Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 160

Gió nhẹ nhàng thổi vào từ khung cửa sổ.

 

Tóc mái đen trước trán của Sở Đàn Tinh hơi bay lên, để lộ gương mặt anh tuấn rõ ràng, đôi mắt một mí lạnh lùng ấy giờ lại thấp thoáng ý cười.

 

Nào có chút gì gọi là ốm yếu nữa.

 

"Thích tôi không?"

 

Giọng nói lành lạnh của Sở Đàn Tinh mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng.

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Ryan đỏ bừng nóng ran, cậu khẽ ừm một tiếng.

 

Cậu có chút sợ hãi.

 

Sợ Đàn Tinh sẽ nói, từ nay không chơi với cậu nữa.

 

Cũng không làm bạn cùng phòng tốt nhất trên thế giới nữa, không phát ra tin tức tố tuyết tùng dễ chịu mỗi khi cậu đến kỳ ph*t t*nh, cũng không liều lĩnh bảo vệ cậu khi gặp nguy hiểm, cùng cậu xuống ngục giam chịu khổ nữa.

 

Cậu nghĩ, cậu đúng là thích Đàn Tinh rồi.

 

Tâm tư Ryan được nuôi dưỡng đơn thuần, đôi mắt xanh ngấn nước bước lên một bước.

 

Nhẹ giọng nói, "Không phải không thích Đàn Tinh, cũng không phải cố ý trốn tránh Đàn Tinh."

 

"Tôi chỉ là sợ....."

 

Sở Đàn Tinh không thể bước tới, cậu ta chỉ có thể đưa tay ra.

 

Nhẹ giọng hỏi, "Sợ cái gì?"

 

Ryan đứng bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn cổ tay cậu ta đang buông thõng, đôi mắt xanh lục vì nước mắt dâng lên mà trở nên hơi mờ nhòe.

 

"Sợ cậu thấy tôi sẽ......không vui."

 

Bởi vì cậu, Đàn Tinh lúc ở trong ngục giam đã bị đánh gãy chân.

 

Đối với một người kiêu ngạo như Đàn Tinh, chuyện đó chẳng khác gì phá vỡ lòng tự tôn của cậu ấy.

 

Từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử chưa từng trải qua chuyện như vậy.

 

Tiểu Ryan chẳng thể bảo vệ Đàn Tinh.

 

"Sợ cậu nhìn thấy tôi sẽ......nhớ lại những gì bọn họ đã làm với cậu, rồi từ đó chỉ còn chán ghét tôi."

 

Sở Đàn Tinh nhìn cậu cúi đầu nghẹn ngào, nước mắt từng giọt tí tách rơi xuống.

 

Cậu nhóc khóc trông thật đáng thương, chắc hẳn mấy hôm nay trong lòng luôn mang cảm giác tội lỗi.

 

"Chuyện bọn họ làm, liên quan gì đến cậu chứ?"

 

Sở Đàn Tinh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, nhàn nhạt nở một nụ cười khẽ, "Sẽ không không vui, cũng sẽ không chán ghét cậu."

 

Cậu ta làm sao mà nỡ chứ.

 

Từ nhỏ lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã, Sở Đàn Tinh đã chẳng còn nhớ rõ mình đã thích cậu từ bao giờ.

 

5 năm, 7 năm, hay có lẽ là 10 năm.

 

Sở Đàn Tinh chưa từng tính toán kỹ càng, cậu ta chỉ biết, từ lúc tiểu Omega tóc xanh ấy bước vào thế giới của mình, thì trong mắt cậu ta đã không còn bất kỳ ai khác nữa.

 

Ryan ngước đôi mắt ướt đẫm nước lên nhìn cậu ta.

 

"Thật không?"

 

Chuyện tàn nhẫn như vậy, Đàn Tinh thật sự không để tâm sao?

 

Sở Đàn Tinh không trả lời câu hỏi ấy, cậu ta chỉ tự trách bản thân vì đã không thể bảo vệ cậu thật tốt.

 

Sau đó cậu ta mở tờ tinh báo đang bị đè dưới tay ra, thản nhiên giơ lên cho cậu xem.

 

"Tiểu Ryan hai ngày không đến thăm tôi, tôi chỉ có thể đọc tinh báo suốt hai ngày."

 

Chủ đề đổi quá nhanh khiến Ryan theo phản xạ cúi đầu nhìn vào tinh báo.

 

Lại nhìn thấy trên tinh báo là khuôn mặt của chính mình.

 

Con trai của thượng tướng Susan, anh hùng của đế quốc — Ryan.

 

Hoàn toàn trái ngược với chiều hướng dư luận trước đó.

 

Tựa như muốn đem tất cả sự áy náy đối với vị thượng tướng đã hy sinh vì đế quốc mà bù đắp lên người con trai út của ngài.

 

Thông tin về Ryan bên dưới được viết hoa mỹ đến mức phóng đại.

 

Hoàn hảo thừa hưởng dòng máu ưu tú của hai người cha, thiên phú xuất chúng, từ nhỏ đã nhảy lớp, 16 tuổi nhờ vào thành tích đứng đầu kỳ thi mà vào học viện Hoàng Gia Hertz, sau đó nhiều năm liền giữ vững vị trí đứng đầu học viện.

 

"Đừng xem nữa, toàn là nói bậy cả."

 

Cậu làm gì giỏi đến thế.

 

Tất cả những đau khổ đều do gia đình và bạn bè gánh chịu, còn cậu thì chẳng làm gì cả, cậu hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm tốt đẹp như vậy của mọi người.

 

Bàn tay của Ryan che lên tờ tinh báo, Sở Đàn Tinh khẽ ừ một tiếng nhàn nhạt.

 

Mặc cho cậu đè lên tinh báo, cũng như đè lên phần eo bụng của cậu ta.

 

"Không xem nữa."

 

Ryan hơi cúi người, ngẩng mắt nhìn cậu ta, còn Sở Đàn Tinh thì cụp mắt nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu.

 

"Người đang ở đây rồi, tôi còn xem tinh báo làm gì nữa?"

 

Sở Đàn Tinh chăm chú nhìn giọt nước mắt trong suốt lấp lánh treo trên cằm cậu.

 

Trong đầu chợt hiện lên lời nữ quan Sharon từng nói, nhóc đáng thương, lát nữa hôn cậu ấy nhiều vào.

 

Đúng là rất đáng thương, nhưng cũng thật sự rất đáng yêu.

 

Khóe môi Sở Đàn Tinh khẽ cong lên, thấp giọng hỏi, "Nếu An An cũng thích tôi, vậy bây giờ có thể cho tôi hôn một cái không?"

 

***

 

Trên lầu.

 

Thời Tễ đã thay băng mới, vết thương sau hai ngày nghỉ ngơi cũng dần hồi phục.

 

Nhưng trong lòng anh vẫn luôn đè nặng một cơn ác mộng.

 

"Thương."

 

Lời anh vừa thốt ra, động tác thu dọn hộp y tế của hiệu trưởng Hertz hơi khựng lại.

 

Thời Tễ bình tĩnh nhận lấy cuộn băng gạc, sắp xếp lại hộp y tế, thuận miệng hỏi, "Khi nào thì có thể tỉnh lại?"

 

Hiệu trưởng Hertz già nua lắc đầu, ông hiện giờ không còn sống được bao lâu, tâm nguyện cuối cùng chỉ là được thấy con trai lớn tỉnh lại.

 

Để nói cho ông biết, năm đó vì sao không từ mà biệt, những năm qua đã trải qua những gì.

 

Tại sao lại gầy gò đến vậy? Một người từng kiêu hãnh, phong quang vô hạn như thế, từ đó về sau không còn xuất hiện trên bất kỳ vinh quang nào nữa.

 

Đó không nên là kết cục của thằng bé.

 

"Vết thương ngoài da có thể hồi phục, nhưng thần kinh đã bị độc tố tinh thần xâm nhập, lại còn từng bị thôi miên."

 

"Dù có tỉnh lại cũng....."

 

Hiệu trưởng Hertz không nói hết lời, chỉ tiếc nuối lắc đầu.

 

Không ai biết trong lòng ông có bao nhiêu khổ sở.

 

"Sương máu là loại khống chế tinh thần không thể nghịch chuyển, cho dù có năng lực trị liệu mạnh mẽ đến đâu cũng không làm được gì."

 

Thời Tễ lại nhạy bén nắm lấy điểm mấu chốt, "Vậy tại sao Tạ Thần lại có thể luôn giữ được lý trí?"

 

Giọng nói già nua của hiệu trưởng Hertz khựng lại một chút.

 

Ánh mắt hiền từ ấy dừng lại trên khuôn mặt của Thời Tễ, khẽ lắc đầu.

 

Đó là một lời nhắc nhở, ngăn anh tiếp tục truy hỏi.

 

Thời Tễ nhẹ cụp mắt xuống nói, "Hiệu trưởng, xin ngài hãy nói cho tôi biết."

 

Con đường phía trước có quá nhiều sương mù che phủ, anh không muốn bản thân lạc mất phương hướng.

 

Hiệu trưởng Hertz hiểu rõ sự cứng đầu trước sau như một của anh, chỉ có thể thở dài một tiếng thật dài, "Tiểu Thời Tễ, có những chuyện cứ giao cho người khác làm đi."

 

"Thứ đó cực kỳ nguy hiểm, không phải là thứ mà con có thể......"

 

Nhưng Thời Tễ lại bình tĩnh nói, "Có lẽ tôi đã sớm bị cuốn vào rồi, hiệu trưởng."

 

Dưới ánh mắt gần như cầu xin của chỉ huy.

 

Hiệu trưởng Hertz trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc không thể nói ra bất kỳ lời từ chối nào.

 

"Ta chỉ biết sương máu đó, tên gọi là 'Hủy', là nguồn gốc của mọi oán hận trên thế gian này, mang ý nghĩa phá hoại và hủy diệt, không ai có thể giải được."

 

"Chỉ có một thứ có thể tạm thời áp chế được Hủy, cụ thể là gì thì ta cũng không rõ, chỉ biết rằng nó vô cùng thuần khiết, thế gian hiếm có."

 

"Ta đoán, đó là chiếc nhẫn ngọc trên tay tiểu hoàng đế."

 

Hiệu trưởng Hertz từng du ngoạn khắp thế gian, kiến thức vượt xa người thường, nhưng vẫn không thể biết rõ tình hình cụ thể.

 

Tạ Thần giấu quá sâu.

 

Thời Tễ hơi cúi người, không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa, rồi rời khỏi phòng.

 

Chỉ trong chớp mắt, cảm xúc trong mắt anh lại trở nên lạnh lùng điềm tĩnh.

 

Nếu anh muốn tìm ra chân tướng sự thật, vẫn còn có một cách.

 

Thời Tễ đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra, thanh niên với dáng người cao gầy, làn da trắng bệch đang nằm yên trên giường, được ánh sáng xanh lục nhạt bao phủ, nơi khóe mắt lấm tấm sương mù đỏ sẫm.

 

Tiến vào ký ức của anh ta.

 

Thời Tễ có năng lực này, chỉ là năng lượng cần tiêu hao quá lớn, anh đứng trước giường của Thương, bình thản đưa ra quyết định tiếp theo.

 

Đầu ngón tay phát ra ánh sáng trắng thuần khiết, anh nhắm mắt lại, chuẩn bị đưa tay điểm lên giữa chân mày của Thương.

 

Bỗng nhiên cổ tay bị ai đó nắm lấy.

 

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, tuy cố kìm nén nhưng vẫn run nhẹ, "Anh lại muốn làm gì nữa?!"

 

Thời Tễ lập tức mở bừng mắt, còn chưa kịp giải thích thì hai tay đã bị một đôi tay với các khớp xương rõ ràng khóa chặt lại, cổ tay giao nhau không thể cử động.

 

"Tạ......"

 

Cảnh tượng tiếp theo quá mức khó tin, khiến Thời Tễ khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

 

Tạ Chước rút dây từ cổ áo hoodie ra, chẳng nói một lời, mím môi lại rồi quấn chặt hai tay anh buộc lại vào nhau.

Bình Luận (0)
Comment