Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 144

Đêm khuya, hoàng cung.

 

Sharon không ngờ mình chỉ là đi ra ngoài đánh bài một chút thôi.

 

Quay về đã thấy lão hoàng đế bị người ta thọc cho một dao.

 

"Trời ơi, bệ hạ!"

 

Nữ quan dịu dàng xách váy tiến lên với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn người đang được đỡ lấy, "Là ai đã làm ngài bị thương?"

 

Thật là đỉnh của chóp!

 

Vết máu nhuộm đỏ nửa chiếc áo choàng bạch kim, Tạ Thần lạnh lùng liếc nhìn nàng.

 

Sharon suýt tưởng rằng mình không giấu được nụ cười.

 

"Nữ quan trinh sát tự ý rời vị trí, hôm nay ngươi đã đi đâu?" Tạ Thần lạnh lẽo chất vấn.

 

Sharon: "........"

 

Bổn cô nương làm việc không nghỉ cả năm 365 ngày, chạy ra ngoài nửa ngày còn bị chất vấn sao?!

 

May mà nàng đã có chuẩn bị, cúi đầu khẽ nhún người, ngoan ngoãn đáp, "Xin lỗi bệ hạ, hôm nay tôi đến tiền tuyến Hải Vương Tinh, mang hai đội chi viện đến cho đội Tương Tư Nữ."

 

Việc di chuyển của các trưởng quan cấp cao đều có ghi chép, Sharon trước đến nay luôn nghiêm cẩn, chưa từng phạm những sai lầm cấp thấp.

 

Nét mặt Tạ Thần dịu xuống không truy cứu thêm, "Sau này việc nhỏ thế này không cần ngươi tự mình đi."

 

"......"

 

Chẳng lẽ tôi đi chuyến đó chỉ để đưa quân thôi sao?

 

Nữ quan Sharon nghiến răng nghiến lợi trong lòng, mặt không đổi sắc mà ngoan ngoãn đáp lời, "Vâng."

 

Sau đó nàng theo hoàng đế bước vào đại điện, liền thấy trưởng quan Lowell đang bị treo ngay trước cửa cung điện, trước ngực cũng cắm một con dao.

 

Chuyện gì đây?

 

Ngươi đâm ta, ta đâm hắn, tất cả cùng nhau đâm đâm đâm sao!?

 

Rõ ràng Lowell chẳng mảy may quan tâm đến vết thương của mình, thấy hoàng đế bị thương liền kích động vùng vẫy, "Bệ hạ, bệ hạ, người làm sao vậy......"

 

Tạ Thần thấy vẻ mặt căng thẳng tái nhợt của y, ánh mắt thoáng dao động, "Thả hắn xuống đi."

 

Quân đội bước lên thả trưởng quan Lowell xuống, vị trưởng quan Beta cao gầy mềm mại tay vẫn cứng đờ, rút con dao khảm bảo thạch tím trước ngực ra.

 

Hai tay dâng lên trả lại cho hoàng đế, "Bệ hạ, dao của ngài."

 

Máu đọng thành vũng dưới chân y, gương mặt dữ tợn nghiến răng, rõ ràng quyết tâm tiêu diệt kẻ dám làm hại bệ hạ.

 

Tạ Thần lạnh nhạt phất tay ra hiệu cho thuộc hạ thu lại, giọng nói thờ ơ nhưng ẩn chứa lời cảnh cáo.

 

"Lần sau còn dám ra tay với cậu ấy, con dao này sẽ đâm thẳng vào tim ngươi."

 

Mặt trưởng quan Lowell tái nhợt, "Vâng."

 

Nhìn nét mặt của hoàng đế, Thời Tễ vẫn ổn.

 

Sao có thể như vậy được, y nắm trong tay thuật thôi miên đỉnh cấp thế gian, lại phối hợp thêm sương máu khống chế, Thời Tễ căn bản không thể thoát khỏi đòn chí mạng của Thương.

 

"Là chỉ huy làm ngài bị thương sao?" Y hỏi.

 

Bác sĩ bước lên chữa trị vết thương cho hoàng đế, giọng Tạ Thần lạnh băng như nước hồ sâu.

 

"Là Tạ Chước."

 

Ánh mắt Sharon hơi khựng lại, "?"

 

Bạn đánh bài của nàng sao?

 

Nàng vừa đi khỏi là chạy đi đâm hoàng đế luôn?

 

Biết vậy vừa rồi nàng không nên để chỉ huy trả thay 100 tinh tệ cho con chó con lông bạc đó.

 

"Tôi lập tức đi......" Lowell đứng dậy định ra ngoài báo thù.

 

"Đứng lại!"

 

Bác sĩ cởi áo ngoài cho hoàng đế, để lộ phần thân trên rắn rỏi mạnh mẽ, Lowell liền khựng lại bước chân, hơi dời ánh mắt đi.

 

"Ta cần ngươi làm việc khác."

 

Ánh mắt tím sâu thẳm của Tạ Thần lạnh lẽo không mang chút cảm xúc.

 

"Sáng mai, mang con trai của kẻ phản bội về quy án, nhốt vào địa lao."

 

"Bệ hạ, tôi có thể đi ngay bây giờ."

 

Nhưng Tạ Thần vẫn ngăn lại, ánh mắt bình thản lướt qua máu me đầy người y.

 

Lowell thậm chí còn nảy sinh ảo giác rằng bệ hạ đang lo cho mình, nhưng rất nhanh đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm lạnh nhạt của Tạ Thần.

 

"Tối nay để cậu ấy nghỉ ngơi."

 

Người trên ngai dường như đang nghĩ đến một người khác.

 

Đôi mắt tím uy nghi khẽ rủ xuống, lạnh lùng nói, "Bị thương nặng như vậy, lại không có ta bầu bạn, không biết đêm nay cậu ấy có ngủ yên được không."

 

***

 

Căn phòng ngập tràn dư hương của cỏ bạc hà mèo.

 

Cả đêm được bao bọc bởi cỏ bạc hà mèo, tinh thần Thời Tễ lần đầu tiên được thả lỏng đến vậy.

 

Khi tỉnh lại khuôn mặt thậm chí còn đang mềm mại áp vào hõm cổ của Alpha tóc bạc.

 

"......."

 

Cỏ bạc hà mèo không thể xóa đi ký ức của anh.

 

Đôi mắt dài thanh lãnh trong chốc lát hơi mơ hồ, sau đó thoáng hiện lên vài hình ảnh rời rạc.

 

"Chỗ này, đau."

 

Ngón tay trắng lạnh chạm vào phần bụng dưới, anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, tai mèo bị nóng đến đỏ bừng rũ xuống một bên.

 

"Làm sao bây giờ?"

 

Thời Tễ: "......."

 

Bàn tay khô nóng, ấm áp như sóng biển, chầm chậm lướt trên thân thể anh từng chút một.

 

Đầu gối bị đặt lên cánh tay tinh xảo mềm mịn của thiếu niên.

 

Yết hầu của thiếu niên khẽ trượt lên xuống, phát ra tiếng nuốt đầy gợi cảm, đuôi mèo nhỏ quấn quanh cổ tay cậu, siết lại từng chút một, cảm nhận được gân xanh nổi lên khi cánh tay Alpha căng cứng.

 

Tựa như những ký ức hoàn toàn không thuộc về bản thân.

 

Hàng mi của Thời Tễ run dữ dội.

 

"Cùng tắm."

 

Anh thấy chính mình dụi mắt đầy ngái ngủ, cuộn trong chiếc sơ mi trắng ngồi dậy, đuôi mèo nhỏ vung vẩy tùy ý, bình tĩnh nói với Tạ Chước: "Tôi không thể rời xa em."

 

Thời Tễ: ".............."

 

Thời Tễ lại nhắm mắt, đưa tay che đi đôi mắt dài.

 

Cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

 

"Tỉnh rồi sao?" Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn nhẹ hơi mệt mỏi.

 

Thời Tễ chợt sững người, lúc này mới nhận ra Tạ Chước đã tỉnh.

 

Cổ tay đang đặt trên mí mắt bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy dời đi, Thời Tễ đối diện với một đôi mắt hoa đào vằn tia máu nhàn nhạt.

 

Thời Tễ hiếm khi nghẹn lời, "Tỉnh sớm thế."

 

"Là suốt đêm không ngủ."

 

Tạ Chước cúi đầu nhìn khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ của chỉ huy, vẻ đẹp lạnh lùng đến cực điểm, hiếm thấy trên đời, rơi vào lòng ai cũng khó mà chịu nổi.

 

Đặc biệt là tối qua còn meo meo dụi vào cậu.

 

Dù trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng nơi đáy mắt lại ngập nước, còn khiến người ta mềm lòng hơn cả lúc làm nũng.

 

Cậu cứ thế mà bất động.

 

Không nhúc nhích!!!

 

Cậu không phải nhẫn giả, cậu chính là Ninja rùa!!!

 

"Vết thương còn đau không?" Giọng Tạ Chước mang theo chút mệt mỏi hỏi.

 

Vết thương không thể khỏi hẳn chỉ sau một đêm, nhưng lúc tỉnh táo Thời Tễ rất hiếm khi để lộ vẻ yếu đuối.

 

Anh bình tĩnh nói: "Không đau."

 

"Vậy thì tốt." Alpha tóc bạc dường như cuối cùng cũng yên tâm, vùi đầu vào lòng anh, cuối cùng buồn ngủ ngáp một cái, "Ngủ thêm chút nữa đi, anh trai."

 

Dưới lớp chăn hai đôi chân dài đan vào nhau, Thời Tễ cảm thấy không quen với kiểu thân mật quá mức mập mờ như thế này.

 

Dù hai người trước kia từng ngủ chung giường, nhưng cũng chưa bao giờ......

 

Trong lúc không mặc quần.

 

Lông mày anh khẽ nhíu lại, giọng có chút mất tự nhiên, "Không được, tôi dậy xử lý một vài......"

 

Tạ Chước quấn lấy anh như một con bạch tuộc nhỏ, giọng khàn khàn đầy tủi thân, "Em đã toả tin tức tố cả đêm vì anh rồi, đừng làm việc nữa."

 

"Anh trai, chăm chăm em."

 

Thời Tễ thế nào cũng không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút.

 

Cỏ bạc hà mèo suốt đêm chưa từng ngừng lại, tiêu hao toàn bộ tinh thần lực và thể lực của Alpha.

 

Huống hồ tối qua anh còn ép cậu giúp mình....

 

Hành vi quá mức khuất phục.

 

Thời Tễ cảm thấy như vậy chắc chắn sẽ khiến bạn nhỏ bị tổn thương.

 

Anh im lặng một lát, rồi nhẹ giọng nói, "Là tôi đã đánh giá thấp uy lực của cỏ bạc hà mèo."

 

Dù sao cỏ bạc hà mèo cũng là chất k*ch th*ch của họ nhà mèo.

 

Không con mèo nào có thể giữ nổi nửa phần lý trí trong thời kỳ bị mê hoặc.

 

Tạ Chước vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ rằng quả nhiên Alpha biết làm nũng thì sẽ có số hưởng nhất.

 

Ngay cả chỉ huy cuồng công việc cũng vì tiểu yêu tinh này mà sáng nay không lên triều nữa.

 

"Tôi..... cũng không biết tại sao tối qua mình lại đối xử với em như vậy."

 

"Nếu em không vui thì....."

 

Tạ Chước nghe đến đây đã muốn phản bác rồi.

 

Bé cưng mèo nhỏ nhà cậu đang nói gì vậy chứ???

 

Nhưng đúng lúc cậu định mở miệng, Thời Tễ lại cúi mắt trước một bước, giọng nhàn nhạt không được tự nhiên nói, "Sau này tôi sẽ nghĩ cách đền bù cho em."

 

Lời sắp nói của Tạ Chước đột nhiên nghẹn lại.

 

Đuôi mắt hoa đào của cậu cong lên cùng với chỏm tóc ngốc nghếch, rồi lại bị chính chủ nhân hung hăng đè xuống, cậu ngước đôi mắt ướt át đáng thương nhìn mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo trong lòng nói:

 

"Tuy đúng là có một chút tủi thân, nhưng chỉ cần là chỉ huy, em vẫn cam tâm tình nguyện."

Bình Luận (0)
Comment