Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 179

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa kính sát đất rọi vào.

 

Tiền sảnh ngập trong ánh nắng ấm áp rực rỡ, nhưng trong lòng Sharon lại dâng lên cảm giác nặng nề bất an.

 

Tạ Thần bỏ trốn, ngục giam hỗn loạn, thật sự không phải một tin tốt....

 

"A ~ Tiếng trống vui vẻ gõ vang khúc ca hân hoan, điệu múa xinh đẹp mang đến niềm vui mỗi ngày......Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi điều ước đều sẽ thành hiện thực ~ "

 

Sharon: "?"

 

Tạ Chước vừa bước ra khỏi phòng, lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Lục Dao!!!"

 

Lục Dao luống cuống ném cái tinh điện đang nóng phỏng tay, "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tinh điện của tôi reo!"

 

Cậu không kịp nghĩ gì liền bấm ngắt cuộc gọi.

 

Trong một tình huống nghiêm túc như vậy, Lục Dao không tránh khỏi có chút xấu hổ.

 

Lạch cạch gõ chữ trên tinh điện.

 

[Đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi]: Đừng gọi cho ông đây nữa!

 

[Đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi]: Anh có phiền không hả!!!

 

Mới sáng sớm chưa đầy một tiếng, anh ta đã gọi đến hai lần video tinh điện rồi.

 

Cùng lúc đó, Tinh Hệ Thứ Tám.

 

"Tut tut tut—"

 

Cậu trai cao lớn trầm ổn nhìn vào tinh điện vừa bị ngắt, đầu ngón tay hơi khựng lại một lúc.

 

Các đồng đội vẫn đang bàn tán về chuyện kỳ lạ vừa nãy, "Lần đầu tiên tôi thấy đội trưởng cười vui đến vậy đó."

 

Thật ra cũng không hẳn là rất vui, chỉ là đội trưởng của bọn họ vốn luôn kiềm chế cảm xúc, nên một nụ cười thoải mái thôi cũng đã là kỳ quan rồi.

 

"Nếu tôi viết xong báo cáo của tháng tới, tôi còn có thể cười rộ như bông cúc luôn!"

 

"........"

 

"Thôi đi ông ơi, ông không làm được đâu. Báo cáo này vừa dài vừa phiền, tôi viết một bản là đã chịu không nổi rồi."

 

Đội viên có chút khâm phục việc đội trưởng Lôi trực tiếp viết báo cáo cho cả tháng, "Nhưng chẳng qua là vì đội trưởng xin nghỉ một tuần nên mới thức mấy đêm liền để viết."

 

Cậu quay người lại hỏi cậu trai cao ráo tuấn tú đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, "Đội trưởng, anh xin nghỉ đi đâu vậy?"

 

Đội trưởng Lôi đặt tinh điện trong tay xuống, xếp gọn vô số báo cáo trên bàn, gõ nhẹ xuống mặt bàn một cái, tiện tay nhét hết vào ngăn kéo rồi đóng lại.

 

"Không đi đâu cả." Anh ta nhàn nhạt nói.

 

***

 

Lục Dao hoàn toàn không biết mình vừa gửi gì, lập tức bật chế độ im lặng cho tinh điện rồi cất đi.

 

"Mọi người tiếp tục, tiếp tục đi."

 

Nữ quan Sharon nhẹ giọng nói, "Không sao."

 

Nàng vốn đang định an ủi Alpha tóc bạc đừng quá kích động, tuy rằng việc Tạ Thần bỏ trốn đúng là khiến người ta có chút nặng lòng.

 

"Làm bé cưng nhà tôi tỉnh dậy là cậu không yên với tôi đâu!" Tạ Chước nghiến răng giương nanh đe dọa Lục Dao.

 

Nữ quan Sharon: "........"

 

Nàng im lặng hai giây, rồi nở nụ cười dịu dàng, "Tôi nói là, Tạ Thần đã bỏ trốn rồi!"

 

Có ai nghe thấy nàng nói gì không vậy!

 

Cả hoàng cung bên nàng đều vì chuyện này mà đại loạn, sao ở đây ai nấy đều bình tĩnh kỳ lạ vậy.

 

Mặc dù bài hát 'Ngày tốt lành' không dài lắm, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

 

"Ừ."

 

Tạ Chước uể oải đáp một tiếng, tiện tay mở cửa tủ lạnh, một tay bật lon nước ngọt, "Lại bắt về, giết."

 

Chuyện rất đơn giản.

 

Nữ quan Sharon suýt chút nữa bị màn thể hiện đó làm tê cả da đầu.

 

Nàng không thể không thừa nhận, con trai út thiên tài của tiên đế dù còn nhỏ tuổi, cũng không giống người thường.

 

Khi chỉ huy không có mặt, trên người cậu tỏa ra khí chất lười biếng lại nguy hiểm.

 

Vậy thì câu hỏi đặt ra là, "Chỉ huy đâu rồi?"

 

Nước ngọt lạnh lẽo trượt qua yết hầu, khóe mắt Tạ Chước hơi cong lên mang theo ý cười, "Vẫn chưa dậy, chắc phải đến trưa."

 

Cậu gần như đã nắm rõ thể lực của chỉ huy, nên có thể đoán được anh cần nghỉ ngơi bao lâu.

 

Nữ quan Sharon: ".....Cậu đúng là."

 

Hôm qua ai mà không biết chỉ huy rơi từ trên trời xuống như một tờ giấy mỏng.

 

Thế mà Tạ Chước còn dám giày vò người ta.

 

"Làm tốt lắm."

 

Nữ quan Sharon bất lực chống cằm, "Để chỉ huy nghỉ thêm một lát đi, bên ngoài bây giờ đầy lời đồn thổi, không nghe thấy cũng tốt."

 

Tạ Chước bỗng ngẩng đầu lên.

 

Sharon trong lòng hơi chững lại, rồi nói, "Người thường thì không sao, nhưng danh tiếng của chỉ huy vốn rất cao, thân phận không thể che giấu những cống hiến của ngài ấy vì đế quốc."

 

"Là thuộc hạ cũ của Tạ Thần, nhìn thấy hoàng đế của bọn họ bị đánh tan nát trước công chúng, khó tránh khỏi....."

 

Lon nước ngọt trong tay Tạ Chước bị bóp nát thành một cục.

 

Cậu liếc nhìn thời gian, còn bốn tiếng nữa mới đến 12 giờ, "Đủ rồi."

 

Nữ quan Sharon lập tức đứng dậy, "Cậu đi đâu?"

 

Alpha cao lớn khoác áo choàng tắm lông trắng bạc, thậm chí chưa thay quần áo, sải bước trực tiếp rời khỏi đại sứ quán không ngoái đầu lại.

 

"Trước khi anh trai tỉnh dậy, phải làm tất cả bọn họ ngậm miệng lại."

 

Sharon nhìn theo tà áo bị gió thổi tung của cậu, mái tóc bạc bay loạn trên đỉnh đầu, bóng lưng ấy vừa tinh xảo vừa hoang dã lại nguy hiểm.

 

"Chả trách đại trưởng lão hy vọng cậu ấy lên ngôi."

 

Nếu để cậu trưởng thành thêm vài năm nữa, quả thật đáng sợ.

 

***

 

Tạ Chước đến đại sảnh nghị viện trong hoàng cung trước.

 

Ở đó có toàn bộ tư liệu về những thuộc h* th*n cận của Tạ Thần, bắt giặc phải bắt vua trước, cậu chỉ cần bịt vài cái miệng, đám tép riu còn lại sẽ tự giác câm lặng.

 

"Đứng lại."

 

Giọng nói uy nghiêm từ phía sau gọi cậu lại.

 

Tạ Chước dừng bước, đôi mắt nguy hiểm khẽ nheo lại, sau đó quay đầu lại nở nụ cười lười nhác gọi, "Ông nội, trùng hợp quá ha ~ "

 

Đại trưởng lão: "......"

 

Tứ trưởng lão tức giận trợn mắt, "Ngươi nghiện rồi đúng không?"

 

Tạ Chước vừa chạm mặt bọn họ liền định đẩy cửa vào nghị viện.

 

Cửa bị khóa.

 

Cũng nằm trong dự đoán.

 

Nụ cười trên mặt cậu dần biến mất, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía đại trưởng lão, "Ý gì vậy ông nội?"

 

Đại trưởng lão nhìn bộ dạng áo quần xốc xếch của cậu, khắp người toát ra khí chất ngả ngớn quyến rũ, đẹp thì đẹp thật nhưng lại không dám nhìn thẳng.

 

"Không mặc đồ mà muốn vào nghị viện, còn ra thể thống gì!"

 

Tạ Chước: "?"

 

Ông mới là người không mặc đồ ấy.

 

Tạ Chước suýt nữa thì tức cười, "Tôi có mặc nhé ok?"

 

Cậu dang hai tay ra, bên trong mặc một bộ đồ đen thường ngày, bên ngoài khoác áo choàng tắm màu trắng bạc.

 

Ấy vậy mà lại khiến Alpha toát lên khí thế như đang mặc hoàng bào lộng lẫy.

 

Chủ yếu là chiếc áo choàng tắm này buổi sáng vừa ôm lấy chỉ huy thơm thơm, Tạ Chước thật sự không nỡ cởi ra.

 

"Đó không phải trọng điểm."

 

Đại trưởng lão suýt nữa bị cậu kéo lạc chủ đề.

 

"Hiện tại Tạ Thần đã mất tung tích, việc cấp bách của ngươi là mau chóng tìm được hắn, chứ không phải đi tìm mấy tên thuộc hạ không quan trọng kia."

 

Cứ như dính đến chỉ huy là Tạ Chước liền chẳng giữ nổi tính khí tốt.

 

"Ngục giam canh giữ lỏng lẻo là lỗi của ai? Của tôi chắc?"

 

Alpha tóc bạc cuối cùng cũng để lộ bộ mặt khác trước mặt bọn họ.

 

Đôi mắt hoa đào lười nhác châm biếm nhìn bọn họ, "Hôm qua chỉ huy gần như lấy mạng đổi mạng để nhốt hắn lại, kết quả mới một đêm mà người đã biến mất, mấy người lại còn không biết xấu hổ mà bắt tôi đi tìm sao?"

 

Vài vị trưởng lão lập tức bị cậu làm cho cứng họng, không nói được lời nào.

 

Bọn họ đột nhiên nhận ra, Tạ Chước không phải lúc nào cũng là người tính tình tốt hay cười, cũng không phải là người õng ẹo chỉ muốn làm hoàng hậu.

 

Cậu chỉ như vậy khi đứng trước mặt chỉ huy.

 

Tam trưởng lão nói: "Hôm qua là Lowell dùng mạng hóa thành sương máu, giúp Tiểu Thần trốn thoát."

 

Tạ Chước không lấy được chìa khóa trong tay đại trưởng lão, cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian.

 

Cậu trực tiếp đá tung cửa nghị viện, "Giặc cùng đường rồi, cho dù hắn chạy được thì sao, Tạ Thần cũng không trở mình được nữa rồi."

 

Chỉ là chết muộn hơn một chút thôi.

 

Tạ Chước bước vào nghị viện, nhìn thấy màn hình ánh sáng kỹ thuật số đã chuẩn bị sẵn, tư liệu của tất cả mọi người đều hiện trước mắt cậu, bản đồ của tám đại tinh hệ cũng nằm ngay đó.

 

Chỉ là bị bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ ảo, trên đó hiển thị một dòng chữ trắng nhàn nhạt.

 

Đại trưởng lão: "Ngươi quá coi thường 'Hủy'."

 

"Nếu Tạ Thần quay lại nơi luyện hóa, tiếp tục hấp thụ năng lực của 'Hủy', cho dù hắn không thể tiêu diệt các ngươi, thì hắn vẫn có thể hủy diệt phần lớn con dân tinh hệ."

 

"'Hủy' không gì là không làm được."

 

Bước chân của Tạ Chước khựng lại, ngước mắt lên.

 

Cậu đã từng trải qua rồi, trong ảo cảnh.

 

Sương máu kia phớt lờ mọi loại phòng thủ, chỉ cần chạm vào lập tức chết, cậu là nhờ vào năng lực cấp 5S mới có thể xé nát nó rồi miễn cưỡng thoát ra.

 

Chỉ là thoát ra, chứ không phải tiêu diệt.

 

Trên đời này có mấy người cấp 5S, gần như tất cả đều tập trung ở đây.

 

Tạ Chước nhìn lên màn hình ánh sáng trước mặt.

 

Tất cả mọi thứ trên đó đều mờ mịt, chỉ có một dòng chữ là cực kỳ rõ ràng.

 

[ Bạn hiện chưa có quyền truy cập ]

 

Phía sau truyền đến giọng nói uy nghiêm già nua của đại trưởng lão, "Cuối cùng ngươi cũng phải gánh vác những gì ngươi nên gánh vác, Tạ Chước."

Bình Luận (0)
Comment