Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 17

Sở Đàn Tinh cũng không biết nên trả lời thế nào.

 

May mà Thời Tễ cũng chẳng mấy hứng thú với việc soi mói chuyện tình cảm của các bạn nhỏ.

 

"Định tham gia Liên Minh Tinh Hệ à?"

 

Anh chỉ cần xác nhận thực lực của Sở Đàn Tinh là đủ.

 

Sở Đàn Tinh sửng sốt, "Tham gia, nhưng..."

 

Thực lực của Tinh Hệ Thứ Tám hoàn toàn không thể so với Tinh Hệ Chủ, khác biệt một trời một vực.

 

Các năm trước quán quân đều đến từ nửa trên Tinh Hệ, nửa dưới thậm chí còn chưa từng giành được suất vào chung kết.

 

"Nhưng chưa chắc đã giành được thành tích."

 

Đôi mắt đen nhánh của cậu hơi tối lại, "Năm ngoái tôi cũng đã tham gia."

 

Học viện Hertz chưa từng lọt vào danh sách các đội thi đấu, cũng có nghĩa là họ đã thất bại.

 

Sở Đàn Tinh cứ tưởng chỉ huy sẽ hỏi về tình hình năm ngoái của cậu.

 

Nhưng Thời Tễ chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Ừ, vậy năm nay thử lại."

 

Không hiểu sao, lời nói đó khiến tâm trạng của Sở Đàn Tinh nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

 

Cậu vốn không nhiều lời, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi một câu, "Tại sao anh không tham gia thi đấu?"

 

Giải đấu Liên Minh không yêu cầu quá khắc khe, chỉ cần dưới 25 tuổi là được, vậy mà chỉ huy trước nay chưa từng góp mặt.

 

Thời Tễ đáp: "Không cần thiết."

 

Sở Đàn Tinh cảm thấy chỉ huy dường như không giống như lời đồn, lạnh lùng kiêu ngạo, xa cách khó gần.

 

Thỉnh thoảng còn khá khiêm tốn và điềm đạm nữa.

 

"Nếu vậy phải bỏ qua phần thi đấu mà bắt đầu tới màn trao giải luôn, không cần thiết."

 

Thời Tễ với giọng bình thản, tự nhiên mà nói.

 

Sở Đàn Tinh: "."

 

Trước khi rời đi, cậu lại quay người lại, người lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng dường như lần đầu để lộ vài phần ngượng ngùng.

 

"À....chỉ huy, tôi có thể nhờ anh một việc không?"

 

"Nói đi."

 

".....Về chuyện điểm số, anh có thể đừng nói với người khác được không?"

 

Thực ra cũng không hẳn là 'người khác', chỉ là một Omega nào đó.

 

Dạo này cậu ấy cứ quấn lấy chỉ huy, nói nhiều và còn ồn ào, Sở Đàn Tinh không muốn để cậu ấy biết.

 

Nhưng chuyện này đúng là do cậu có lỗi trước, Sở Đàn Tinh cũng không chắc liệu người luôn công bằng như chỉ huy, có sẵn lòng che giấu giúp cậu không.

 

"Điểm cậu cao lắm sao? Sao tôi phải nói với người khác?"

 

Thời Tễ nghiêng mắt nhìn cậu có chút khó hiểu hỏi.

 

Sở Đàn Tinh: "..."

 

Thật xin lỗi, làm phiền rồi.

 

 

Dưới sân, đám học viên mồ hôi đầm đìa đang ngồi nghỉ dưới bóng râm, chợt thấy hội phó hội học sinh bước ra từ tòa nhà chính với dáng vẻ vô cùng thê thảm.

 

"Tôi thấy yên lòng rồi, xem ra người bị chỉ huy hành hạ tơi tả không chỉ mỗi chúng ta."

 

Sở Đàn Tinh là một trong những người xuất sắc nhất học viện, mà nhìn cũng chẳng khá hơn bọn họ là mấy.

 

Đêm tối sao thưa, tân sinh viên lết từng bước mệt mỏi trở về ký túc xá.

 

Cuối cùng mới dám lên tiếng than thở.

 

"Chỉ huy đúng là quá tàn nhẫn..."

 

"Ai lại có thể thích nổi kiểu huấn luyện như tra tấn này của chỉ huy chứ?"

 

Nói xong, tất cả đồng loạt nhìn về phía bóng dáng cao ráo tự do tự tại kia.

 

Đáp án chỉ có một, "Cậu ta!"

 

Bọn họ thì như sắp chết tới nơi.

 

Chỉ có cậu ta.

 

Còn rất hưởng thụ.

 

Thể lực của Tạ Chước vốn dĩ đã rất tốt, cường độ huấn luyện như vậy căn bản chẳng là gì với cậu.

 

Sau khi tắm xong, cậu tiện tay nhét vài thứ trên bàn vào trong ngực, quay đầu chuẩn bị ra ngoài.

 

"Huynh đệ, cậu đi căn-tin hả?" Bạn cùng phòng Lục Dao trên đầu còn đầy bọt xà phòng, trần nửa thân trên chạy ra, "Lúc về mua giùm tôi phần bánh cuốn trứng gà nha!"

 

Cậu bạn phòng bên cạnh bị cảnh tượng này làm cho cay cả mắt.

 

"Không đi, cậu tự mà mua."

 

Tạ Chước không ngoảnh đầu, phẩy phẩy tay.

 

Lục Dao mặc kệ lời khuyên từ bạn phòng bên cạnh 'Đừng quậy nữa, nhanh mặc đồ vào đi', nhón chân đuổi theo hỏi Tạ Chước, "Vậy cậu đi đâu đấy?"

 

Trên hành lang, thiếu niên tóc bạc khẽ nhướng đuôi mày, hơi nghiêng đầu, "Không nhìn ra à?"

 

Cậu chỉnh lại cổ áo khoác, mỉm cười, "Đi hẹn hò với người trong lòng đó."

 

Lục Dao: "?"

 

 

Thời Tễ cảm thấy tối nay có gì đó không ổn lắm.

 

Từ khi bước ra khỏi cơ giáp, đầu anh đã bắt đầu choáng váng.

 

Chẳng lẽ là do tinh thần lực tiêu hao?

 

Nhưng chút tinh thần lực này với anh mà nói chẳng đáng là gì.

 

Ngay cả cơ giáp cấp 5S anh còn điều khiển dễ dàng, huống chi chỉ là một cơ giáp cấp A, vậy thì...

 

Thời Tễ tóc còn ướt, tay khẽ xoa thái dương, cảm giác choáng váng như sóng trào làm ánh mắt anh dần trở nên mơ màng, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

 

"Chỉ huy? Anh có ở đó không?"

 

Bên ngoài cửa vang lên giọng thiếu niên trong trẻo.

 

Thời Tễ hiện tại mơ màng sắp ngủ, lười quan tâm đến cậu ta.

 

Nhưng người kia rõ ràng không phải dạng dễ bỏ cuộc, đứng tựa vào hàng rào hoa ngoài cửa, giọng nói trong trẻo cố ý kéo dài, "Chỉ huy ơi chỉ huy~ Anh có trong đó không vậy~"

 

"Không lẽ anh không có trong đó sao?"

 

"Không phải chứ, chắc chắn là có mà~"

 

Thời Tễ: "......"

 

Thời Tễ bất đắc dĩ ngước mắt lên, đôi môi mỏng nhạt lẩm bẩm chửi tục một câu.

 

Anh lạnh lùng chống người dậy, đi ra phòng khách.

 

"A, ra là anh có ở nhà nha!~"

 

Thiếu niên ngoài hàng rào vừa nhìn thấy anh, đôi mắt đào hoa liền ánh lên ý cười.

 

"Em mang chút đồ đến cho anh."

 

Cậu cúi đầu lấy đồ từ trong túi ra, khi ngẩng đầu lên thì chỉ huy đã đứng ngay trước mặt.

 

Hương thơm mát lạnh dịu nhẹ lướt qua đầu mũi.

 

Thấy rõ dáng vẻ của người trước mặt, ánh mắt cậu khựng lại, quên luôn mình định nói gì.

 

"Anh...Anh vừa mới tắm sao?"

 

Giọt nước trong suốt lăn dài từ đuôi tóc, đáy mắt Thời Tễ phủ một tầng sương hồng nhạt, cổ áo thường ngày luôn chỉnh tề nay lại hơi xộc xệch, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

 

"Ừ." Giọng anh hơi trầm khàn.

 

Giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, không còn vẻ uy nghiêm như thường ngày, "Có chuyện gì?"

 

Tạ Chước vội cụp mắt không dám nhìn anh nhiều, tập trung vào món đồ nhỏ trong tay mình.

 

"Lần trước em đến thấy nhà anh không có chuông cửa, nên đã làm cho anh một cái, chỉ có điều không phải chuông điện tử."

 

Cậu lắc lắc món đồ nhỏ trong tay.

 

"Cái này có thể gắn lên cửa, chỉ cần động vào là sẽ kêu."

 

Dường như nghe thấy âm thanh quen thuộc, Thời Tễ lười nhác mở mắt.

 

Liền thấy quả cầu mèo quen thuộc.

 

So với ban ngày thì phiên bản này còn tinh xảo hơn, đuôi còn đính thêm vỏ sò, pha lê và một cây gậy gỗ dài mảnh.

 

Cũng được đó.

 

Giờ thì đúng chuẩn cây đùa mèo luôn.

 

Thời Tễ không biết có phải do tức giận đến mức không còn sức nữa hay không, giọng anh có chút mệt mõi.

 

"Không cần gắn lên cửa cũng sẽ kêu, chỉ cần gió thổi qua là kêu."

 

Anh nhìn chằm chằm vào cây đùa mèo trông còn đẹp hơn nhiều so với những cái trên thị trường.

 

Lạnh lùng buông một câu, "Cậu định làm tức chết tôi sao?"

 

"......"

 

Hình như cũng đúng.

 

Tạ Chước khẽ "à" một tiếng, hạ tay xuống.

 

Nhưng còn chưa hạ.

 

Trước mặt chợt xuất hiện một bàn tay thon dài xinh đẹp, các đốt ngón tay trong suốt như ngọc mềm

 

"Đưa đây tôi." Giọng Thời Tễ có chút bất đắc dĩ.

 

Ánh mắt Tạ Chước liền sáng lên, vội vàng đưa gậy đùa mèo cho anh.

 

Thời Tễ lắc nhẹ một cái, vỏ sò và pha lê chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, rất êm tai.

 

Khóe môi anh hơi cong lên.

 

Ngay sau đó, Alpha trước mặt hào hứng hỏi với giọng đầy mong chờ, "Anh thích chứ?"

 

Ý cười trên môi Thời Tễ nhạt đi, khô khốc nói, "Không hề."

 

"......"

 

Tạ Chước nhịn không được phụt cười một tiếng.

 

Thời Tễ không buồn để ý đến cậu, xoay người định vào trong.

 

Đột nhiên bước chân loạng choạng, anh nhíu mày vịn tay vào lan can, đưa tay đỡ lấy trán đang quay cuồng dữ dội.

 

Lại nữa rồi.

 

Hình như càng lúc càng nghiêm trọng...

 

Không chờ Thời Tễ lên tiếng, thiếu niên tóc bạc đứng cách một hàng rào, nhẹ nhàng chống tay lên tường thấp rồi nhảy qua, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước mặt anh.

 

Nhanh chóng vươn tay đỡ lấy anh, vẻ mặt đầy lo lắng, "Chỉ huy, anh thấy không khỏe ở đâu sao?"

 

Thời Tễ: "???"

Bình Luận (0)
Comment