Máu tươi từ lòng bàn tay gã nhỏ từng giọt.
Đôi mắt xanh ấy chợt có một khoảnh khắc rõ ràng, giọng khàn như bị cưa cắt đứt, "......Tôi nói, dừng tay!"
Người phụ nữ bị gã dọa đến mức buông chuôi kiếm.
Thương nắm lấy mũi kiếm, nhìn người đang nằm dưới đất.
"Anh là ai?" Ryan bị bao nhiêu người bắt nạt cũng không khóc, nhưng lúc này lại bất giác sống mũi cay cay, "Anh rốt cuộc là ai?"
"Không biết."
Đồng tử Thương vô hồn, chỉ khàn khàn nói, "Bảo vệ em trai."
Gã vẫn còn việc phải làm.
Thương đang định đứng dậy thì bị Ryan kéo lại, tiểu Omega khóc nói, "Anh là ai, tôi không có anh trai!"
Thương nghe câu đó, cơ thể khựng lại.
Rõ ràng gã đã mất khả năng cảm nhận cảm xúc, nhưng lúc này lại như cảm thấy một nỗi bi thương vô hạn.
Tựa như từ khi bước lên con đường này, cũng chỉ còn lại một mình gã gánh vác.
Gã khàn giọng nói, "Em không có anh trai."
"Nhưng tôi phải bảo vệ em trai."
Tay Ryan lập tức buông lơi.
"Trời ơi, chuyện gì thế này, người giống như vừa chui ra từ cống rãnh này lại bảo vệ con trai của thượng tướng phản bội."
Chủ kênh cầm tinh điện phát trực tiếp, "Mấy người muốn biết thân phận của hắn không? Gửi một trăm tinh hạm tôi lập tức lên hỏi....."
Chưa nói dứt câu, vai hắn bị ai đó khoác lên một cách thân thiết.
"Trời ơi, thật sự chỉ cần một trăm tinh hạm thôi hả?"
Chủ kênh quay đầu lại, đập vào mắt là mái tóc bạc rối loạn chói mắt, "Mày là ai? Bỏ tao ra, tao đang phát....."
Rắc một tiếng.
Chiếc tinh điện của hắn bị bàn tay khớp xương rõ ràng bóp nát vụn.
"Bây giờ còn phát sóng trực tiếp nữa không?"
Alpha tóc bạc cười nhưng mắt không cười, tay nắm chặt vai hắn hơi dùng sức, chủ kênh trước mặt cậu liền mềm chân đau đớn quỳ rạp xuống.
Tạ Chước vô cùng thân thiện hỏi, "Tổ sư nhà mày, muốn tao tặng mày một trăm cái quan tài không?"
"......"
Giây tiếp theo hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Tạ Chước lập tức buông tay, "Ê, đừng có ăn vạ nha, tôi đâu có dùng sức đâu, bé cưng nhà tôi dặn rồi, hôm nay tôi phải làm một tiểu bảo bối ngoan ngoãn nghe lời đáng yêu hiểu chuyện dịu dàng cơ."
Thời Tễ: "......."
Anh lạnh lùng bước ngang qua hai người.
Tất cả những người xung quanh như bị ngàn cân đè lên vai, toàn thân cứng đơ không động đậy nổi.
Một số ít đã từng động thủ đều bị uy áp đè đến mặt mày đau đớn, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Lông mày của Tạ Chước khẽ giật, không phải cậu, mà là chỉ huy.
Trên đầu cậu vểnh một chỏm tóc ngốc hình trái tim nhỏ, huýt sáo du dương, "Anh trai ngầu quá đi."
Thời Tễ chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, lạnh lùng nhìn đám đông trên đại lộ Bạch Đế.
"Điều thứ 34 trong luật lệ tinh hệ, không được đánh nhau nơi công cộng, không được ức h**p kẻ yếu, tôi muốn hỏi các vị ở đây là đang làm gì vậy."
Bọn họ theo bản năng kính sợ chỉ huy, nhưng trong lòng lại đầy bất mãn.
"Nó là kẻ phản bội, là con trai của thượng tướng phản bội bỏ trốn, chúng tôi vốn dĩ không hề ức h**p kẻ yếu, mà chúng tôi là đang trừng phạt nó thưa chỉ huy!"
Sở Đàn Tinh cởi áo khoác, ôm chặt người vào lòng, nghe thấy những lời đó liền tức giận trào dâng.
Mới chưa đầy nửa tiếng, Ryan đã trở thành kẻ thù chung của toàn dân.
Đây rõ ràng là một cuộc tấn công có chủ đích.
"Khi nào đến lượt các người trừng phạt cậu ấy?" Thời Tễ lạnh lùng bình thản hỏi ngược lại.
Bóng tối bao trùm bầu trời, gió mưa sắp kéo đến.
Người ấy đứng thẳng tắp trong gió, bờ vai trắng lạnh phập phồng theo từng cơn gió thổi qua.
"Các người là người phán quyết, hay tôi là người phán quyết?"
Con phố rộng lớn bỗng chốc im phăng phắc.
Tạ Chước nhìn chỉ huy như thế, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Không thể nhìn nữa, nhìn thêm là không kiềm chế nổi đâu.
Nhóc lưu manh mấy ngày nay toàn bị mắng thôi.
Thời Tễ cúi mắt nói với Sở Đàn Tinh, "Đưa người đi."
Sở Đàn Tinh gật đầu, ôm lấy Ryan che đầu cậu trong ngực, nhẹ giọng an ủi, "Không sao rồi."
Đột nhiên có người đứng dậy cất cao giọng, "Chỉ huy!"
"Tôi biết nó là người trong đội của ngài."
"Nhưng nếu nó thật sự là con trai của kẻ phản bội, ngài có để nó chịu hình phạt xứng đáng không?"
Thời Tễ nghiêng đầu nhìn cô ta.
Là người phụ nữ có con chết trong trận Xích Phong, cũng là kẻ điên tay cầm kiếm định giết Ryan.
Đây là một câu hỏi rất khó trả lời, Tạ Chước nghĩ.
Cậu vừa mới bước lên một bước, liền nghe thấy Thời Tễ mở miệng, "Sẽ."
Ánh mắt người ấy lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo vẻ lãnh đạm.
"Con cháu ba đời của thượng tướng phản bội đều không có tư cách tham gia bất kỳ giải đấu nào, nếu cậu ấy thật sự che giấu thân phận, tôi sẽ đích thân loại bỏ cậu ấy."
Sở Đàn Tinh sững người.
Ryan trong lòng cậu ta sắc mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài từ khoé mắt.
Cậu cố nén lại cảm giác cay mũi và nghẹn ngào, nhẹ ừm một tiếng, "Không, không sao đâu."
Thời Tễ dường như nghe thấy, lại dường như không nghe thấy.
Gương mặt nghiêng sắc sảo ấy vẫn đẹp đến kinh người, lạnh lùng xa cách.
Khi tất cả mọi người lộ vẻ vui mừng, lại bình tĩnh bổ sung nói, "Nhưng nếu cậu ấy không phải, hãy nhớ kỹ từng vết thương mà hôm nay các người đã gây ra cho cậu ấy."
"Ngày nào đó tôi sẽ trả lại đầy đủ."
"......"
Cuối cùng Thời Tễ bình thản bước tới chỗ Ryan, tiểu Omega mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì.
Cậu muốn nói mình không phải, nhưng lại chẳng thể thốt ra.
Thời Tễ nói với cậu, "Không sao rồi, về nhà thôi."
Sau đó cúi người nhặt những chai nước dinh dưỡng rơi dưới đất.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt.
Tạ Chước vừa mới đá vào mông chủ kênh một cú, khiến hắn không dám ngóc đầu lên mạng nữa, bỗng lông mày nhíu chặt, phía sau vang lên tiếng hét chói tai của mọi người, "Chỉ huy!!"
Dây thần kinh trong đầu cậu như bị kéo căng trong thoáng chốc.
Tạ Chước gần như bay vọt lên, chen qua đám đông, lập tức nhìn thấy một con dao nhuốm máu đâm thẳng vào ngực Thời Tễ.
Dây thần kinh đang căng chặt trong đầu cậu.
Đứt rồi.
Nước dinh dưỡng vị lê xanh rơi khỏi tay, Thời Tễ cúi mắt nhìn con dao cắm trên ngực, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run, "Lại là cậu."
Đôi mắt Thương phủ một tầng sương máu, không còn nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
"Ký ức bị mất của tôi, có liên quan đến cậu, đúng không?"
Sở Đàn Tinh hét lớn, "Tạ Chước, cậu bình tĩnh đi!!!"
Thương bị người ta đập mạnh vào tường, từng cú đấm như đá tảng giáng xuống người, hoàn toàn không phải sức người bình thường có thể làm được.
Gã không còn cảm thấy đau nữa.
Hình như nhiệm vụ đã thành công rồi.
Hình như gã đã ám sát một người, người đó là ai?
"Đừng giết hắn."
Thời Tễ không còn sức để ngăn cản thiếu niên đang phát điên, cũng chưa từng thấy cậu mất kiểm soát đến như vậy.
Giọng anh thanh lãnh hơi khàn, "Tạ Chước, đừng giết hắn."
Tạ Chước như đột nhiên bị kéo về lại lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, khuỵu gối nửa quỳ xuống, sườn mặt bên dưới mái tóc bạc vương vài giọt máu, hoảng loạn khum tay giữ lấy vai Thời Tễ.
Môi khẽ run lên, mở miệng, "Phải làm sao đây, em nên làm gì bây giờ....."
Như một đứa trẻ hoang mang vô định.
Vừa tự trách, vừa bất lực.
Thời Tễ bỗng dưng khẽ cười, nhìn vào đôi mắt hoa đào đẫm nước đỏ hoe của cậu, "Không sao, lại đây, ôm tôi."