Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 168

Thương không cần phải nổi loạn mà chạy đi.

 

Ảo cảnh ký ức vốn sinh ra để dành cho cậu, chỉ cần cậu bình tĩnh đưa ra quyết định, liền có thể đến ngay điểm thời gian mà mình mong muốn.

 

Trong chớp mắt, Tạ Chước loạng choạng xuất hiện trong một hang núi, "Vãi thật, dịch chuyển tức thời!"

 

Thương không nói một lời đi về phía sâu trong hang núi.

 

Nước từ các rặng đá ngầm nhỏ từ trên đầu xuống, Tạ Chước đưa tay ra đón, bọt nước xuyên qua lòng bàn tay cậu rồi rơi xuống đất.

 

Cậu vẫn không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

 

"A a a—"

 

Một tiếng gào thét thê lương bất ngờ vang lên từ sâu trong hang, vô cớ khiến người ta sởn tóc gáy.

 

Sắc mặt Thương bỗng chốc hơi thay đổi, nhưng không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ là bước chân nhanh hơn, lao thẳng về phía bên trong.

 

Anh ta tung người nhảy xuống một hang động.

 

Tạ Chước lập tức đuổi theo, thế nhưng ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị nhảy xuống hang động, một màn sương máu dày đặc cuồn cuộn từ phía dưới trào lên, nuốt trọn cả người cậu vào bên trong.

 

"Bạn nhỏ!"

 

Hiệu trưởng Hertz lập tức đứng bật dậy.

 

Đôi mắt vẩn đục của ông đỏ ngầu, nhưng lúc này đã không còn thời gian để đau lòng vì bất công mà con trai mình phải chịu, giọng nói già nua khẽ run lên rồi trầm xuống, "Là 'Huỷ'."

 

Thứ này vậy mà lại đáng sợ đến thế.

 

Một người thậm chí cả giọt nước cũng xuyên qua được, vậy mà lại bị nó phát hiện và nuốt chửng chỉ trong chớp mắt.

 

"Con có chịu đựng nổi không?"

 

Ký ức vẫn đang tiếp diễn, Thương đã tiến đến một nút thắt quan trọng, trong khi tiểu Alpha lại bị nó chặn lại ở lối vào.

 

Sống chết chưa rõ.

 

Hiệu trưởng Hertz căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng, thậm chí trong lòng còn nổi lên ý định kết thúc ký ức.

 

Cưỡng ép kết thúc sẽ gây tổn thương phản ngược cho Tạ Chước, nhưng ít nhất còn hơn là để cậu chết ở trong đó.....

 

"Xoẹt—"

 

Lưỡi dao cong màu bạc xé toạc sương máu lao ra.

 

Thiếu niên tóc bạc thân hình cao ráo linh hoạt, lao vút qua không trung, đôi cánh cơ giáp sau lưng không tiếng động mở ra, cúi đầu lạnh lùng liếc nhìn sương máu đang sôi trào phía dưới.

 

Máu trên cánh tay im lặng nhỏ xuống, lập tức bị đám sương máu tranh nhau cắn nuốt.

 

"Chỉ bằng mày, cũng dám vọng tưởng muốn xé nát tao sao?"

 

***

 

'Tí tách—'

 

Trong căn phòng trống trải và yên tĩnh, chiếc bát nhỏ màu trắng bị lật đổ trên tủ đầu giường.

 

Giọt nước trong suốt rơi xuống nền đất.

 

Mỹ nhân trên giường khẽ nhíu mày, trên trán đẫm một lớp ẩm ướt, trong giấc ngủ cũng không quá yên ổn.

 

Phía sau đầu như bị xé rách, đầu ngón tay âm thầm dò dẫm muốn tìm kiếm hơi ấm, nhưng chỉ chạm vào một chiếc giường lạnh lẽo.

 

Ngón tay của Thời Tễ hơi mệt mỏi co lại.

 

"Thời Tễ, đứng lại!"

 

"Đứng lại, cậu căn bản không phải đối thủ của nó."

 

"Chỉ huy Thời, tuân theo mệnh lệnh!"

 

Thời Tễ lạnh lùng nhìn về phía sương máu cuồn cuộn khắp trời, hoàn toàn phớt lờ những lời Tạ Thần nói bên tai.

 

Trong mơ hồ, anh vậy mà lại ngửi thấy từ trong sương máu một mùi hương quen thuộc, một loại tin tức tố sóng biển ẩm ướt mát lạnh.

 

Đó là gì?

 

Anh không kịp suy nghĩ thêm về cảm giác quen thuộc này, liền không chút do dự tung người nhảy vào hang động, mặc cho sương máu bao trùm lấy toàn thân anh.

 

Dù phải đối mặt với nguy hiểm không thể chống đỡ, anh vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh điềm đạm vốn có, "Đợi tôi, tôi sẽ đến cứu các người."

 

Cứu ai?

 

Thời Tễ bất chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

 

Anh ôm lấy phía sau đầu đau như muốn nứt ra, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy theo, "Lại nữa rồi."

 

Rõ ràng anh không hề chạm vào sương máu, tại sao cơn đau lại một lần nữa bị kích phát?

 

"Tạ....." Thời Tễ nhìn sang bên cạnh trống không, giọng nói khẽ khựng lại.

 

Cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhẹ, anh dựa vào ánh trăng mờ yếu ớt, nhìn thấy trên cổ tay trắng bệch có một vết kim rất nhỏ đã lành .

 

Tạ Chước đã rất cẩn thận rồi, nhưng Thời Tễ quá quen thuộc với cơ thể mình.

 

Cậu đã rút máu của anh.

 

Hàng mi dài của Thời Tễ hơi run lên rất nhẹ.

 

***

 

Hiệu trưởng Hertz trên lầu thở phào nhẹ nhõm.

 

Người mang thiên phú mạnh nhất hoàng thất, đến cả Huỷ mà cũng có thể phá vỡ, bảo sao vị tiểu hoàng đế kia lại nhất quyết muốn đưa cậu vào chỗ chết.

 

Thiếu niên này thật sự quá đáng sợ.

 

"Bạn nhỏ, đi theo cửa hang phía sau con, nơi đó có độ nguy hiểm thấp nhất."

 

Hiệu trưởng Hertz vận dụng năng lực của mình để truyền lời cho cậu.

 

"Ơ, ông già?" Tạ Chước ngạc nhiên hơi nhướng mày, nhưng chưa kịp ôn chuyện gì nhiều, cậu nhìn về phía cửa hang phía sau.

 

Trời sinh nhạy cảm với địa hình, Tạ Chước thông thạo mọi tuyến đường ẩn nấp.

 

"Nguy hiểm thấp nhất cũng là đường xa nhất, đúng không?"

 

Hiệu trưởng Hertz im lặng ngầm thừa nhận, nhưng ngay sau đó liền thấy Tạ Chước cúi người lao thẳng vào màn sương máu cuồn cuộn, ông gần như lập tức lo lắng gọi to, "Vết thương ở cánh tay con....."

 

"Không sao."

 

Tạ Chước cũng không dừng lại động tác của mình, chỉ cong môi lười biếng cười đáp, "Kết thúc sớm một chút, nếu không mèo nhỏ nhà tôi tỉnh dậy không thấy tôi lại làm loạn lên."

 

Hiệu trưởng Hertz: "........"

 

Tốt nhất là con đừng nên ăn nói ngông cuồng

 

Nhưng Tạ Chước cũng đâu có nói linh tinh đâu.

 

Mấy ngày nay chỉ huy chẳng khác gì một bé cưng dính người.

 

Rõ ràng cậu còn chưa dùng đến cỏ bạc hà mèo, vậy mà mèo nhỏ đã ngoan ngoãn nằm bò trên ngực cậu, tai mèo mềm mại cụp xuống chạm vào xương quai xanh.

 

"Nóng....."

 

Nhiệt độ cơ thể của Tạ Chước quanh năm luôn nóng bỏng, chỉ huy rất thích hơi ấm trên người cậu.

 

Thật ra thì anh chỉ coi cậu như một cái lò sưởi hình người.

 

Nhưng Tạ Chước cũng không thể quá mức tùy ý, nếu không mèo nhỏ sẽ không thoải mái nhíu mày, ngửa chiếc cổ trắng ngần thanh lãnh ra sau né tránh, "Nóng quá....."

 

Tạ Chước không nhịn được bật cười ha ha, cố ý làm trên người anh nóng lên thành một mảng hồng mỏng, "Anh chẳng phải là thích em sao?"

 

Những mảnh ký ức quá đỗi đẹp đẽ.

 

Tạ Chước mới có thể nhân cơ hội đó mà chịu đựng được cơn đau xé rách toàn thân, không chút trở ngại tiến vào trong màn sương máu cuồn cuộn.

 

Sắp rồi, sắp đến nơi rồi.

 

Hiệu trưởng Hertz vẫn luôn lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nghe cậu nói một câu.

 

"May quá."

 

"Gì cơ?"

 

Tạ Chước thành công xuyên qua cửa hang, ở cuối đường lộn người nhảy xuống, ngón tay nắm lấy lưỡi dao cong màu bạc dính đầy máu, vết thương bị xé rách sâu đến thấy cả xương.

 

Như đang đi trong một cơn bão sắc nhọn, trên người cậu chi chít những vết thương rướm máu lớn nhỏ.

 

Tạ Chước gập người quỳ một gối xuống đất, vô cùng may mắn cười một cái, "May mà không để chỉ huy đi vào."

 

Đau quá.

 

Sương máu này phớt lờ mọi loại phòng ngự, chỉ có thể dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của cậu để tự bảo vệ, nếu không thì đến cả xương cũng sẽ bị nghiền nát, hóa thành bột mịn.

 

Đau quá, may mà là cậu vào.

 

Tạ Chước nắm chặt lưỡi dao cong, tiếp tục tiến lên, sâu trong hang động, tiếng gào thét thảm thiết vẫn không ngừng vang lên.

 

Càng đến gần, Tạ Chước càng có thể nghe rõ.

 

Là người sao?

 

Đó rõ ràng là tiếng người đang kêu, nhưng lại thống khổ đến mức giống như một con quái vật.

 

Một suy đoán khiếp sợ đột ngột lóe lên trong lòng Tạ Chước, cậu lập tức bước nhanh về nơi sâu nhất của hang động, trong sương máu cuồn cuộn, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

"Đi theo tôi, tôi đưa các người ra ngoài."

 

Bóng dáng sạch sẽ cao gầy và mảnh mai ấy, tựa như tia sáng duy nhất trong hang tối này.

 

Tạ Chước cứ ngỡ rằng mình đã thay anh chịu đựng rồi.

 

Nhưng lại nhìn thấy trên người anh xuất hiện những vết thương gần như giống hệt mình, thì ra cậu chỉ đang trải nghiệm lại những gì mà chỉ huy đã từng trải qua.

 

Chỉ một phần mười mà thôi.

 

Nhận thức đó khiến tinh thần Tạ Chước gần như sụp đổ, cậu theo bản năng bước lên một bước, "Anh trai....."

 

Anh có phải rất đau không?

 

Em rốt cuộc có thể làm được gì cho anh đây?

 

Tên phế vật vô dụng này dường như cái gì cũng chẳng làm được.

 

Thời Tễ đột nhiên nhìn về phía cậu, lúc này vị chỉ huy lạnh lùng cao ngạo xa cách ấy lại nở một nụ cười với cậu, chậm rãi vươn tay về phía cậu.

 

"Nắm lấy tôi, tôi đưa cậu về nhà."

 

Thế giới dường như sụp đổ trước mắt Tạ Chước, chỉ còn lại bóng dáng thanh lãnh và thánh khiết ấy.

 

Anh không phải đang nói với mình, nhưng trong mắt Tạ Chước lại chỉ có mình anh.

 

Cho đến khi một bàn tay nhỏ xuyên qua ảo ảnh của Tạ Chước, đâm mũi dao sắc nhọn về phía Thời Tễ—

Bình Luận (0)
Comment