Sau cơn mưa, ánh trăng cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây.
Thanh lãnh lặng lẽ chiếu vào trong phòng, người trong lòng yên lặng tựa lên vai, lại khẽ nói một câu với cậu:
"Tạ Chước, cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo đi."
Tạ Chước bỗng ngẩn người trong chốc lát.
"Anh trai."
Alpha tóc bạc vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy anh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Anh biết, bây giờ em cho anh, sẽ có hậu quả gì không?"
Con mèo lạnh lùng như thế này thì em còn có thể nhịn được.
Nhưng nếu là một con mèo nhiệt tình, thì em phải nhịn thế nào đây.
Gò má trắng như sứ của Thời Tễ khẽ tựa vào nửa xương quai xanh của cậu, chỉ một câu nói đã khiến Tạ Chước hoàn toàn câm nín.
"Cỏ bạc hà mèo có thể giảm đau."
Tạ Chước: "......Hình như là vậy."
Tiểu Alpha trông vẫn còn chút ngơ ngác đáng yêu.
Thời Tễ không hiểu sao khẽ bật cười, giọng như ngọc vỡ trong trẻo dễ nghe, "Cho tôi đi."
Tạ Chước không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Người vốn luôn lạnh lùng kiềm chế đến vậy, giờ hẳn là đang rất khó chịu mới chủ động đòi cậu cỏ bạc hà mèo.
Cậu cúi đầu, ôm chặt bờ vai mảnh mai của anh, chôn đầu thật sâu vào trong lòng anh, giọng khàn khàn như bị đá mài qua, "Vậy, một chút thôi."
Đồ chó con keo kiệt.
Thời Tễ hơi mở đôi mắt dài lạnh lùng, còn chưa kịp lên tiếng, trong tin tức tố sóng biển vây quanh khắp người, liền xuất hiện thêm một mùi hương thanh mát.
Ánh mắt anh khẽ động.
Gần như không thể kiềm chế được, muốn lại gần cậu, muốn dính sát vào cậu.
Bị thôi thúc muốn biến thành một con mèo nhỏ, nũng nịu meo meo cọ lấy cậu.
Bạn nhỏ này quá phạm quy rồi.
"Khoan khoan khoan—"
Chóp mũi lạnh của Thời Tễ đã kề sát vào cổ cậu, còn chưa kịp chạm vào, Tạ Chước đã vèo một cái rút toàn bộ tin tức tố về.
Thời Tễ: ".......?"
Anh ngẩng đôi mắt trong trẻo hơi ướt, không nói một lời, lặng lẽ nhìn cậu.
Tạ Chước bất ngờ bế anh lên, cẩn thận đặt anh xuống giường.
"Chỉ huy, anh đợi em chút, hai phút thôi."
Thời Tễ hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cổ trắng như ngọc, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên xuống.
Vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, "Em đi đâu?"
Tạ Chước hơi nghiến răng nanh nhỏ, kiên quyết nói, "Em đi đề phòng bất trắc!"
Nghe không hiểu.
Thời Tễ kéo vạt áo tác chiến màu đen của cậu, lạnh nhạt ra lệnh, "Không được đi."
Tạ Chước cúi mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo, chớp mắt ngạc nhiên, "Nhanh vậy đã có tác dụng rồi sao?"
Cậu chống một tay lên mép giường, cúi đầu bật cười khẽ.
"Anh dính người thật đó, chỉ huy à."
Ánh mắt Thời Tễ khẽ liếc sang một bên, lạnh nhạt không nói gì, cuối cùng cũng buông tay.
"Tùy em."
Quả nhiên Tạ Chước không đi nữa, lại nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, chụt chụt hôn hai cái lên má anh, vội vàng nhỏ giọng dỗ, "Không đi nữa, không đi nữa."
Thời Tễ khẽ nhướng mày, dường như hài lòng vì cậu nghe lời.
Thế là anh lại áp má lên xương quai xanh của cậu, nhẹ nhàng cọ đi vệt ẩm trên mặt.
Không có động tác gì rõ rệt, nhưng sự ngoan ngoãn ấy khiến tim Tạ Chước như muốn tan chảy.
Cậu cầm tinh điện lên gọi cho Ryan.
"Nhóc tóc xanh, nghe đây, tối nay anh mà dám qua đây là chết chắc."
Trong phòng khách thậm chí còn nghe thấy tiếng vọng lại nhè nhẹ.
"Hả???"
Tiểu xác ướp Ryan hai tay cuộn thành nắm đấm, đang cầm thìa ăn cháo.
"Cậu đang ở trong phòng của chỉ huy còn gọi tinh điện cho tôi chi vậy, tối nay cậu muốn làm gì, bận lắm hả?"
Sở Đàn Tinh thấy Ryan ăn làm lem luốc cả mặt, liền giật lấy cái thìa, rút khăn giấy lau mặt cho cậu.
Ryan ngửa đầu lên, tóc xanh nhạt hơi xoăn mềm mại, lim dim mắt để cậu ta lau cho.
Yết hầu Sở Đàn Tinh khẽ chuyển động lên xuống.
"Rất bận."
Tạ Chước không đợi cái máy nói nhỏ kia lải nhải, nghiến răng nói luôn, "Bận cười bận khóc, bận đuổi theo sao băng trên bầu trời, bận đục lỗ cho bánh quy soda, bận nhét bà xã vào bánh bà xã."
"Tóm lại là rất bận, anh mà qua đây thì chết chắc!"
Ryan: "......"
Đàn Tinh: "......"
Thời Tễ không muốn nói chuyện.
Anh không muốn đợi chó con lông bạc, anh muốn cỏ bạc hà mèo.
Nhưng Tạ Chước không để ý tới anh.
Thời Tễ im lặng một lúc, cúi đầu áp vào cổ cậu, mặt không biểu cảm mà cắn một phát trả đũa.
Từ giữa môi răng tràn ra từng tia nhỏ tin tức tố sóng biển, xen lẫn với phần bị che giấu kia.
Ánh mắt Thời Tễ đột nhiên khựng lại.
".......?"
Anh có thể tự mình hút được cỏ bạc hà mèo sao?
"A shhhh ~ " Da thịt bị hút một cái không mấy nhẹ nhàng, Tạ Chước khẽ rên một tiếng đầy gợi cảm, rõ ràng cảm nhận được hai người bên kia tinh điện đều sững lại.
Đôi mắt hoa đào của cậu lười biếng hơi cong lên, lén liếc về phía chỉ huy.
Ủa?
Không phản ứng?
Thế mà lại không hung dữ với cậu sao??!
"Cậu đang làm cái gì đấy Tạ Hỏa Chước!!!" Đôi mắt tròn màu xanh lá của Ryan cũng trừng lớn theo.
Cổ Tạ Chước bị cắn đầy những dấu vết chi chít, đôi mắt hoa đào lười nhác mang theo ý cười, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ buông thả.
"Chuyện người lớn trẻ con đừng có hóng hớt."
Cậu nói thẳng, "Đàn Tinh."
Sở Đàn Tinh điềm nhiên đút cho Ryan ăn, "Biết rồi."
Sự trao đổi giữa người trưởng thành rõ ràng là gọn gàng dứt khoát hơn nhiều.
"Sẽ không qua đó, cậu chú ý chừng mực."
Chỉ huy vẫn còn bị thương, tên Alpha tóc bạc này đừng có mà quá kiêu ngạo.
Tạ Chước bị cắn đến mức lông mày nhíu rồi lại giãn, nơi đuôi mắt lười nhác khẽ ừm một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ tự bảo vệ mình, sẽ không bị chỉ huy bắt nạt quá thê thảm đâu."
Choang một tiếng.
Thìa trong tay Sở Đàn Tinh rơi xuống đất.
"......" Vẫn là cậu lẳng lơ nhất.
Sau khi tinh điện bị ngắt, mặt Ryan đỏ bừng như quả đào chín, "Cậu cậu cậu cậu ta...... cậu ta đang làm gì chỉ huy vậy?!"
Sở Đàn Tinh thản nhiên cúi xuống nhặt, thay một cái thìa sạch.
"Làm chuyện mà Alpha sẽ làm với Omega."
Sở Đàn Tinh cúi mắt nhìn cậu, "An An chẳng phải là người rõ nhất sao?"
Ryan: "......!"
An, An An?
***
Tạ Chước cúp tinh điện xong thì tiện tay ném sang một bên.
Ôm lấy vòng eo thon của người trong lòng, vui vẻ lại dính người cọ cọ l*n đ*nh đầu anh, không nhịn được cúi đầu bật cười.
"Hôm nay anh sao lại dễ tính thế, không hung dữ với em hả?"
Cậu đều đã bắt đầu bịa chuyện rồi!
Thời Tễ nghe thấy giọng cậu, cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Chước sững lại.
Gương mặt thanh lãnh cao quý mỏng manh, đáy mắt chứa một tầng hơi nước nhàn nhạt, khóe môi dính chút máu mang theo tin tức tố, anh vô thức nhẹ nhàng l**m đi.
Tựa như chỉ cần có cỏ mèo, cái gì cũng có thể l**m đi được.
"Không hung dữ."
Thời Tễ vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhạt, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, "Rất ngoan."
Tạ Chước cảm thấy đầu óc mình như nổ vang một tiếng.
Thời Tễ lại cúi đầu, tiếp tục áp lên chỗ vừa cắn, chậm rãi hút lấy cỏ bạc hà mèo.
Tạ Chước đột nhiên hiểu ra.
Thì ra là xem cậu như một kho dự trữ cỏ bạc hà mèo di động.
Khó trách lại nói cậu ngoan, cũng chẳng để ý cậu đang nói linh tinh gì, hóa ra căn bản là...... không cần đến cậu?
Thời Tễ bị lòng bàn tay ấm áp nắm lấy sau gáy, nhẹ nhàng nhấc lên.
Anh hơi nhíu mày nhìn cậu, Tạ Chước khẽ cười một tiếng, cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn đầy tin tức tố.
"Muốn tự mình hút, hay để em đút cho anh?"
=====
Bánh bà xã