mắc mưa, bắt đầu chạy loạn tìm chỗ đứng.

 

Nam sinh phụ trách nhìn đồng hồ, sau đó bước tới chào hỏi Thời Tễ.

 

"Chào buổi sáng, chỉ huy."

 

Thời Tễ liếc nhìn chàng trai cao gầy mắt một mí đứng trước mặt.

 

"Chào buổi sáng, Ryan đâu?"

 

Người phụ trách tân sinh lẽ ra phải là Ryan, chứ không phải cậu ta.

 

Cậu ta mặt không cảm xúc đáp, "Còn chưa dậy."

 

"..."

 

Cậu ta nói tiếp: "Nếu anh muốn tìm cậu ấy, tôi sẽ đi gọi cậu ấy dậy cho anh."

 

Thời Tễ nhàn nhạt lắc đầu, "Không cần, cậu thay cậu ta dẫn đội à?"

 

"Vâng."

 

"Tên."

 

"Sở Đàn Tinh."

 

Hạng hai toàn trường.

 

Thời Tễ đã xem qua tất cả các tài liệu thành tích, cậu ta có thiên phú vượt trội trong môn bắn súng.

 

Đáng tiếc là các môn khác không tốt lắm, nên điểm tổng mới thua Ryan.

 

"Được rồi, đi dẫn đội đi."

 

Sở Đàn Tinh gật đầu, sau đó lôi vài tên đứng sai vị trí ra ghi lại mã học viên.

 

"Nhìn đường chạy, đừng nhìn chỉ huy."

 

Giọng cậu ta không lớn, nhưng rất có lực, khí thế lạnh lùng mang mười phần uy h**p.

 

Đám tân sinh đành ngậm ngùi thu ánh mắt lại, chỉ có thể điên cuồng lén lút nhìn trộm.

 

Kết quả là Thời Tễ nhận được vô số ánh mắt kỳ quái và vặn vẹo từ mọi góc độ.

 

"..."

 

Sở Đàn Tinh dẫn đội xuất phát, "Theo tôi!"

 

Vì để ngăn ngừa vẻ mặt của bọn họ bị méo mó, Thời Tễ đang suy nghĩ liệu có nên đổi đường chạy khác không.

 

Đây là lần đầu tiên anh trải qua mấy trò thế này.

 

Cấp dưới của anh tại Tổng Hành Tinh được huấn luyện rất nghiêm khắc, chẳng ai dám làm càn như vậy.

 

Thật sự rất mới mẻ.

 

Đột nhiên, ánh mắt Thời Tễ bị một thứ gì đó thu hút.

 

Phía cuối hàng dài, một thiếu niên tóc bạc tay quấn băng trắng, gật gù chạy với dáng vẻ ngái ngủ như thể nửa đêm vừa đi trộm gà.

 

Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm.

 

Tầm mắt anh không tự chủ mà dừng lại trên bàn tay đang buông thõng của cậu thiếu niên, phía cuối dải băng trắng tinh kia, treo một quả cầu lông nhỏ bông xù.

 

Xung quanh còn gắn lông vũ màu sắc rực rỡ và vài hạt pha lê lấp lánh.

 

Mỗi bước chạy vang lên những tiếng leng keng.

 

"......"

 

"Aaaa xin lỗi chỉ huy tôi dậy muộn ạ!!!"

 

Ryan ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, đến nơi liền thấy cả đội đã được bạn cùng phòng điều phối.

 

Cậu thở phào nhẹ nhõm, vội chạy tới nhận lỗi với chỉ huy.

 

Nhưng chỉ huy lại có vẻ hơi là lạ.

 

"Tại sao cái tên đó lại..."

 

Thời Tễ hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm nén điều gì đó.

 

Ryan ngơ ngác, "Hả? Ai cơ ạ???"

 

Thời Tễ hoàn toàn không thể kiểm soát được ánh nhìn của mình.

 

Anh chỉ có thể nâng bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng che mắt lại.

 

Từng từ từng chữ như đang bị ép ra từ kẽ răng:

 

"...Treo một quả bóng mèo trên người."

Bình Luận (0)
Comment